Hạ Ca tràn ngập tình thương mến thương với bàn đồ ăn ngon, thậm chí bắt đầu nghĩ món ngon như vậy, nhất định phải được người có thể cảm nhận vị ngon của chúng ăn vào, bằng không sẽ rất lãng phí.
Hạ Ca giữ nguyên quan điểm "không lãng phí đồ ăn", khi Lục Hành Thâm ra hiệu cậu có thể nếm thử còn buồn bã lắc đầu, Lục Hành Thâm cũng không hối thúc cậu.
Nhưng cũng không ngại cậu hối thúc Lục Hành Thâm ăn hết.
Người đứng ngoài – ví dụ như chú quản gia – nhìn cảnh tượng ấm áp mang theo màu hồng nhạt lơ lửng ấy đều cảm thấy đây là tình yêu.
Chẳng qua tình yêu ấy không dành cho Lục Hành Thâm, mà là tình yêu với đồ ăn ngon.
Từ nãy tới giờ Hạ Ca rất nghiêm túc, chăm chú canh Lục Hành Thâm ăn cơm, ban đầu chỉ là ánh mắt ngưỡng mộ ham muốn, sau lại trở thành hạnh phúc dịu dàng, như là nhìn người khác ăn là chuyện tốt đẹp tới cỡ nào.
Dù Lục Hành Thâm không còn miêu tả ngon như thế nào, hương vị độc đáo ra sao, cậu cũng có thể đoán xem có phải vậy hay không, có phải không như thế.
Chỉ cần Lục Hành Thâm gật đầu, cậu sẽ càng vui hơn.
Lần đầu Lục Hành Thâm ăn cơm theo kiểu như vậy, thậm chí không quen nổi.
Ngon thì đúng là ngon thật, vào thời đại y học phát triển này, tuổi thọ con người đều rất dài, dù chú Đức đã đến trăm tuổi cũng có thể dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu việc nấu nướng.
Không ai lại chê những món như vậy cả.
Nhưng người máy ngồi đối diện thật sự quá tăng động.
Tăng động tới mức rõ ràng trọng tâm là bàn đồ ăn ngon, nhưng bản thân số đồ ăn đó rốt cuộc là sơn hào hải vị hay cơm canh đạm bạc đều không quan trọng.
Bản thân đồ ăn ra sao vốn không quan trọng, đây cũng là suy nghĩ của Lục Hành Thâm trước đó.
Tất cả như đã thay đổi, lại như không có gì thay đổi.
Khi Lục Hành Thâm ăn gần hết mới nhớ ra chuyện chính mà mình bỏ quên.
Hắn thả thìa xuống, nhấp ngụm cafe cuối cùng, cầm lấy khăn giấy bên cạnh lau miệng.
"Trước khi dẫn cậu đến buổi tiệc rượu phải dạy quy tắc trước."
Hạ Ca: "Ừm ừm!"
"Đến lúc đó, thân phận của cậu không phải là Lâm Ngọc Âm mà là một người máy mô phỏng thế thân, phải thể hiện giống người máy."
Hạ Ca mờ mịt.
Lục Hành Thâm thở dài.
Biết ngay mà.
"Tôi đã liệt kê cụ thể những điều không thể làm, nghe theo là được, còn lại... Đến lúc đó linh hoạt một chút, nghe theo chỉ thị của tôi."
"Được! Đảm bảo làm được!"
Hạ Ca đã hoàn toàn bước vào trạng thái "Dù anh nói gì tôi đều sẽ gật đầu", đảm bảo hiệu quả, không khỏi khiến Lục Hành Thâm bắt đầu lo lắng rốt cuộc cậu có nghe lọt không.
"Điều quan trọng nhất, cốt cán nhất,"
Lục Hành Thâm nhìn vào mắt cậu, sau khi xác định 996 đang nghiêm túc nghe thì chậm rãi nói: "Không được thể hiện nhu cầu của riêng mình."
Hạ Ca lại mờ mịt.
"Không được giống như ban nãy."
Hạ Ca cực kỳ vô tội: "Là sao?"
Đương nhiên là không được thấy đồ ăn lại tỏ ra thèm thuồng.
Làm gì có người máy nào thèm ăn?
Lục Hành Thâm bỗng trở nên im lặng.
Muốn dùng ngôn ngữ phù hợp để người máy 996 có thể hiểu, có thể tiếp thu, hơn nữa có thể thực hiện được lại là chuyện khó tới vậy.
"Cậu..."
Tai Hạ Ca giật giật, vì để nghe lời chỉ thị tiếp theo mà hơi nhếch lên, chuyển ra phía trước một chút.
Lục Hành Thâm: "... Hay vậy đi, cậu cứ làm bộ như toàn bộ hành động, lời nói của cậu đều chỉ vì muốn thể hiện cậu rất... rất yêu tôi, vậy là được."
Nếu như vậy, dù có làm ra hành vi thái quá tới cỡ nào cũng sẽ bị đám người hóng hớt hiểu thành thiết lập có sẵn, không gây nghi ngờ.
Hạ Ca chợt bừng tỉnh: "Thì ra là thế! Tôi hiểu rồi."
Thế này chẳng phải đơn giản quá sao!
Nghe Hạ Ca đáp lời, Lục Hành Thâm mới yên tâm hơn.
Hai ngày sau, Hạ Ca lại lần nữa có cơ hội tự do hành động.
Hiện tại cậu không sốt sắng tự mình xuống bếp hay nếm thử những thứ hương vị kỳ quái nữa mà dành toàn bộ thời gian để làm bài tập.
Vì đã thay đổi ngoại hình nên Hạ Ca không thể ra ngoài gặp mặt ba người bạn còn lại, cho nên đã hẹn hoàn thành số bài tập còn dư qua mạng.
Cũng may lượng công việc còn lại không nhiều lắm...
...
Phía bên kia, thư mời dự tiệc đã được đưa tới tận tay mọi tầng lớp khác nhau.
Tiệc rượu được tổ chức với chủ đề làm từ thiện, làm công ích, trừ chút vẻ ngoài thì không yêu cầu tiêu chuẩn vào cửa nào khác, chỉ cần có người mời là có thể tới.
Nếu là trước đây, Phó Bạc Vọng sẽ không để ý những chuyện như vậy.
Hắn không hứng thú với loại chuyện này, cũng tự nhận không phải là người lương thiện hòa ái, vô số thư mời cùng loại cũng chỉ xem như miếng lót ly tạm thời.
Trên ngọn núi hoang vu đến mức như không thuộc về thời đại này, Phó Bạc Vọng ngồi bên cạnh đồ sưởi ấm ngoài cửa trại, đánh que diêm cái xoẹt, châm lửa điếu thuốc ngậm trong miệng.
Bên cạnh hắn có một chiến hữu lớn tuổi hơn hắn một chút, nhưng năm tháng vẫn không để lại dấu vết trên người anh ta.
Người chiến hữu thấy thế cũng không lấy làm lạ, chỉ nhắc nhở hắn: "Cấm châm lửa trong rừng."
"Ừ."
"Lại có chuyện gì làm cậu phát sầu à?"
Quả thật Phó Bạc Vọng không thèm để ý mấy quy tắc đó, thậm chí ỷ vào mình quyền cao chức trọng nên dù hay làm lơ quy định cũng không ai quan tâm.
Nhưng chiến hữu biết hắn không phải người nghiện rượu hay thuốc lá, đột nhiên châm lửa phần lớn là do đang nghĩ chuyện gì đó.
"Cũng không phải."
Phó Bạc Vọng sờ túi, lấy một tấm thiệp mời ra: "Nếu tôi phải tới cái chỗ này..."
"Cái gì?! Chỗ bình yên như vậy mà cũng có phần tử khủng bố trà trộn vào?! Mấy tên này làm càn quá, đúng là..."
"Không có."
Phó Bạc Vọng mặt không đổi sắc: "Tự tôi muốn đi."
"Cậu... không sao đấy chứ?"
"Nghe nói nơi này rất ít người đi một mình, dù không có bạn cặp cũng sẽ mang theo một người máy đáng yêu."
Chiến hữu biết Phó Bạc Vọng ghét nhất là những thứ máy móc lạnh như băng kia, bèn hỏi: "Cậu muốn dẫn ai đi à? Mặt trời mọc đằng Tây rồi chăng?"
"Lâm Ngọc Âm."
Giọng Phó Bạc Vọng nghe hơi ỉu xìu: "Nhưng em ấy từ chối rồi."
Từ chối vô cùng lễ phép, cũng vô cùng lưu loát dứt khoát.
"Ồ... Anh hiểu rồi, cậu còn chưa tìm được cơ hội bàn bạc hôn sự với cậu ta?" Chiến hữu không nghĩ nhiều, chỉ nói theo mình hiểu.
"Nhưng trong tình huống này, ở nơi đông người vậy mà nói chuyện kia thì hơi mất mặt, có lẽ sẽ bất lợi với việc bàn bạc của các cậu."
Đúng rồi, chắc chắn là để tìm cơ hội từ hôn.
Đó là thượng tá Phó, không thể nào đi hẹn hò để bồi đắp tình cảm được.
Chờ đã...
Chiến hữu chợt phát hiện chỗ bất thường, hoảng sợ nhìn sang Phó Bạc Vọng.
Nếu chỉ là vì từ hôn thì không cần phải phát sầu tới vậy chứ?! Trông như, trông như là...
"Nhìn gì?"
Sắc mặt Phó Bạc Vọng lập tức mất tự nhiên, theo phản xạ giải thích cho mình.
"Lần trước khi hành động, tôi phát hiện dường như những kẻ bắt cóc kia có ân oán với Lâm Ngọc Âm, nhưng phần thẩm vấn sau này không thuộc quyền của tôi, không thể hỏi ra rốt cuộc giữa bọn họ có mối quan hệ gì."
"Thì ra là thế... Làm anh sợ muốn chết." Chiến hữu vừa nghe hắn nhắc đến chuyện liên quan tới hàng cấm và đám người kia thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, giơ tay vỗ vỗ ngực.
"Anh còn tưởng cậu không muốn từ hôn chứ."
Phó Bạc Vọng dập thuốc, cười mỉa một tiếng.
Kết hôn?
Hắn chưa bao giờ cần chuyện dối trá như vậy.
Cũng chỉ là một bữa tiệc rượu nhàm chán mà thôi.
Hắn đứng dậy, xách máy phát nhiệt laser, nhấc chân chuẩn bị đi vào rừng.
Chiến hữu phía sau cũng vội vàng đứng dậy đuổi theo, vừa đi vừa nhấn vào trí não.
"Không phải thiệp mời vừa rồi của cậu là buổi tiệc rượu từ thiện hai ngày sau à? Do nhà họ Trần tổ chức?"
"Thì sao?"
Phó Bạc Vọng không phủ nhận.
"Không có gì, chỉ là mới thấy một tin mới, quái lạ, người như viện sĩ Lục vậy mà cũng đồng ý tham dự bữa tiệc này, không phải bình thường hắn là người lạnh lùng thần bí nhất à?"
Chiến hữu cười haha, tiếp tục hóng hớt: "Nghe nói còn mang theo bạn cặp."
Phó Bạc Vọng đi phía trước nắm chặt vũ khí trong tay.
"Này, sao dừng lại thế?" Chiến hữu xoa mũi, tưởng nhắc tới viện sĩ Lục làm hắn mất vui.
"Được rồi được rồi, chỉ là tin đồn mà thôi, lần sau anh không nhắc tới hắn nữa, đi đi đi, đi làm việc thôi!"
Ầm một tiếng, âm thanh thật lớn vang lên đánh động đám thú rừng.
...
Từ lúc được Lục Hành Thâm hứa sẽ sắp xếp mọi chuyện, Lâm Ngọc Âm vẫn luôn chờ đợi.
Y tin vào năng lực của Lục Hành Thâm.
Nhưng chờ đợi luôn khiến người ta dày vò, khi thượng tá Phó lại liên lạc đề nghị gặp y thêm lần nữa, rốt cuộc Lâm Ngọc Âm cũng không thể chờ thêm nổi.
Y không muốn hối thúc Lục Hành Thâm hoặc trực tiếp dò hỏi tiến độ làm việc, cách thể hiện như vậy quá vô duyên, quá bất lịch sự.
Vì thế sau khi tự vấn, Lâm Ngọc Âm đã liên lạc với Lục Hành Thâm, mời hắn cùng đi ngắm cảnh đêm.
Dù là y hay là Lục Hành Thâm đều khá bận rộn, thời gian rảnh rỗi rất ít, cho nên cơ hội như vậy cũng không nhiều.
Nhưng nếu là trước kia, chỉ cần Lâm Ngọc Âm chủ động đề nghị, Lục Hành Thâm luôn có thể sắp xếp công việc và nhiệm vụ một cách hợp lý, dành thời gian rảnh cho y.
Có đôi lúc Lục Hành Thâm ngâm mình cả ngày trong viện nghiên cứu không thấy bóng dáng đâu, Lâm Ngọc Âm cũng có thể nghe ra hắn đang bận làm một dự án lớn rất quan trọng, thức thời không đi quấy rầy làm hắn khó xử.
Nhưng chắc dạo này sẽ không thành vấn đề, Lâm Ngọc Âm nghĩ, cuộc họp báo mới kết thúc không lâu, dù Lục Hành Thâm có bận cũng không phải thời điểm mấu chốt.
Y đã lên kế hoạch phải đi tới đâu, đưa ra hành trình đêm đó, cũng đã sớm đặt chỗ ngồi đẹp trước, quyết định đầu tiên sẽ ngắm cảnh rồi nghe hòa tấu, uống ít rượu.
Sau đó chờ đêm xuống, bọn họ lại tạm biệt nhau, kết thúc một buổi hẹn hò tốt đẹp.
Lâm Ngọc Âm đã nghĩ tới đủ mọi điều, theo lần hẹn hò này, y có thể tự nhiên thuận lợi thăm dò Lục Hành Thâm, biết hắn định làm sao để xóa đi nghi ngờ trong lòng thượng giáo.
Nhưng Lục Hành Thâm lại từ chối y.
Nhất thời Lâm Ngọc Âm quên mất phải khống chế biểu cảm, ngạc nhiên trừng mắt.
"Cái gì..."
"Tôi nói," Lục Hành Thâm kiên nhẫn nhắc lại: "Ngày kia tôi có lịch khác rồi, hôm khác chúng ta đi sau."
"Lịch gì?"
Lâm Ngọc Âm khó tin hỏi lại, thậm chí giọng nói không tự chủ mà cao lên: "Làm việc à?"
"Không, tôi phải tham gia tiệc rượu nhà họ Trần."
Lục Hành Thâm cảm thấy việc này không có vấn đề gì, khuôn mặt vẫn bình thản như cũ: "Tôi sẽ dẫn UR996 đi theo, thỏa mãn tính tò mò của mọi người và nghi ngờ của Phó Bạc Vọng, đây là đối sách tốt nhất."
Đến lúc đó mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
"Thì, thì ra là vậy..."
Đương nhiên Lâm Ngọc Âm hiểu ý hắn.
Trước tiên là để lộ hình ảnh của người máy thế thân, cho mọi người ấn tượng sâu sắc, như vậy chờ đến lúc lại nhìn thấy một 996 thay hình đổi dạng, hoàn toàn không giống người máy rồi sẽ không cảm thấy hai người cùng là một người máy giả thành.
Nhưng hiểu thì hiểu.
Lâm Ngọc Âm biết mình không thể nào phản bác, càng không có lý do kháng nghị, ấm ức và không cam lòng bỗng dâng lên dữ dội.
Y vội vàng lấy cớ để kết thúc cuộc trò chuyện, ngón tay buông thõng bên người nắm chặt lớp vải mềm mại, móng tay để lại dấu vết bên trên.
Nhưng mà dựa vào đâu?
Đó chỉ là một thế thân mà thôi.
Vì thế thân từ chối y, dẫn theo thế thân thành cặp đi tới tình cảnh như vậy, nơi như vậy, việc như vậy...
Dù y muốn đi dự tiệc rượu hoặc bữa tiệc khác, Lục Hành Thâm trước nay cũng chỉ cảm thấy nhàm, phí thời gian, cho nên y chưa bao giờ dám nhắc đến, cũng không muốn đi một mình cho nhàm chán.
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Ngọc Âm chua muốn chết hhhhh.