Không thể không nói, vận may câu cá của Hạ Ca không được tốt lắm.
Hoặc có thể do cá ở đây quá thông minh, lưỡi câu kiểu mới không làm miệng cá bị thương, một ít loài cá dường như biết mình sẽ không sao nên đuổi theo cắn lưỡi câu của Hạ Ca, câu đi câu lại loại không thể câu rồi thả về.
Hạ Ca tức giận cùng Lục Hành Thâm lái thuyền đổi sang khu vực nước khác, kết quả giếng nước không thoát nổi cá lớn, ngược lại còn thu hút thêm các loại cá cấm câu khác, càng ngày càng nhiều con bu lại sau thuyền bọn họ ăn nhờ ở đậu.
Cuối cùng khi cục diện càng lúc càng hùng vĩ, Hạ Ca nhìn đám cá vui vẻ bơi qua bơi lại sau thuyền, thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, từ bỏ kiên trì trước đó.
Coi như tới vườn bách thú cho cá ăn vậy.
Hạ Ca lạc quan an ủi mình như thế.
Dù không còn lẩu cá tươi ngon nhưng sau khi thu cần câu, Hạ Ca nhanh chóng tìm được niềm vui mới, móc mồi câu vào sợi dây treo trên mặt biển cho cá ăn như một huấn luyện viên.
Sợi dây do Lục Hành Thâm khống chế, Hạ Ca chịu trách nhiệm cầm máy chụp lấy liền chụp ảnh, tranh thủ chớp được khoảnh khắc cá nhảy ra khỏi mặt nước cắn lấy mồi câu.
Mồi câu vốn đã treo sẵn trên mặt biển, về sau độ cao càng lúc càng tăng theo yêu cầu của Hạ Ca, sau đó lại biến thành một lần cho mấy con cùng ăn, muốn chụp được hình cá đồng loạt nhảy lên.
Cá ngoan, càng cho ăn càng giống chó.
Vì chu kỳ quay khác nhau, một ngày ở đây chưa tới 24h, thời gian ngắn hơn rất nhiều, Hạ Ca còn chưa kịp xếp cho bầy cá thành công nhảy thành hình trái tim, đám cá chỉ đi săn mồi vào ban ngày đã tan cuộc.
Hạ Ca thu được rất nhiều ảnh chụp đặc sắc, trở tay gửi vào khu lưu trữ, còn gửi vào trong nhóm, đến cả Lục Hành Thâm cũng nhận được.
Đêm tối phủ xuống, Hạ Ca bỗng ngẩng đầu, cảm nhận khí lạnh, đề nghị quay về điểm xuất phát trước đã, tối nay ăn gì đó nóng hổi rồi vào phi thuyền nghỉ ngơi.
Ban đêm ở Hải Tinh cực kỳ lạnh, hai người tính toán đống nguyên liệu nấu ăn một lát, cuối cùng quyết định ăn lẩu.
Đây là chuyện Hạ Ca đã chờ rất lâu, lúc vị giác vừa xuất hiện còn chưa cảm nhận được nhiệt độ và vị cay, lúc ăn lẩu cay tê, dù rất thơm ngon nhưng lại bớt đi chút thú vị.
Lần này cuối cùng cũng được thỏa mãn.
Để đảm bảo luôn được ăn rau quả tươi, trên phi thuyền còn có nhà kính thu nhỏ Lục Hành Thâm mua được, từng luồng rau xanh tươi ngon giòn tan, dù có vẻ không nhiều nhưng lại đủ cho hai người ăn.
Bên cạnh là một vài cây gỗ, cũng là nhà kính thu nhỏ, nhiệt độ và thông số đều giữ ở mức thích hợp cho nấm sinh trưởng, Hạ Ca mở nắp phía trên ra, rà quanh nó một vòng, hái mấy cây nấm hương bóng loáng xinh đẹp, lại hái thêm mấy loại khác, dùng nước rửa sơ rồi bày nấm ra bàn ghép.
Về phần thịt và viên thì cứ lấy từ tủ lạnh là được.
Nước đã đun sôi, hơi nóng tỏa mịt mờ, mỡ bò màu đỏ dưới đáy nổi phả ra mùi thơm cuốn hút, Hạ Ca lập tức chạy tới cạnh bàn chuẩn bị ăn.
Lục Hành Thâm không quá hứng thú với lẩu cay tê, không phải là không ăn được, cũng không phải thích ăn, nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ của Hạ ở đối diện, cuối cùng vẫn ngồi ăn nồi lẩu cay.
Hạ Ca vừa ăn vừa gật gù, nồi lẩu thật to, Lục Hành Thâm ăn rất chậm, bản thân ăn không nhiều, phần lớn thời gian đều chủ động nhúng cho cậu ăn khiến Hạ Ca ăn đến xuýt xoa, sắp ăn không nổi nữa.
Có viên lẩu chảy ra phô mai mềm mại, hơi nóng khiến Hạ Ca vô thức cẩn thận hơn, không ăn luôn mà thổi vài lần.
Không bị bỏng phát đau, sau khi nhả ra, cảm giác nóng dịu bớt, thổi một chút rồi mới ăn đỡ hơn rất nhiều.
Nghĩ đến việc này có thể giúp giữ bụng và vị giác của mình, Hạ Ca càng ăn càng vui.
Hạ Ca nuốt viên nhúng lẩu, nhớ ra da mình cũng sợ nhiệt độ cao.
Nhưng nếu trước đó không phải bị lửa đốt khiến mình nhìn thấy, chỉ sợ sẽ không ý thức được.
Bây giờ có thể nhờ vào nhiệt độ và đau để phòng ngừa rất nhiều chuyện.
Ngoài bị ớt làm cay ra thì không thấy đau ở chỗ khác.
"Tốt quá."
Đã lâu rồi Hạ Ca chưa ăn cay, đột nhiên được ăn thả ga như vậy, sau khi ăn như hổ đói mới thả chậm tốc độ.
"Nếu về sau tôi để ý không ăn đồ ăn quá nóng, thế có phải bụng và miệng tôi có tuổi thọ dài hơn không?"
"Theo lý thuyết thì đúng."
Lục Hành Thâm đã no, gắp một cây nấm chín bỏ vào cái đĩa trước mặt Hạ, đặt đũa xuống: "Nấu thêm gì không?"
Hạ Ca xoa bụng mình, lắc đầu: "Cảm giác thắt lưng bắt đầu siết chặt rồi."
Hạ Ca ăn hết miếng nấm và đũa mì cuối cùng, thỏa mãn uống một hớp nước ngọt, lau miệng, no nê ngả nhẹ ra sau, bắt đầu tiêu cơm.
Hình như cơ thể ấm lên thì phải.
"Hả? Tay cũng dính ớt nữa."
Hạ Ca nghỉ ngơi một lát, thấy trên tay hơi cay cay, cúi đầu nhìn xuống.
Cậu lấy một tờ khăn ướt lau lên chỗ cay, nhưng cảm giác tê cay không mất hẳn.
Có thể là lúc miệng dính ớt đã vô thức lấy tay quẹt lên.
Hạ Ca lại lau lau, sau đó bỏ cuộc, dù sao cũng không bị cay đến đau.
Cậu bỗng nghĩ ra gì đó, xoay cả người cả ghế đến cạnh Lục Hành Thâm, vươn ngón tay chọt lên mặt Lục Hành Thâm.
Lục Hành Thâm: ?
Hạ Ca: "Cay không?"
Lục Hành Thâm: "... Cũng tạm, không cay lắm."
Hắn cúi đầu nhìn ngón tay Hạ, bỗng nghĩ đến hành tinh chủ có một loại thuốc lỏng chuyên dùng để trung hòa vị cay, nhưng bọn họ đi quá vội, chưa suy xét đến tình huống này.
"Nếu khó chịu quá thì cứ tắt chức năng cảm nhận đau một lát."
Nói xong, Lục Hành Thâm hơi nhăn mày: "Cậu cũng có thể tự điều chỉnh."
Hạ Ca lại lắc đầu, nắm tay thu về giấu sau lưng: "Không muốn tắt."
Lục Hành Thâm khó hiểu nhìn cậu.
Trong mắt của người bình thường, chuyện thích cảm giác đau vốn rất khó hiểu.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu được, Lục Hành Thâm chợt nhớ rất rất lâu về trước đã có người từng làm thí nghiệm, cung cấp tài nguyên vật chất đầy đủ cho một bầy chuột bạch, giúp chúng có cuộc sống vô tư vô lo, nhưng trong lồng còn có một cái nút, chỉ cần ấn vào sẽ bị điện giật.
Ban đầu chuột bạch bị điện giật rất đau, không thích cơn đau như thế, nhưng trong quá trình thí nghiệm, đám chuột bạch nhàm chán lại xem cơn điện giật này như trò tiêu khiển, bắt đầu nghiện.
Lục Hành Thâm lập tức nghĩ đến những điều rất xa, rất nhiều, nỗi lo không ngừng nghỉ khiến hắn càng thêm im lặng.
Người máy trước mắt lại chỉ lau ngón tay, dường như hiểu hắn không đồng ý, chủ động giải thích: "Dù tôi không cảm nhận được vị cay cũng không sao, nhưng lỡ tắt đi, tôi quên mất trên tay có cay, bất cẩn quẹt phải cay lên người anh, ví dụ như mắt chẳng hạn, anh sẽ bị cay khóc mất."
Lục Hành Thâm nôn nao.
"Ha ha, cho nên cứ để như giờ là tốt nhất."
Hạ Ca chắp tay sau lưng, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi đủ, nhảy xuống khỏi ghế, đeo găng tay, bắt đầu thu dọn tàn cuộc trên bàn.
Đi găng tay sẽ rất khó rửa trôi vị cay.
Chờ dọn dẹp bàn xong, Hạ Ca vẫn không hề rảnh rỗi, chạy đến gần hành lý của mình, mở chiếc balo nhỏ, lại lấy hộp kho báu ra, mở quyển sách ghi tâm nguyện, móc một dấu vào sau hình vẽ nồi lẩu cay, phía sau đi thuyền ngắm biển, câu cá cũng có dấu móc.
Danh sách tâm nguyện từng chỉ có hai dấu tích bây giờ đã có vô số dấu khác.
Hạ Ca cất bút, dùng ngón tay đếm từng cái một, tìm thấy chỗ tiếp theo chưa được tích vào, vui vẻ nói: "Đến đêm chúng ta có được ngắm cực quang không nhỉ? Ở đây có cực quang không?"
"Có lẽ có. Phải xem thời tiết."
Lục Hành Thâm bật máy rửa bát, nhìn qua bên này.
Cách năm sáu bước vẫn có thể thấy quyển sách trên tay Hạ, Lục Hành Thâm nhìn một lát là có thể đoán ra đó là gì.
"Nếu ở đây không có thì đi chỗ sau."
"Ở đâu?"
"Một hành tinh khá hoang vắng, không có nhiều sự sống, người cũng thưa thớt, nhưng gần như có thể thấy cực quang trải rộng khắp hành tinh trong ⅔ thời gian."
"Oa!!"
Hạ Ca chỉ mới tưởng tượng đã nổi da gà.
"Nghĩ nhanh đi, đêm nay có thể đi luôn."
"Được được được! Vậy đêm nay đi! Đêm nay!"
Hạ Ca nhảy cẫng lên, lập tức thu dọn tất cả sách vở và hộp kho báu.
Nghĩ một lát, cậu lại lấy sách bỏ riêng vào trong túi áo trên người.
Lục Hành Thâm nhìn túi của cậu.
Hạ Ca vỗ túi, vui vẻ nói: "Tôi nghĩ lần này đi du lịch có thể làm hết những chuyện tôi muốn trước đó!"
"... Vậy à."
Lục Hành Thâm cũng đã từng đọc sơ qua danh sách của Hạ, rõ ràng trong ấn tượng của hắn thì rất dài, viết rất nhiều việc, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã sắp hoàn thành.
Hệt như phải hoàn thành tâm nguyện đồng loạt vậy.
Lục Hành Thâm không nghĩ nữa, chỉ xoa đầu cậu: "Nếu mệt cứ thì lát nữa đi đường cứ ngủ một giấc. Trước khi đáp đất sẽ phải kiểm tra thân phận một lần, phải chuẩn bị đầy đủ."
"Kiểm tra thân phận? Cũng như trước đây à?"
Hạ Ca nhớ khi bọn họ xác định hành tinh, đi vào Hải Tinh cũng phải qua cửa kiểm tra an ninh.
Lúc đó căn cước của cậu vẫn là người máy UR996.
Dù là người máy nhưng hình như cũng là người máy duy nhất có căn cước, dùng để phân biệt, hình như còn rất nghiêm túc.
"Không giống lắm."
Lục Hành Thâm chỉ như thuận miệng, ngồi xuống vị trí của mình.
"Lần này chúng ta phải thay đổi thân phận."
"Đổi thân phận?"
Lục Hành Thâm gật đầu.
Quá trình bọn họ du lịch từ hành tinh chủ đến Hải Tinh là dùng thân phận thật.
Một người và người máy của hắn.
"Lần sau chúng ta dùng thân phận hai người, vừa hay đến một hành tinh không kiểm soát chặt việc đăng ký thân phận, có thể chỉnh sửa một chút."
Nếu cứ vậy, dù sau này ở hành tinh chủ xảy ra chuyện gì mà muốn tìm bọn họ đều sẽ chỉ có thể thông qua đường thuyền đầu tiên rời khỏi hành tinh chủ làm manh mối, nhắm vào dấu vết của một người một người máy để truy tìm, thời gian phát hiện bọn họ tạo thân phận giả và ẩn nấp càng được kéo dài.
"Chúng ta không bị phát hiện chứ? Có bị bắt đi không?"
Lục Hành Thâm mỉm cười trấn an: "Tất nhiên là không. Với lại làm giả thân phận cùng lắm chỉ bị phạt tiền mà thôi."
"Được!"
Hạ Ca lập tức xoa tay: "Vậy thì tốt quá, bây giờ tôi giàu rồi! Dùng tiền của tôi đi!"
Lục Hành Thâm: "..."
Chuyện này mà cũng mong chờ vậy à?