1
Edit: Yunna
Beta: Tô
Trong ống kính, mưa trút như thác đổ.
Nhịp tim căng thẳng được khuếch đại lên nhiều lần khi kẻ cuồng sát trong trang phục phụ nữ nâng lưỡi dao dài sắc lên, đặt vào cổ họng của người đàn ông đang hấp hối giãy chết, từ từ cắt.
Lúc lưỡi dao cắt, tiếng đàn cello trầm thấp theo đó vang lên, phảng phất như hắn đang hưởng thụ, chẳng qua chỉ là âm thanh dây đàn rung rung trong đầu, mà không phải là khoái cảm tự tay chấm dứt một sinh mệnh.
Máu tươi phun như mưa, nhuộm đỏ bộ đầm của hắn, giờ khắc này, kẻ điên cuồng như hắn rốt cuộc cũng tìm được sự bình yên trong một thoáng.
“Cắt!” Phó đạo diễn hô một tiếng: “Có thể kết thúc rồi, mọi người đã vất vả rồi!”
‘Sát nhân điên cuồng’ cũng theo đó mà mở hai mắt ra, con ngươi nâu thẫm nhanh chóng lấy lại sự minh mẫn và trong sáng. Cậu buông đạo cụ đỡ diễn viên dậy, lộ ra một nụ cười điềm đạm khách khí: “Mọi người vất vả rồi.”
Bốn giờ rưỡi chiều, Kỳ Minh cuối cùng cũng kết thúc việc quay MV cho ca khúc mới.
Trong MV, cậu một mình đóng hai vai, một là tội phạm đáng sợ, đồng thời cũng là thám tử chính nghĩa truy đuổi tội phạm, điên cuồng cùng lý trí chém giết tranh đấu. Còn ngoài MV, cậu là người biểu diễn, sáng tác và biên kịch chính của MV.
Khi tẩy trang xong, Kỳ Minh nhận được điện thoại của Cố Đắc Bạch.
Cậu làm việc mệt mỏi cả ngày, nhưng đối với những người nghiện công việc mà nói thì đây là một ngày đầy thỏa mãn, mệt mỏi nhưng hạnh phúc, bản chất của nó không kém gì niềm vui khi chơi game quên ăn quên ngủ.
“Alo.” Giọng nói Kỳ Minh có chút khàn khàn, phải hắng giọng một cái mới bình thường lại.
Trợ lý Tiểu Cần ở bên cạnh cầm chai nước chưa mở đi tới, cậu cũng không cảm thấy khát lắm, nếm một ngụm cảm thấy quá ngọt liền bỏ xuống.
“Là tôi.”
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm quen thuộc, Cố Đắc Bạch thở dài, cũng đã ở bên nhau mấy tháng rồi mà Kỳ Minh vẫn nói chuyện vẫn khách sáo như vậy.
“Bận xong rồi sao? Em lại không uống nước cả ngày rồi.”
“Uống rồi.”
Kỳ Minh nói khoác mà không biết ngượng, cả ngày chỉ có một hớp vừa nãy thì vẫn tính là đã uống.
“Vậy tôi tới đón em, đã lâu không được gặp em.”
“Bây giờ sao? Vậy lát nữa đợi ở bãi đậu xe…” Kỳ Minh tính toán, hai mươi phút, hẳn là đủ để cậu thay quần áo thu dọn đồ đạc xuống lầu, cũng đủ để Cố Đắc Bạch đến đây.
“Không cần, tôi tới nhanh thôi” Cố Đắc Bạch bên kia truyền đến tiếng tinh tinh của thang máy: “Chờ tôi.”
Đặt điện thoại xuống, Kỳ Minh đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt thay đổi.
“Anh Kỳ? Có chuyện gì sao?”
“Cố tổng sắp tới đây…” Kỳ Minh nhìn mình trong gương, sắc mặt sau khi tẩy trang có chút tái nhợt, quầng thâm cũng nhàn nhạt lộ ra, môi lại không có chút máu và còn hơi khô khốc.
Quần áo trên người nhuộm đầy ‘vết máu’ dọa người, đầm vẫn còn chưa thay ra. Một màn kết hợp như vậy nhìn qua không giống sát nhân biến thái điên cuồng mà giống như ma hơn.
“Mang cho tôi một ít nước ấm đun sôi, với gọi cả chuyên viên trang điểm nữa.”
Trợ lý Tiểu Cần vội vàng đi làm, đơ người nhìn Kỳ Minh đổ nước ấm vào phân nửa chai nước, sau đó bảo chuyên gia trang điểm tô lại son môi, che đi quầng thâm dưới mắt, trang điểm tông nude mà trai thẳng không phát hiện ra được, để sắc mặt nhìn qua không quá nhợt nhạt.
“Anh Kỳ, anh đây là…” Tiểu Cần muốn nói lại thôi.
“Đúng rồi, đến lúc đó đừng để lộ ra ngoài.” Kỳ Minh xuyên qua gương nhìn về phía hắn, ánh mắt nghiêm túc tựa như lúc dặn dò công việc: “Đừng cho anh ấy biết tôi cả ngày không ăn không uống gì nhiều đó.”
“Dạ dạ, em biết rồi!” Tiểu Cần cười hề hề, chỉ cảm thấy đang ăn một họng thức ăn cho chó: “Cam đoan không để Cố tổng lo lắng đâu ạ! “
Lo lắng?
Không, cậu không phải vì tránh Cố Đắc Bạch lo lắng, mà là vì để thể hiện đủ điều kiện và xứng với chức trách nhất trước mặt bên A. Ví dụ như, lúc gặp mặt phải cố gắng làm cho bản thân càng nhìn càng giống vị ‘ánh trăng sáng’ kia.
Không để trợ lý nhiều miệng, cũng là sợ ảnh hưởng đến cảm giác nhập diễn, cảm thấy không cần phải nói nhiều lời như vậy.
Là tình nhân thế thân đã ký hợp đồng với Cố Đắc Bạch, cậu đương nhiên sẽ tận tâm tận trách, Cố Đắc Bạch nói người kia như thế nào thì cậu liền tận lực bắt chước như thế đó.
Lần trước, Cố Đắc Bạch có từng nói ‘người kia’ rất biết cách bảo dưỡng, khí sắc rất tốt, chưa bao giờ không thức đêm bào mòn thân thể, môi vĩnh viễn ẩm ướt có độ đàn hồi.
Lần này là không kịp bảo dưỡng trước, chỉ có thể dùng trang điểm sơ bù vào, hẳn là… Không khác nhiều lắm đâu.
Chuông điện thoại lại vang lên, Kỳ Minh bắt máy trong một giây, còn chưa kịp lên tiếng, bên kia đã hỏi: “Em ở phòng nào vậy?”
“Phòng khách ở tầng dưới studio, ở đó có chỗ ngồi anh tới đó đi, tôi lập tức…”
Vừa nói một nửa, Cố Đắc Bạch liền cười một tiếng, giọng nói trầm thấp đầy từ tính đồng thời phát ra từ cửa và tai nghe:
“Em không muốn gặp tôi sớm hơn sao?”
“…”
Kỳ Minh vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Đắc Bạch đứng dựa ở cửa.
Rõ ràng chính hắn có thể tìm đến mà còn muốn hỏi cậu ở phòng nào.
Thấy Cố tổng đi thẳng tới, chuyên gia trang điểm cùng trợ lý Tiểu Cần đều nhanh nhẹn lủi mất, vô cùng có tự giác của bóng đèn, để lại không gian cho cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt này.
Quả nhiên, son môi và mỹ phẩm trên bàn làm Kỳ Minh bại lộ, Cố Đắc Bạch càng không phải là người dễ lừa gạt, hắn giơ ngón tay lên, nắm cằm Kỳ Minh lau môi dưới của cậu, cọ xát gạt đi lớp son dưỡng màu hồng nhạt.
“Em quả nhiên không có chăm sóc bản thân thật tốt.” Cố Đắc Bạch rũ mắt nhìn cậu, hai người đứng một chỗ, mang theo chút cảm giác bị áp bức vi diệu.
“Sắc mặt như này đừng bảo là trang điểm đó chứ? Coi tôi là sếp của em hửm?”
Kỳ Minh quái lạ nhìn hắn, sau đó nhìn những người khác trốn xa xa để giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, trong lòng buồn bực không thôi, thế thân không phải là mang thân phận làm loại công việc mang tính chất hình thức bên ngoài sao?
A, đúng rồi, Cố Đắc Bạch đang cố gắng đóng vai bạn trai của cậu đi, đây cũng là nội dung trong hợp đồng yêu đương của bọn họ. Cậu lén lút làm tốt vai thế thân, và Cố Đắc Bạch đóng vai một người bạn trai thật tốt trước mặt mọi người.
“Anh không cần cố gắng như vậy đâu, bọn họ cách khá xa, không nghe rõ chúng ta nói chuyện.”
Cố Đắc Bạch: “…”
Hắn bĩu môi, đứng thẳng người dậy, tầm mắt có chút bất mãn đảo qua Tiểu Cần và chuyên gia trang điểm đang trốn ở phía đầu còn lại của căn phòng.
Nhờ ơn sự rút lui kịp thời của hai người này, Cố Đắc Bạch không có cách nào danh chính ngôn thuận quan tâm người ta nên có chút chán ngán bực bội.
Tiểu Cần & trang điểm:???
Chuyện gì vậy, bạn trai của anh Kỳ hình như hơi khó chịu.
Tiểu Cần túm lấy tay áo chuyên gia trang điểm, nhỏ giọng nói thầm: “Chúng ta mau biến thôi! Không phải vẫn còn một phòng kế bên sao? Cậu xem Cố tổng tức giận rồi kìa!”
Chuyên gia trang điểm gật gật đầu, cùng Tiểu Cần một trước một sau từ cửa sau chuồn đi, còn săn sóc mà đóng cửa lại.
Cố Đắc Bạch: …?
Tốt lắm.
Cố Đắc Bạch hít sâu một hơi, cố giữ nụ cười giả tạo, tựa vào cạnh bàn nói chuyện phiếm với Kỳ Minh: “Nhân viên của em…”
“Cực kỳ biết nhìn bầu không khí, còn rất là thông minh, đúng không?” Kỳ Minh bổ sung nửa câu sau, còn hơi mang theo kiểu kiêu ngạo của giáo viên chủ nhiệm: “Về phát lì xì cho bọn họ.”
“Ha, ha, ừ.” Cố Đắc Bạch gật đầu, cắn răng đáp lại: “Quá là thông minh.”
Kỳ Minh phát bao lì xì xong liền đứng dậy đi thay quần áo, thuận tiện lau khô tóc đã được chuyên gia trang điểm sấy khô qua.
Tiện thể lau son dưỡng môi.
Lúc này Cố Đắc Bạch mới chú ý tới, bộ đồ Kỳ Minh đang mặc kia, chính là váy nữ của kẻ giết người trong MV.
Chỉ cần nhìn hình ảnh động tuyên truyền trên blog và so sánh với người trước mắt, hoàn toàn không thể nào nhận ra đó là cùng một người. Ngay cả khi quần áo giống nhau thì cảm giác cũng quá khác biệt.
Hắn nhìn bài viết mấy lần, chờ đến khi Kỳ Minh thay áo sơ mi trắng giản dị đi ra mới ấn chuyển tiếp, rời khỏi blog.
Một tin nhắn nhắc nhở nhảy ra, từ bác sĩ Lý.
Bác sĩ tâm lý riêng của Kỳ Minh.
“Xe đậu ở đâu vậy?” Kỳ Minh đến gần hắn hỏi, cũng cầm lấy điện thoại di động của mình.
Cậu cũng có bằng lái xe nhưng mà vận khí không tốt lắm, vẫn chưa có biển số.
“Tầng hầm 2, khu C.” Cố Đắc Bạch báo tọa độ, ngẩng đầu nhìn qua giống như có chuyện muốn nói.
Kỳ Minh lập tức đoán được cái gì: “Charlie lại hỏi anh? “
“Ừm.” Tên đầy đủ của bác sĩ Lý là Charlie Lý. Từ khi hai người có quan hệ người yêu công bố ra bên ngoài là đã thêm bạn tốt với Cố Đắc Bạch, thường xuyên hỏi han tình huống của Kỳ Minh.
Trong hợp đồng yêu đương của hai người, cái gọi là giúp Kỳ Minh giả làm bạn trai, cũng chủ yếu là ở trước mặt bác sĩ. Trước khi quen biết Cố Đắc Bạch, Kỳ Minh thường xuyên nhiều lần vì làm việc quá sức, tinh thần căng thẳng quá mức, bị Charlie Lý sắp xếp cưỡng chế nghỉ phép, cấm công tác.
Chỉ là cho đến bây giờ, Cố Đắc Bạch cũng không hiểu rõ Kỳ Minh rốt cuộc có vấn đề gì, nếu nhất định phải nói thì chính là cuồng công việc quá mức.
Không cho Kỳ Minh đi làm việc, quả thực còn khó chịu hơn là muốn mạng của cậu.
Cũng may bây giờ đã có Cố Đắc Bạch hỗ trợ, Charlie đã không còn khắt khe như trước nữa.
Kỳ Minh nghe vậy nhíu mày: “Ừm, anh đừng nói chuyện tôi không nghỉ ngơi tốt.”
Cố Đắc Bạch nghe vậy thì muốn cười, môi tái nhợt thành như vậy rồi mà còn hùng hồn không sợ sét đánh.
Kỳ Minh lại bổ sung một câu: “Anh cứ làm bộ không biết tôi trang điểm đi.”
Bằng không nếu Charlie biết có thể sẽ lại ép cậu nghỉ phép. Lần này cậu không muốn nghỉ dài hạn, một tuần đã là cực hạn rồi.
Bị Kỳ Minh nghiêm túc dặn dò, Cố Đắc Bạch siết điện thoại di động nhưng lại không nghe cậu, trực tiếp gửi qua tình hình thật sự.
Bao gồm những chuyện Kỳ Minh vụng trộm tăng ca, sắc mặt thật ra cực kỳ kém, môi tái nhợt, bị phát hiện định trang điểm che giấu, vì che dấu ngay cả tóc cũng không sấy khô cũng không sợ bị cảm vân vân.
Cũng kể luôn Kỳ Minh làm những chuyện này cũng vì biết hắn lái xe tới.
“Cố Đắc Bạch, anh——”
Kỳ Minh nhìn thấy, cau mày thiếu chút nữa muốn tức giận, nhưng giây sau lại nhìn thấy bác sĩ Lý nhắn đến một sticker cười ha ha.
Lý Charlie: [Thức ăn cho chó này đủ ngọt! Lòng trẫm rất vui!]
Kỳ Minh:?
“Nói em thành quá ngoan sẽ bị nhìn ra chúng ta hợp tác lừa gạt hắn, như thế này thì tự nhiên hơn.” Cố Đắc Bạch nhỏ giọng giải thích, giống như là vì nói nhỏ nên tiến đến bên tai cậu, khóe miệng nhếch lên mang theo chút ý cười:
“Em thích tôi, quan tâm tôi, sợ tôi lo lắng cho thân thể của em, cũng mong tôi nhìn thấy một mặt tốt nhất của em, như thế này rất bình thường.”
Kỳ Minh sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới những lời lúc trước của Tiểu Cần, hiểu ra.
Đúng rồi, nếu Charlie cũng hiểu lầm như Tiểu Cần thì sẽ không còn vấn đề.
Bên tai có hơi thở ấm áp, Kỳ Minh cảm thấy có chút ngứa ngáy, cậu quay đầu nhìn qua, trong mắt mang theo chút sương mù mà chính bản thân chưa từng phát hiện.
“Cố Đắc Bạch, anh nói chuyện như thế này rất giống nhà thôi miên trong phim vậy.”
Cửa thang máy mở ra.
Lời Kỳ Minh nói làm Cố Đắc Bạch ngẩn người, sau đó liền đi ra ngoài trước. Cậu cảm giác được chấn động trong túi, lấy điện thoại di động ra nhìn một chút.
Tin tức gì không thấy rõ ràng, ngược lại trước tiên thấy rõ ngày tháng trên màn hình, ngày 6 tháng 8.
Bước chân của cậu đột nhiên dừng lại.
“Kỳ Minh? có chuyện gì vậy?”
Kỳ Minh buông điện thoại xuống, ánh mắt có chút phức tạp, muốn nói lại thôi, “Anh…”
Cố Đắc Bạch: “?”
Kỳ Minh: “Hôm nay anh, không đi tảo mộ sao?”
Cố Đắc Bạch: “Mộ? “
Ánh mắt Kỳ Minh trở nên hoang mang, vi diệu: “Mộ của người ấy.”
Ánh trăng sáng mất sớm nhưng mãi mãi sống trong lòng hắn.
Sau đó hắn cả ngày canh giữ trước mộ, không ăn không uống tảo mộ đốt giấy cùng nước mắt đầy mặt, để thương tiếc cho tình yêu đã mất —— đây đều là Cố Đắc Bạch chính miệng nói.
Cố Đắc Bạch mặt không đổi sắc: “…À, ngày giỗ, nó đã từng là hôm nay, mà bây giờ thì không phải nữa rồi.”
Kỳ Minh: “…Tại sao? “
Cố Đắc Bạch: “Bởi vì nó tính theo âm lịch.”
Kỳ Minh: “???”