"Phong Lê"
Vừa nghe thấy giọng nói này, Doãn Tương Kiệt không thể cười được nữa, tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Vết thương ở chân hắn nhỏ, nhưng mặt mũi là lớn.
Sau ngày hôm đó bị ép phải xin lỗi, hai người trở về lại chịu chửi mắng, thẻ ngân hàng bị đóng băng, chiếc xe thể thao hứa mua tháng sau cũng mất sạch.
Hôm nay ở nhà nói là để dưỡng thương còn không bằng nói là giam giữ hơn.
Càng làm hắn giận hơn chính là, đêm qua Doãn Tương Kiệt mở diễn đàn của trường phát hiện có rất nhiều bài đăng thảo luận về sự kiện buổi tối.
【Ahhhh, tôi sắp phát điên rồi, hôm nay ai là người đoạt giải nhất!】
【Trong năm phút nữa, tôi muốn biết tất cả thông tin về tiểu ca ca chơi dương cầm】
【Haha, thật tiếc khi phải về sớm! Có một màn trò hay ở lối vào khán phòng sau khi tan cuộc a】
Doãn Tương Kiệt nhấp vào bài đăng này, sau khi đọc nội dung của lầu chính, hắn thiếu chút nữa không kìm chế được chửi ầm lên.
Bên trong thêm mắm thêm muối miêu tả chuyện phát sinh đêm qua, đem tất cả tên họ lớp của Doãn Tương Kiệt toàn bộ công bố không nói, còn đem vụ cá cược của bọn hắn ra nói.
Đồng thời còn tặng kèm hai bức hình hắn và Tần Phi ngã trên mặt đất ôm chân kêu rên, trên ảnh có mấy ký tự chữ P* lớn.
*Photoshop
- Ba ba, con sai rồi.
Tất cả những người thường ghét Doãn Tương Kiệt đều ra mặt, đăng bài chế nhạo hắn, mắng một câu so với một câu càng khó nghe hơn.
Đ*t mẹ! Doãn Tương Kiệt tức giận đến muốn điên, liền cố tình đăng một bài hắc Phong Lê.
【Mọi người mau đến nhìn xem Cố phu nhân được gả vào hào món】
Chủ nhà: Các bạn biết không? Lớp lớp mười một ban một chuyển đến một con vịt mới từ hội sở, lúc mười chín tuổi làm xe buýt*, dựa vào chỉnh dung để lên giường Cố thiếu gia để được đính hôn.
*Ờm, đi 'khách' thì phải.
1L: Cmn, thật hay giả?
Chủ nhà: Tất nhiên là thật. Bạn tôi học cùng trường cấp hai với hắn, trong kỳ tuyển sinh trung học chỉ đạt hơn 200 điểm. Có thể vào trường của chúng ta mà không có Cố gia không?
2L: Ai thế?
Chủ nhà: Phong Lê lớp mười một ban một.
3L: Ồ, là Phong Lê, trong lớp chúng ta đều biết cậu ấy, giống như còn hít ma túy, tôi có một bức ảnh của cậu ta, có ai muốn xem không?
4L: Muốn, muốn, muốn
5L: 【Ảnh】
6L: Thánh thần ơi, còn rất đẹp trai!
7L: Không hổ là phẫu thuật thẩm mỹ, chậc chậc, chỉnh thành dạng này chắc cũng bộn tiền đi?
...
231L: Này, đây không phải vị hôm nay đạt giải nhất sao?
234L: Vịt?? Hít thuốc?? Phẫu thuật thẩm mỹ?? Ngọa tào
235L: Tôi nhìn là biết cậu ta không phải thứ gì tốt, trông tướng mạo chính là đứa hồ ly tinh!
236L: Chậc, lão tử liền biết, cả hai đều không phải là đèn cạn dầu Một số cô gái tỉnh lại đi, đừng có vừa như nhìn thấy tiểu bạch kiểm liền chỉ biết ' a a a a ' một đám não tàn"!
Dư luận đảo ngược.
Ngay khi Doãn Tương Kiệt đang đắc ý, một bài đăng khác đột nhiên xuất hiện.
【Quả dưa lớn vào đêm khuya, cho các ngươi tin nóng về Doãn Tương Kiệt】
Một cái tên là cảm kích nhân sĩ ID thế nhưng tuôn ra hắn lúc trước cưỡng bách nữ sinh phát sinh quan hệ! Còn tung ra ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện giữa hắn và nữ sinh kia.
Chân dung nữ sinh đều bị mosaic, chỉ chừa lại Doãn Tương Kiệt, ngôn từ vô cùng tục tĩu, quấy rối tình dục, thậm chí là nửa quả* ảnh tự sướng, rất buồn nôn.
* Thiệt tình có mấy từ tui không hiểu được, hơi khó hiểu mấy bà ráng đọc nha.
Bây giờ quần chúng ăn dưa bùng nổ!
1L:??? Fuck, thật ghê tởm!
2L:???? Làm sao lại có loại người này? Nhà trường mặc kệ không quản à?
3L: Có thể lắm, hơn nữa đêm lão nương coi đến toàn thân phát rung, bữa tối đều nhổ ra, Doãn Tương Kiệt ngươi hẳn phải chết!
4L: Doãn Tương Kiệt nmsl*! Cả nhà ngươi đêm nay biss*!
Mẹ kiếp.
Doãn Tương Kiệt vừa tức vừa hoảng, toát mồ hôi hột, nhanh chóng liên hệ với quản trị viên để xóa bài đăng, điều may mắn duy nhất là chỉ có một vài cú đêm, cũng không có quá nhiều người xem.
Hắn nhờ quản trị viên tìm ra người trong cuộc, làm quản trị viên diễn đàn rất dễ tìm được IP, nhưng lần này lại không tìm được!
Hơn nữa đêm Doãn Tương Kiệt tức giận đến hai mắt đỏ bừng, căn bản không ngủ được, sáng sớm mở nhóm lớp thì phát hiện có người đang thảo luận vấn đề này, còn chụp màn hình đăng lại bên trên "Tường ăn dưa Nhất Trung", hắn tức giận đến mức suýt đập vỡ máy tính, không chỗ phát tiết.
Nghĩ rằng tất cả chuyện này là do tiểu tiện hóa Phong Lê gây ra, ngay lập tức quên lời cảnh báo của Doãn Bân, lẻn ra khỏi nhà, tìm một vài tên côn đồ ngày thường nịnh hót mình, quyết định dạy cho Phong Lê một bài học, để cậu ta triệt để cút ra khỏi Nhất Trung.
Khuôn viên trường sau giờ tan học cũng ít người, chỉ có mấy giáo viên phụ trách tự học buổi tối, trên nóc nhà cũng không có giám sát, chỉ có một đống bàn ghế cũ kỹ, cơ hội tuyệt hảo.
So với Doãn Tương Kiệt đang nghiến răng tức giận, Phong Lê ngược lại là vân đạm phong khinh, lúc đi lên sân thượng trên tay còn cầm một hộp sữa bò nguyên chất.
Vừa rồi lúc tản bộ trên sân thể dục, cậu chỉ đường giúp hai nữ sinh bên ngoài trường, một người trong đó vì cảm tạ cố nhét cho cậu
Thiếu niên Phong Lê đầy nhiệt huyết khoé miệng mỉm cười: "Thế nào, một cước ngày hôm đó mày còn chưa thấy thoải mái hả?"
“Phong Lê, mày thực sự cho rằng có Phó Quân Hoà đứng ra bênh vực cho mày thì chuyện này liền xong à?” Doãn Tương Kiệt lấy cây bút mà Cố Tử Hoa tặng cho Phong Lê, ném xuống đất, hung tợn giẫm lên, đem nắp bút giẫm đến biến hình: "Mày thật là đáng thương lại buồn cười"
(Truyện chỉ đăng duy nhất tại Wattpad-ManLaBatTieu)
Hắn vừa nói xong, hai tên côn đồ từ bên ngoài đóng cửa lại.
“Vẫn chưa kết thúc, đương nhiên vẫn chưa kết thúc.” Phong Lê ngủ trên bàn một ngày, còn có chút mệt mỏi, vẻ mặt ủ rũ nhìn bọn họ một cái, cũng không thèm liếc cây bút một cái, nhìn mấy người phía sau Doãn Tương Kiệt tóc nhuộm đủ màu xanh xanh đỏ đỏ, đột nhiên tinh thần tỉnh táo.
Cậu bật cười: "Tiểu lão đệ, các ngươi ở đó diễn thất tiên nữ hả?"
"Tiểu tử ngữ khí của mày cũng rất ngạo mạn a?" Cầm đầu hoàng mao* nghe vậy tức giận, hắn vứt bỏ điếu thuốc trong miệng, vết sẹo trên mặt vô cùng dữ tợn, âm tàn nói:"Doãn ca mày cũng dám đắc tội, là không muốn ở Nhất Trung lăn lộn rồi"
Phong Lê vẫn mặc đồng phục học sinh, sạch sẽ đẹp trai, nhưng cậu mới nằm sấp ngủ một ngày, đầu tóc hơi rối, tóc mái mềm rủ xuống, trông có chút đáng yêu vô hại.
Nhìn thế nào cũng giống gà yếu, không có tính uy hiếp.
Phong Lê nghiêng đầu lười biếng hỏi: "Mày cho rằng tao đến đây vì cái bút gãy đó sao? Doãn Tương Kiệt, mày nghĩ rõ ràng, tao không ngại ném một người đàn ông chó cho tỷ tỷ muốn làm tiểu tam của mày đâu, cô ta không phải rất muốn sao? "
“Con mẹ nó mày muốn chết” Khuôn mặt của Doãn Tương Kiệt xanh mét vì tức giận.
Tần Phi chân chó lập tức đi tới, túm lấy cổ áo Phong Lê: "Mẹ kiếp, hôm nay Doãn ca ca sẽ không để cho mày thất vọng!"
“Mẹ tao?” Phong Lê giật giật khóe miệng, giương đôi mắt hạnh, có chút vui đùa, giọng điệu không nặng cũng không nhẹ nói: “Con trai bất hiếu, đó là bà của con đấy"
Tần Phi cả giận, vừa giơ tay định đánh cho tơi bời.
Một giây sau, từ sân thượng truyền đến một tiếng hét thảm, bịch một tiếng ngã trên mặt đất lại là Tần Phi.
Hôm qua hắn bị một cước vào bắp chân, hôm nay còn thanh đâu, Phong Lê lại đến một cước, chuẩn ứ sai.
Hơn nữa lần này cậu sử dụng năm phần sức lực.
Cả hai đều có thể nghe rõ tiếng “rắc” của xương cốt, Tần Phi ngã xuống đất ngay lập tức, tay ôm lấy bắp chân mà khóc rồng, kêu như heo bị chọc tiết.
Hả?! Không ai nghĩ rằng Phong Lê, người trông như một con gà yếu lại có sức mạnh như vậy, tất cả đều sững sờ trong hai giây.
Doãn Tương Kiệt tức giận hét lên: "Fuck, mấy người còn đứng đó làm gì? Đánh chết hắn cho Lão Tử!"
Các tiểu đệ lúc này mới phản ứng, một đám lần lượt tiến lên.
Phong Lê không sợ, không lui mà tiến, khuôn mặt thanh tú mất đi chút ấm áp, ánh mắt lạnh như băng, chỉ còn lại vẻ tàn nhẫn.
Cậu xuống tay dứt khoát nhanh nhẹn đầy tàn nhẫn, đoạt lấy ống thép từ một người trong đó, trực tiếp nện vào người đó, vừa đẹp trai lại tàn nhẫn.
Trên sân thượng tức khắc vang lên các tiếng hét thảm.
Không đến năm phút liền KO năm người.
Doãn Tương Kiệt bị doạ đến trợn mắt há mồm, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy Phong Lê cầm thanh sắt quay về phía mình.
Trên người hắn có máu, đôi mắt hạnh sáng rực kia lệ khí đáng sợ, cậu vươn tay từ phía sau túm lấy cổ áo Doãn Tương Kiệt.
"Mày, mày..." Doãn Tương Kiệt sợ đến mức không nói nên lời, muốn giãy dụa, nhưng sức lực của bàn tay đó quá lớn khiến hắn khó thở.
Phong Lê chả thèm để ý đến hắn ta muốn nói cái gì, dùng sức kéo sang một bên, nhảy lên chiếc bàn cũ, đứng trên mép sân thượng, tay bỗng nhiên kéo mạnh.
Đầu gối Doãn Tương Kiệt đập vào vách tường, hét lên một tiếng, lập tức ngã xuống bàn, nửa người lơ lửng trên không trung!
Dưới đây là một tòa nhà bảy tầng.
Hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, năm ngón tay nắm chặt mép sân thượng, muốn giãy dụa nhưng không dám nhúc nhích, hai chân nhũng ra, kinh hãi kêu to:"Phong Lê, mày muốn cái gì?"
“Mày nói… tao muốn làm gì?” Phong Lê lưu manh nhíu mày: “Đương nhiên là chơi chết mày”
"Mẹ kiếp, mày điên rồi sao?! Tao nói cho mày biết, Phong Lê, nếu mày dám giết tao, ba tao sẽ không tha cho mày" Doãn Tương Kiệt vạn phần hoảng sợ.
Hắn không tin Phong Lê lại dám giết người, nhưng vẻ mặt tràn ngập sát khí lúc này của thiếu khiến hắn không tin cũng phải tin.
“Ha ha, mày yên tâm, hổ dữ không ăn thịt con, cho dù tao có tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ không giết chết cẩu nhi tử của mình, mày nói đúng không?” Phong Lê ngoài miệng nói vậy, nhưng lại hung hăng ấn hắn xuống một cái.
Doãn Tương Kiệt bị treo nửa người bên ngoài, một ấn này thiếu chút nữa rớt xuống.
"A ah ah ah--" hắn mém bị hù chết, mạng sống nghìn cân treo sợi tóc, sợ hãi đến trực tiếp khóc lên, gào lên:"Ba ba, ba ba, con sai rồi, con thực sự sai rồi, con không dám nữa, ba ba, cầu ngươi, van ngươi, đừng buông ra! "
"Con trai ngoan, nếu sau này còn chọc giận ta, cũng đừng trách ba thực sự đem con từ nơi này ném xuống "
Phong Lê cười lạnh một tiếng, kéo hắn lên từ mép sân thượng, lúc buông ra, linh hồn nhỏ bé của Doãn Tương Kiệt cũng bị doạ mất, xụi lơ trên mặt đất.
“Được rồi, sách của ba đâu?” Phong Lê đá văng cây bút gãy trên mặt đất, đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống kẻ trước mặt bị doạ đến đứng không vững.
Doãn Tương Kiệt đứng hình vài giây mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra, run rẩy trả lời: "Ném hết rồi..."
Bọn hắn lúc đầu cũng không có ý định đem sách trả lại cho cậu.
“Ném rồi?” Phong Lê cau mày không vui, nhặt thanh thép dính máu gõ xuống đất.
Cạch một tiếng.
Doãn Tương Kiệt lại lần nữa run rẩy, nhanh chóng xin lỗi: "Xin, xin lỗi."
“Nếu nói xin lỗi là hữu dụng, thì cảnh sát có ích lợi gì?” Phong Lê khinh thường: “Thực tế đi, em trai, trả tiền"
"Gì?"
"Đem tiền giao ra, hiểu chưa?"
Sau đó Phong Lê cướp hết tiền mặt của Doãn Tương Kiệt và đám côn đồ đó, lấy nửa gói thuốc lá, dựa vào cửa một bên uống sữa một bên đếm tiền.
Cùng với không hộp thanh âm, cậu mãn nguyện liếm bọt sữa trên môi.
Xong!
Rốt cuộc ra khẩu ác khí, lại kiếm lời được chút tiền.
Phong Lê tâm trạng tốt hơn rất nhiều, đi tới đá văng cửa sắt.
Nhưng ngay lúc cậu đạp cửa ra ngoài, cửa tự mở ra.
"Các ngươi đang làm gì? Dừng lại!" Giọng nói của hiệu phó từ bên ngoài truyền đến.
“Phong Lê” Còn có giọng nói của Trần Vĩ Nhạc.
Nhưng người đầu tiên bước vào là Phó Quân Hoà.
Cậu chỉ kịp rụt chân lại, còn chưa kịp rụt người thì đã trực tiếp rơi vào một vòng tay cứng cáp, mùi nước hoa nam nhàn nhạt xộc vào mũi.
Cảnh tượng này có vẻ quen thuộc.
Lịch sử luôn giống nhau đến kinh người, cậu ngẩn đầu lên nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo không chê vào đâu được.