"Khun Pin?"
Giọng nói dịu dàng, trầm thấp của công chúa Aninlaphat vang lên bên vành tai phiếm hồng của tiểu thư Pin... Lúc này, nàng đang bận rộn tìm kiếm quần áo của mình nằm tán loạn ở các góc giường.
"Ta ở đây."
Tiểu thư Pin không hề phòng bị, bị công chúa Anin ôm chầm lấy từ phía sau, thân thể trần trụi dán sát lên tấm lưng mịn màng của nàng, xúc cảm mềm mại mê người. Một cánh tay vòng qua phía trước, nhẹ nhàng nâng niu hai ngọn núi đầy đặn, dịu dàng xoa nắn. Cô gái vô thức ngẩng đầu, kiềm chế cắn chặt môi, mặc cho công chúa in lên vai nàng một nụ hôn ngọt ngào...
"Sao khun Pin thức sớm vậy? Trời vẫn chưa sáng hẳn mà." Công chúa Anin hôn lên bả vai gầy gò của tiểu thư Pin, rồi nói. Nhưng cánh tay trắng nõn của cô vẫn tiếp tục dạo chơi trên hai ngọn núi đầy đặn kia, không chịu rời đi.
"Ta phải tranh thủ quay về cung điện Bua, để chuẩn bị bữa sáng cho Anin." Tiểu thư Pin nói, giơ tay lên, yêu thương vuốt ve gương mặt của công chúa.
"Khun Pin nói cứ như ta chỉ biết lo ăn uống thôi vậy." Giọng nói trách cứ của công chúa Anin khiến cho tiểu thư Pin không khỏi lộ ra nụ cười trìu mến...
"Ta sợ Cô Pad không tìm thấy ta." Tiểu thư Pin cúi người, khẽ hôn lên mu bàn tay của công chúa.
"Anin... đừng không vui nhé."
Công chúa không tình nguyện, tựa đầu tên bả vai gầy gò của tiểu thư Pin. Cô ôm chặt lấy người trong ngực, giống như lo sợ cái người có vòng eo nhỏ nhắn kia sẽ bỏ chạy, biến mất ngay trước mắt mình...
"Anin vẫn còn muốn ôm khun Pin mà..."
Nghe thấy giọng nói ngọt ngào như vậy... tiểu thư Pin chợt cảm thấy cõi lòng run rẩy. Nhất là khi chiếc mũi xinh đẹp của cô gái ngồi sau lưng đang lười biếng cọ vào chiếc cổ nóng hổi của nàng.
Ý thức của tiểu thư Pin dường như ngày càng hỗn loạn, cho đến khi nàng cũng không biết rõ bản thân muốn đi đâu về đâu...
"Suốt cả tối hôm qua, Anin đều ôm ta mà..." Giọng nói của người trong lòng có chút rời rạc: "Vẫn chưa đủ sao?"
"Cho dù sau này có thể ôm lấy nàng suốt cả đời..." Công chúa Anin nói nhỏ vào đôi tai ửng hồng của tiểu thư Pin: "Thì ta vẫn còn cảm thấy quá ít."
"Miệng của Anin thật ngọt ngào."
Từng câu từng chữ tiểu thư Pin nói đều là sự thật.
Công chúa Anin vẫn luôn là một người khéo ăn khéo nói, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu. Theo sự trưởng thành, ngôn ngữ của cô cũng càng ngày càng ngọt ngào, thậm chí còn khiến cho tiểu thư Pin vô cùng ngạc nhiên...
Mà sau khi họ thiết lập quan hệ càng thân mật hơn... thì mỗi câu nói của công chúa Anin lại càng thêm mê người, khiến cho trái tim của người nghe cũng phải rung động theo từng lời nói của cô.
Và, khi đôi môi căng đầy và ấm áp của cô kết hợp cùng hương vị ngọt ngào của nó, thì...
Câu nói "Miệng của Anin thật ngọt ngào..." này lập tức trở thành chân lí, không có bất cứ lí do nào có thể phản bác.
"Miệng của ta có ngọt hay không..." Công chúa nồng nhiệt hôn lên đôi môi của tiểu thư Pin: "Có lẽ khun Pin biết rõ hơn bất cứ ai nhỉ?"
"Anin, xin em hãy đổi câu nói lúc nãy thành... chỉ có một mình ta biết thôi. Như vậy sẽ phù hợp hơn." Tiểu thư Pin thu đôi môi lại, sau đó bắt đầu bộc phát sự cáu kỉnh trước giờ chưa từng có.
"Chỉ có ta mới được biết Anin đáng yêu đến cỡ nào thôi."
"..."
"Nếu như có người nào khác biết được..."
"..."
"Thì ta sẽ trừng phạt Anin thật tàn nhẫn..."
Nghe nói vậy, công chúa Anin chỉ dịu dàng mỉm cười, sau đó thâm tình hôn lên gương mặt thanh tú của tiểu thư Pin...
Bất tri bất giác... sự vuốt ve dịu dàng trên hai ngọn núi của tiểu thư Pin chợt biến thành xoa nắn mạnh bạo. Hết lần này đến lần khác, cho đến khi nàng chỉ có thể nín thở, cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân run rẩy. Tay của nàng không tự chủ nắm chặt cổ tay nghịch ngợm của công chúa. Từng tiếng rên rĩ vang lên, cơ thể mềm mại của công chúa dán sát phía sau lưng nàng.
"Anin..."
Nhưng giờ phút này, công chúa Anin cũng không còn tâm trạng để trả lời...
Lúc này, đôi môi đầy đặn của nàng đang nhẹ nhàng liếm láp chiếc cổ mảnh khảnh của tiểu thư Pin, giống như đang thưởng thức một loại trái cây mang hương vị ngọt ngào. Mỗi khi công chúa nghịch ngợm dùng mũi cọ vào vành tai của nàng, cô gái sẽ cắn chặt môi.
"Ngừng lại một chút được không..." Tiểu thư Pin khàn giọng cầu xin.
"Anin cũng biết là ta đang vội mà..."
"Ừm..." Giọng nói vui vẻ vang lên: "Nếu như khun Pin đang vội..."
"Vậy Anin sẽ đánh nhanh rút gọn nhé."
"Anin!"
Tiếng nói của khun Pin đến đây rồi im bặt, sau đó không thể không cắn chặt môi. Lúc này, đôi tay mảnh khảnh của công chúa chậm rãi trượt xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, bao bọc lấy nơi nhạy cảm của nàng.
Thân thể yêu kiều trong lồng ngực nóng như phát sốt. Tiểu thư Pin đành phải nắm lấy tay của công chúa, siết chặt, khẽ cắn môi. Nàng không biết nên làm cách nào mới có thể đè xuống cảm xúc kích thích mãnh liệt của mình. Đặc biệt là sau khi công chúa đã đi sâu vào cơ thể của nàng... Xúc cảm căng đầy, đầu tiên là chầm chậm ra vào, cuối cùng cùng là đâm rút thật nhanh, tựa như muốn đưa cơ thể của nàng bay về hướng hạnh phúc của đất nước hết lần này đến lần khác...
Cả người của tiểu thư Pin đều run rẩy. Nàng mong cầu một cái ôm ấm áp từ công chúa Anin. Còn công chúa Anin lại dùng đôi mắt sáng long lành nhìn nàng, sau đó thâm tình hôn lên gương mặt thanh tú và vầng trán đầy đặn của tiểu thư Pin.
"Nàng xem..."
"..."
"Anin có thể đánh nhanh rút gọn như vậy nè." Công chúa Anin vừa cười vừa nói.
"Anin!"
"Hửm?"
"Tại sao cứ thích chọc cho ta tức giận vậy?" Tiểu thư Pin bất mãn liếc công chúa một cái.
"Bởi vì dáng vẻ tức giận của khun Pin rất đáng yêu." Công chúa tựa vào vai nàng, nở nụ cười rạng rỡ.
"Anin ngủ thêm một lúc đi, trời vẫn còn sớm lắm." Tiểu thư Pin vươn tay, đầu ngón tay xuyên qua làn tóc của công chúa Anin, nhẹ nhàng vuốt lại gọn gàng: "Tối qua em vất vả lâu như vậy*... Còn không mau nghỉ ngơi cho tốt đi..."
"Không nghỉ ngơi tốt là sao vậy khun Pin?" Đôi mắt hẹp dài của công chúa Anin lóe lên ánh sáng, trong mắt tiểu thư Pin thì vô cùng đáng yêu.
"Không nghỉ ngơi tốt, ý là suốt cả đêm qua... Anin đâu có ngủ."
Tiểu thư Pin vừa nói vừa giơ tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của công chúa Anin. Dù nàng biết nếu mình trả lời như vậy sẽ nhảy vào vực sâu vạn trượng ngay phía trước...
Nhưng nếu như câu trả lời này có thể thỏa mãn cái người quỷ kế đa đoan trước mặt này.
Nếu như có thể đổi lấy nụ cười xán lạn và lúm đồng tiền in sâu trên gương mặt của cô.
Thì nàng chấp nhận không hề chùn bước, nhảy vào bất cứ vực sâu nào, không lãng phí thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.
"Anin, trưa nay em muốn ăn gì?" Giọng nói dịu dàng và ngọt ngào của tiểu thư Pin như đang bàn bạc với một cô bé.
"Bất cứ món ăn gì có thể tiếp sức cho buổi tối hôm nay của ta..." Công chúa Anin nở nụ cười rạng rỡ.
"Anin!" Tiểu thư Pin kêu một cách tức giận. Nhưng nàng cũng chỉ có thể ngoài miệng uy hiếp một chút cái người đang trao cho mình chiếc ôm ấm áp này. Bởi vì dù véo cô, hay đánh cô thì nàng đều sẽ sợ làm bị thương gương mặt xinh đẹp kia, cũng không nỡ để cho công chúa bị thương hay bị đau.
Tiểu thư Pin chỉ có thể nhìn chằm chằm công chúa Anin, còn công chúa Anin lúc này lại mỉm cười một cách tinh nghịch. Một lúc sau, đứa nhóc tinh quái này núp trong chăn, giả bộ ngoan ngoãn, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Anin muốn khun Pin làm bữa sáng đơn giản ở đây, sau đó chúng ta cùng ăn, được không?"
"Nếu vậy thì ta sẽ nghe theo Anin." Tiểu thư Pin cười dịu dàng, sau đó cúi đầu, trìu mến hôn lên đôi môi của công chúa Anin.
"Ta chỉ đi tắm rửa, thay đồ thôi, rất nhanh sẽ quay về tìm Anin."
"Ừm, Anin chờ nàng."
Đôi mắt hẹp dài, đen láy, lộ ra ánh sáng lấp lóe kia khiến cho gương mặt của khun Pin nóng lên. Nàng ngượng ngùng khẽ hôn lên hai bên má của công chúa, sau đó đứng lên, chậm rãi mặc đồ vào, chào tạm biệt người trên giường. Nàng vô cùng lưu luyến người phía trên giường, khiến nàng không nỡ rời khỏi cô một giây một phút nào.
"Ta đi nhé."
"Đi sớm về sớm." Nụ cười của công chúa vẫn dịu dàng như trước kia, nhưng đôi mắt của nàng dường như lại tỏa sáng hơn trước rất nhiều.
Tiểu thư Pin rời mắt khỏi cơ thể của người trước mặt, bước nhanh ra khỏi phòng. Nàng sợ bản thân sẽ không tự chủ mà quay đầu lại...
Vậy thì có lẽ cả ngày đều sẽ ở đây, chẳng đi đâu được...
"Chào buổi sáng, khun Pin."
"Prik!"
Vừa nghe thấy lời chào của Prik - người đang đứng trước cửa phòng ngủ, cười hì hì. Tiểu thư Pin không chút đề phòng, bị dọa sợ ngây người.
"Mới sáng sớm em đến đây làm gì?" Tiểu thư Pin giơ tay đặt trước ngực, như muốn trấn an trái tim đang đập thình thịch của mình.
"Sáng sớm là Prik đã bắt đầu làm việc trong cung rồi, không phải chuyện rất bình thường sao ạ?" Prik nhếch khóe môi, trong nụ cười tươi rói đó như ẩn giấu ý đồ xấu gì đó.
"Nhưng mà điều kì lạ chính là, tờ mờ sáng như thế này mà tiểu thư lại ở trong phòng ngủ của công chúa Anin làm gì ạ?"
"Ta... ừm... thì..." Giọng nói và vẻ mặt của tiểu thư Pin đều vô cùng bối rối: "Dù sao thì Prik cũng không nên xen vào."
"Vâng." Prik lại lộ ra nụ cười xấu xa, sau đó cúi đầu cung kính hành lễ với tiểu thư Pin.
"Ta phải đi về đây..." Tiểu thư Pin cao ngạo ngẩng đầu, đang định ưu nhã như một nữ vương, quay về cung điện Bua. Sẽ là như vậy, nếu như Prik không dùng giọng nói thích thú và mỉm cười nói...
"Khun Pin ơi..."
"Hình như nút áo sơ mi của khun Pin bị cài sai rồi kìa."
"..."
Sắc mặt của tiểu thư trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Nàng vội vàng cúi đầu kiểm tra bản thân. Nhưng khi nàng phát hiện tất cả đều nằm đúng vị trí của nó, không hề có vẻ gì khác thường, thì nàng lập tức nhíu mày, dáng vẻ tức giận.
"Không có cài sai, Prik!" Nàng tức giận nhìn về phía Prik.
"Ồ thế à, thưa khun Pin?" Prik mở to hai mắt nhìn, giả vờ vô cùng ngạc nhiên.
"Vậy chắc do Prik nhìn nhầm rồi ạ, dù sao thì bây giờ trời vẫn còn hơi tối á."
"..."
Lúc này, nụ cười xán lạn của Prik trông có vẻ ngây thơ vô tội, nhưng đôi mắt to tròn, đen láy kia của cô ấy lại toát ra sự ranh mãnh và tà ác, khiến cho trong lòng tiểu thư Pin trào dâng một loại dự cảm.
Chẳng lẽ, Prik biết rồi sao...
"Là khun Pin à..." Tiểu thư Pin vừa bước vào cung điện Bua thì đã nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của công chúa Padmika. Giờ phút này, trái tim của tiểu thư Pin như muốn nhảy ra từ miệng.
Cô chưa từng dậy sớm như thế này. Nhưng hôm nay, mới sáng sớm thì Cô đã ngồi trong phòng khách. Tiểu thư Pin không kiềm lòng được nghĩ, tại sao ngày nào mà không được, cứ phải là ngày hôm nay... khi mà thái độ của nàng khác với mọi ngày.
"Vâng... thưa Cô." Giọng nói của tiểu thư Pin có chút run rẩy, bởi vì trong lòng nàng đã bắt đầu lo lắng rất nhiều chuyện.
"Con đã đi đâu vậy?" Tiếng nói bình tĩnh của cô Pad khiến cho người khác không thể nào đoán được ẩn ý trong câu nói của bà ấy.
"Con đến Matsumiya ạ, thưa Cô." Tiểu thư Pin quyết định nói thật với Cô.
"Tối qua con đến thăm hỏi công chúa Anin ạ. Chúng con đã tâm sự rất lâu, đến tận khuya, nên công chúa đã mời con ngủ lại qua đêm ở phòng khách."
Tiểu thư Pin lén hít sâu rồi thở mạnh một hơi.
"Vậy à..."
"Đúng vậy ạ, thưa Cô."
"Dù sao thì công chúa Anin cũng khá thân thiết với khun Pin, ta không thể trách con được."
"..."
"Nhưng dù muốn làm gì đi chăng nữa thì con cũng phải nghĩ đến tâm trạng của công chúa nhé..." Nghe đến đây, lòng của tiểu thư Pin khẽ nhói lên một cái, rất đau.
"Dù sao thì chúng ta cũng đang sinh hoạt dưới sự bảo bọc của Người..."
Khi nàng nghe xong cả câu...
Trái tim của tiểu thư Pin như vỡ vụn...
"Vâng ạ."
Sau khi đưa ra câu trả lời ngắn gọn nhưng lộ rõ sự ngu ngốc kia... suy nghĩ của tiểu thư Pin như một đàn kiến vỡ tổ, hỗn loạn và tê dại.
Dù không biết bản thân đã phạm phải tội lỗi gì, nhưng lúc này, nàng lại cảm thấy có chút áy náy...
Nàng tự hỏi: Vậy, nàng vẫn cứ muốn tiếp tục như thế này sao...
Câu trả lời chính là: "Sẽ tiếp tục."
Không phải vì nàng cứng đầu, không nghe theo lời dạy bảo...
Mà là vì chuyện đã đến nước này rồi, tiểu thư Pin đã không còn cách nào có thể khống chế suy nghĩ của mình được nữa.
Dù thân xác có phải rơi xuống Địa Ngục, chịu sự thiêu đốt của lửa Luyện Ngục thiêu, thì nàng cũng không muốn từ bỏ công chúa Anin mà nàng yêu thương...
"Khun Pin đi tắm rửa trước đi. Lát nữa con còn phải chuẩn bị bữa sáng cho công chúa Anin nữa."
"Hôm nay, công chúa Anin kêu con đến Matsumiya chuẩn bị bữa sáng ạ, thưa Cô. Chuẩn bị một bữa ăn đơn giản là được rồi ạ."
Tiểu thư Pin trả lời, sau đó cúi đầu nhìn chân của mình.
"Ta cũng đâu có trách mắng con chuyện gì, sao con cứ cúi đầu như vậy thế?" Nhìn thấy vẻ mặt cô cháu gái của mình có chút ủ rũ, công chúa Padmika bỗng mềm lòng. Bà thở dài, nói: "Chuyện ngủ lại qua đêm cũng vậy, nếu như công chúa đồng ý thì ta cũng không có ý kiến gì."
"..."
"Ta chỉ không muốn khun Pin đến làm phiền công chúa, khiến cho công chúa khó chịu thôi."
"Vậy thì... nếu như tối nay công chúa lại mời con..." Giọng nói của tiểu thư Pin khe khẽ, gần như không thể nghe thấy: "Vậy thì con có thể ngủ lại ở Matsumiya đúng không ạ?"
Công chúa Padmika nhìn chằm chằm cô cháu gái của mình, suy nghĩ một lúc. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên trắng bệch, lộ rõ dáng vẻ sầu lo, thì bà đành phải ôn hòa nói.
"Nếu như khun Pin muốn thì cứ ở lại đi." Công chúa Padmika mỉm cười, nói: "Con cảm thấy ổn là được."
"Vâng, thưa Cô."
Tiểu thư Pin cúi người hành lễ, sau đó quay người đi về phía căn phòng của mình. Công chúa Padmika dõi theo bóng lưng gầy gò của cháu gái mình, cho đến khi nàng khuất khỏi tầm mắt của bà.
Bà nhíu mày, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Có chuyện khiến cho bà cảm thấy vô cùng lo lắng...