Chu Hạc lại lần nữa mở mắt thì cậu đã nằm trong căn phòng quen thuộc, mọi thứ như một trò chơi được reset, trên tay là chiếc nhẫn cưới, cảnh tượng giống nhau đến rợn người.
Cậu biết vấn đề việc làm của sinh viên rất khó khăn, thậm chí ra trường chưa chắc đã có một công việc tốt nhưng không ngờ nó khắc nghiệt như vậy. Khắc nghiệt tới mức khiến một người vào buổi trưa vừa nói cười với cậu, buổi chiều đã ra tay bán cậu.
Cảm giác như đầu năm học cứ ngỡ bản thân tìm được bạn mới, hai đứa có thể chơi lâu dài nhưng chỉ sau một giây thì nó lại cùng một đám bạn khác nói xấu mình, còn nói rất hăng hái.
Thôi, dù sao cũng không phải bạn bè thân quen gì, không cần vì loại người này cảm thấy đau lòng. Chu Hạc cảm khái nghĩ.
Lần này, Chu Hạc rất bình tĩnh, cậu đứng dậy mở ra tủ quần áo, thay đổi thành trang phục áo sơ mi trắng, cẩn thận cài từng nút áo, sửa từng nếp nhăn.
Cả người như biến thành một người khác. Hoa hồng lại lần nữa biến thành tường vi.
"Cạch." Mở ra cửa phòng, Phúc Hạ đã cung kính đứng chờ sẵn, khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười.
Sau chuyện lần trước Phó Đoạn cũng không đuổi việc Phúc Hạ. Một phần là vì lời khai của hầu gái thì đúng là Dự Lam ra lệnh. Một phần là vì Phó Đoạn chỉ tin tưởng suy nghĩ của hắn, dù Dự Lam có phủ nhận Phó Đoạn cũng không tin.
Hắn biết Dự Lam chắc chắn sẽ không thích việc hắn nuôi tình nhân, Dự Lam sẽ không giống Chu Hạc hiểu cho hắn.
Khi cưới Dự Lam, Phó Đoạn hoàn toàn đã cắt đứt với tình nhân. Dù sao tình nhân bây giờ đã không còn cần thiết. Nhưng Chu Hạc lại khác, cậu không phải tình nhân. Nên Dự Lam tức giận cũng là điều bình thường.
Chu Hạc chỉ liếc nhìn Phúc Hạ một cái rồi thu hồi tầm mắt bước lên lầu ba, thuần thục mở ra cửa phòng bước vào trong.
...
Phó Đoạn về đến biệt thự, bước vào trong chẳng thấy người đâu, hắn nhíu mày nhìn quản gia.
Phúc Hạ cung kính nói Chu Hạc đang ở trên lầu.
Phó Đoạn bước lên lầu ba đẩy ra cửa phòng thì thấy một khung cảnh thật lâu không gặp.
Chu Hạc ngồi trước giá vẽ tập trung nhìn vào bức họa, lông mi hơi rũ động tác nhẹ nhàng, ánh sáng từ cửa kính chiếu vào phòng một mảnh sáng rực, thanh niên cả người như bị ánh sáng bao phủ, mông lung xinh đẹp.
Nghe tiếng có người mở cửa phòng, Chu Hạc quay sang nhìn anh, ngoan ngoãn mỉm cười: "Phó Đoạn, anh về rồi."
Nhỏ vụn ánh sáng chiếu vào đôi mắt, trong ánh mắt chỉ có hình ảnh của một mình Phó Đoạn.
"Đúng vậy." Phó Đoạn nói.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, hắn ngỡ như trở lại thật lâu về trước, khi Chu Hạc chỉ vừa vào đại học, Chu Hạc khi ấy ngoan ngoãn lại nghe lời, mọi thứ đều dựa vào hắn, như hắn là toàn bộ thế giới của cậu.
Phó Đoạn bước vào phòng, đứng phía sau Chu Hạc nhìn vào bức tranh. Bên trên là một chú mèo trắng cuộn tròn nằm trên thảm mềm.
"Rất đẹp." Phó Đoạn giống như trước kia vuốt tóc Chu Hạc.
"Ừ." Chu Hạc không phản khán, tiếp tục vẽ nốt bức tranh.
"Đừng vẽ, đi ăn trưa, ăn xong anh tặng em một món quà." Phó Đoạn kéo tay Chu Hạc hôn lên nó rồi nói.
Chu Hạc hơi cuộn tròn ngón tay, như ngượng ngùng mà rụt tay về, khuôn mặt ửng hồng né tránh không dám nhìn anh, chỉ ừ một tiếng thật nhẹ.
Phó Đoạn quả nhiên thích dáng vẻ này của cậu, hắn tâm tình buồn bực mấy ngày nay cũng bay đi mất.
"Đến đây ngồi" Phó Đoạn vỗ lên đùi hắn, ý bảo Chu Hạc ngồi lên đây để ăn cơm.
Chu Hạc có chút do dự, ngón tay nhịn không được siết kéo lấy vạt áo. Trước kia Phó Đoạn cũng chẳng yêu cầu cậu làm những chuyện thân mật. Lần trước cưỡng ép cậu là do hắn nổi giận.
Chỉ cần không chọc giận Phó Đoạn thì hắn sẽ không cưỡng ép cậu.
Đã qua một thời gian, phản ứng của thời kỳ đặc thù đã giảm bớt, Chu Hạc không dám thách thức sự kiên nhẫn của hắn. Ít nhất khi cậu ngoan ngoãn cậu còn có thể tranh thủ quyền lợi bảo vệ mình.
Chu Hạc co quắp đứng ở đó, thính tai hồng hồng ngó lên đùi Phó Đoạn, vừa nhìn liền đỏ mặt liếc sang chỗ khác, đôi mắt linh động tràn đầy vẻ bối rối, lưỡng lự hồi lâu Chu Hạc đi đến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh hắn.
Chu Hạc ngồi xong như cảm thấy như vậy chưa đủ gần, thật chậm thật chậm từ từ kéo ghế lại gần Phó Đoạn, đến khi ghế của hai người chạm vào nhau thì cậu mới dừng lại, ánh mắt liễm diễm nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, vờ như người làm ra động tác đó không phải cậu. Cả người đều hồng hồng chẳng dám nói một câu.
Như một chú mèo nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân nhưng thẹn thùng không dám thể hiện.
Phó Đoạn lấy tay vuốt tóc cậu, sợi tóc mềm mại nhu thuận theo động tác của anh. Chu Hạc không chỉ không cứng đờ mà còn thuận theo ngước mắt nhìn hắn.
Phó Đoạn hài lòng kẹp cho Chu Hạc đồ ăn, hắn biết Chu Hạc là giả vờ nhưng hắn không để ý. Dù cậu là bộ dáng xốc nổi hay ngoan ngoãn đều được, dù sao bây giờ cậu là của hắn, lấy lòng hắn cũng là đương nhiên.
...
Tác giả muốn nói.
Chắc cả nhà chưa quên, Chu Hạc diễn vai thâm tình tận 5 năm, lần này chỉ xem như làm lại "nghề cũ" mà thôi.