Tiểu thư Pin quyết định trông coi giường bệnh của công chúa Anin cho đến tận hừng đông. Nàng không đành lòng bỏ lại một mình người bệnh trên giường. Điều quan trọng hơn chính là, chắc chắn là do lời nói của nàng, nên mới khiến cho công chúa bị sốt, lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy. Khi nàng chợt nhớ đến câu trả lời đơn giản của mình: "Ta không biết ta yêu Anin như thế nào", thì nàng lại càng hối hận.
Tiểu thư Pin lo lắng câu trả lời của mình sẽ khiến cho công chúa Anin thay đổi thái độ với nàng, trở nên không còn giống như trước kia nữa. Thậm chí, nàng còn nghĩ, có lẽ sau này, bóng dáng kia của công chúa sẽ như một giấc mộng, biến mất ngay trước mắt nàng.
Tiểu thư Pin cứ mãi lo lắng như vậy...
Suốt đêm, nàng nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp đang say ngủ của công chúa. Nàng cứ nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô như vậy, đến lúc bình minh vẫn không chịu chìm vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng, nàng lại kiểm tra trán của người bệnh, lo lắng công chúa sốt cao. Dù sao đây cũng là cảm cúm, là một căn bệnh có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của công chúa.
Nếu như không phải hôm nay có chuyện phải đến trường đại học để giải quyết thì có lẽ tiểu thư Pin vẫn sẽ ở lại phòng ngủ của công chúa Anin, không muốn quay về cung điện Bua. Nhưng trước khi đi, tiểu thư Pin đã dặn dò Prik, kêu cô ấy chăm sóc chu đáo cho công chúa, chuẩn bị đồ ăn cho cô và giám sát cô uống thuốc, dặn dò vô cùng chi tiết, giống như nàng phải rời khỏi đây tận mấy ngày.
Sau khi đăng kí xong năm học cuối cùng ở đại học, tiểu thư Pin từ chối lời mời của Sunee và Chada. Họ muốn dẫn nàng đi dạo một vòng ở cửa hàng gần trường, mua quần áo giết thời gian. Nhưng, nàng chỉ muốn nhanh chóng quay về xem thử tình hình của công chúa.
Nhưng khi tiểu thư Pin vừa đặt chân vào cung điện Bua thì đã nhìn thấy Prik ngồi sẵn ở trước cổng chờ nàng.
"Xảy ra chuyện gì sao, Prik? Không phải ta đã kêu em ở bên cạnh công chúa Anin, không rời nửa bước à? Tại sao Prik lại chạy đến cung điện Bua ngồi vậy?"
Giọng nói trầm thấp, không vui của tiểu thư Pin cùng sự phẫn nộ và lo lắng trên gương mặt xinh đẹp của nàng lúc này khiến cho Prik không dám nhìn thẳng.
"Công chúa Anin xuất phát đi Chiang Mai rồi ạ, chiều nay sẽ đến nơi." Prik kiềm nén cơn sợ hãi trong lòng, kiên cường lấy hết dũng cảm trả lời câu hỏi của tiểu thư Pin: "Prik vội vã đến báo với khun Pin một tiếng ạ."
"Công chúa xuất phát đi Chiang Mai rồi?" Nghe thấy Prik nói như vậy, lông mày xinh đẹp của tiểu thư Pin lại càng nhíu chặt hơn. "Đi như thế nào? Đi với ai? Sáng nay vẫn còn sốt mà, Người vẫn chưa khỏe hẳn đâu."
Prik nhắm mắt lại, cô ấy không dám đối diện với một tiểu thư Pin đang tức giận.
"Sáng sớm hôm nay, phu nhân Dararai gọi điện đến, báo với hoàng hậu Alisa rằng thân vương Chakkham đột nhiên qua đời, cho nên tất cả các chủ nhân đều muốn tranh thủ thời gian đến Chiang Mai để kịp tham dự tang lễ của thân vương Chakkham ạ."
Prik nói xong, hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục. Cô ấy lo lắng nếu như bản thân vẫn còn chuyện quan trọng không bẩm báo thì tiểu thư Pin khó mà yên tâm được.
"Kế hoạch ban đầu của hoàng hậu Alisa là khi tiễn vương tôn nữ Eaung về Chiang Mai thì sẽ dẫn công chúa Anin theo, đến lúc đó thuận tiện thăm hỏi phu nhân Dararai và thân vương Chakkham một thể. Nhưng không ngờ mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, không thể không thay đổi kế hoạch ạ."
Những câu trả lời nối tiếp nhau của Prik khiến cho tiểu thư Pin im lặng một lúc lâu. Tất cả mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của nàng, cho dù là việc thân vương Chakkham mắc bệnh đã lâu lại đột nhiên qua đời, hay là việc công chúa Aninlaphat chưa từng kể với nàng về kế hoạch muốn cùng vương tôn nữ Eaung xinh đẹp quay về Chiang Mai.
"Chuyện này thật là..." Tiểu thư Pin thì thào: "Chắc chắn khun Eaung rất đau lòng. Nàng ấy không có cơ hội được gặp mặt phụ thân của mình lần cuối cùng."
"Vương tôn nữ Eaung đau khổ lắm ạ. Nàng ấy khóc đến mức sắp khóc ra máu rồi. Dù công chúa Alisa an ủi nàng ấy như thế nào đi chăng nữa thì nàng ấy vẫn không thấy khá hơn."
Prik nhớ lại dáng vẻ yếu đuối, bất lực, gần như không thể đứng thẳng của vương tôn nữ Eaung, không kiềm được tiếng thở dài.
"Cho đến khi công chúa Anin ôm và an ủi nàng ấy, giúp nàng ấy lau nước mắt, vương tôn nữ Eaung mới bình tĩnh lại một chút, không khóc nữa."
"Ôm an ủi à?" Giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của tiểu thư Pin khiến cho Prik nghe vào mà cảm thấy rùng mình.
"Vâng ạ, ôm và an ủi nàng ấy như thế này nè." Nói xong, Prik giơ hai tay lên, ôm chặt lấy mình. "Sau đó lại lau nước mắt như vậy nè." Prik làm động tác lấy ngón cái lau nước mắt cho người trước mặt với khoảng không. Cô ấy bắt chước y hệt từng chi tiết nhỏ của công chúa Aninlaphat.
"Dịu dàng quá nhỉ? Khun Eaung cũng vì thế nên mới ngừng khóc, đúng không?" Khóe môi của tiểu thư Pin nhếch lên, tạo thành một nụ cười mỉm, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười: "Sau đó, họ cùng nhau xuất phát à?"
"Vâng, cả một đám người trùng trùng điệp điệp xuất phát. Hoàng hậu Alisa ngồi cùng với công chúa Padmika trên một chiếc xe chuyên dụng của Hoàng gia. Đại hoàng tử và công nương Parvati ngồi trên xe riêng. Còn nhị hoàng tử thì tự lái xe đi. Công chúa Anin ngồi trong xe của vương tôn nữ Eaung."
"Ta không hiểu..." Tiểu thư Pin vốn đang bực bội, sắc mặt lúc này lại càng thêm u ám: "Tại sao công chúa Anin không ngồi xe của nhị hoàng tử vậy?"
"Bởi vì công chúa đã hứa với vương tôn nữ Eaung rằng sẽ luôn nắm lấy tay nàng ấy." Prik nói, quay đầu tránh né ánh mắt sắc bén của tiểu thư Pin: "Hôm nay, vương tôn nữ Eaung khóc lóc rất thương tâm. Nàng ấy một mực muốn công chúa Anin ở bên cạnh mình."
"Ta hiểu rồi."
Vẻ mặt của tiểu thư Pin chợt bình tĩnh lại, khiến Prik khó có thể nắm bắt.
"Prik, không cần nói gì nữa."
"Ta không muốn nghe."
Tiểu thư Pin lược bỏ nửa câu sau.
Tiểu thư Pin vẫn không hiểu. Tại sao rõ ràng nàng không tận mắt trông thấy những chuyện mà Prik kể, nhưng vẫn cứ cảm thấy tức giận như vậy, thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ đối với tất cả những người có liên quan đến chuyện này.
Nàng tức giận với sự mềm yếu, và sự ỷ lại đặc biệt đối với người nào đó của vương tôn nữ Eaung.
Nàng tức giận với nhị hoàng tử, chàng ấy vậy mà lại chấp nhận cho hoàng muội của mình lên xe của người khác, rõ ràng chàng ấy cũng phải một thân một mình lái xe lặn lội đường xa.
Đương nhiên, tức giận nhất vẫn là đối với công chúa Aninlaphat...
Phẫn nộ cái ôm ấm áp và động tác lau nước mắt đầy dịu dàng kia của công chúa Aninlaphat không chỉ thuộc về một mình nàng...
"Nếu khun Pin đã dặn dò, vậy thì Prik sẽ không nói nữa."
"Ừ..."
"..."
"Prik có biết khi nào công chúa quay về không?"
Tiểu thư Pin cắn môi, vẻ mặt vô cùng sốt ruột. Còn lúc này, trong lòng Prik chỉ đang suy nghĩ, mới nãy còn không cho nói, kết quả chưa trôi qua một phút thì tiểu thư Pin đã đổi ý rồi, thật là ương bướng mà.
"Công chúa Anin và nhị hoàng tử sẽ quay về muộn hơn mọi người một chút, có lẽ khoảng hai tuần."
"Nói vậy là những người khác sẽ quay về trước sao?'
"Vâng." Prik nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Bởi vì trước đó vương tôn nữ Eaung đã hứa sẽ dẫn công chúa đi dạo chơi ở Chiang Mai, hoàng tử Anon sẽ ở lại đợi đón công chúa về. Cho nên hai người họ sẽ ở lại Chiang Mai thêm một lúc."
"Ừ..." Tiểu thư Pin lúc này có chút thờ ơ, biểu cảm khiến cho người ta không thể nhìn thấu. Prik đanh phải cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ.
"Hóa ra, giữa hai người họ lại có nhiều lời hứa như vậy?"
"..."
"Thật là thân thiết."
Tiểu thư Pin nhỏ giọng, nói. Giọng nói mang theo sự châm chọc.
"Trong khoảng thời gian này, Prik cứ quét dọn Matsumiya đi, chờ chủ nhân của Prik quay về."
Tiểu thư Pin nói bằng giọng buồn rười rượi, sau đó bèn quay về phòng ngủ của mình. Nàng đóng cửa lại, đi đến ngồi xuống trước chiếc bàn sách cạnh giường, sau đó cứ lẳng lặng ngồi đó, không biết nên làm gì.
Dù nàng đã chăm sóc cho công chúa Aninlaphat suốt cả đêm qua, nhưng giờ phút này, nàng lại không hề cảm thấy buồn ngủ một chút nào. Trái lại, đầu óc và nội tâm của nàng lại càng thêm bận rộn.
"Nếu có một người, khi nàng ấy thân thiết với người khác hơn là khun Pin thì nàng sẽ ganh tị, sẽ đau lòng."
"Nếu có một người như vậy..."
"Vậy người này, có phải là Anin không?"
Đột nhiên, trong đầu của tiểu thư Pin lại dần dần hiện ra lời nói tối qua của công chúa Aninlaphat. Nàng nhìn chằm chằm ngăn kéo bàn sách một lúc lâu, sau đó lấy chiếc chìa khóa giấu trong ống đựng bút, mở khóa ngăn kéo, lấy ra một quyển nhật kí trông khá cũ kĩ, chậm rãi lật từng trang.
Có một vài nội dung hấp dẫn sự chú ý của công chúa Pin. Bàn tay đang lật trang giấy ngừng lại, bắt đầu đọc...
Ngày 12 tháng 11,
Ta vẫn luôn không thích Anin được nhiều người vây quanh như vậy. Anin luôn mỉm cười với tất cả mọi người. Nụ cười của Anin vừa đáng yêu, vừa xinh đẹp như vậy, khiến cho ta chỉ muốn giấu nó cho riêng mình.
Nhưng sao có thể được chứ?
Ta rất không vui. Anin chỉ cảm thấy hứng thú với vương tôn nữ Eaung - người chị họ đến từ Chiang Mai kia thôi. Anin dẫn nàng ấy đi dạo trong cung điện, còn mời nàng ấy đến cung điện Bua dùng điểm tâm nữa. Chẳng lẽ Anin không biết hay sao? Những món điểm tâm đó, ta đặc biệt chỉ làm riêng cho Cô và Anin thôi.
Không có dư ra cho "người khác" nếm thử đâu.
Ta biết Anin rất đáng yêu...
Nhưng Anin có thể chỉ đáng yêu khi ở bên cạnh ta hay không?
Ngày 30 tháng 4,
Ta đã cố hết sức rồi... nhưng cuối cùng nước mắt vẫn không ghìm được mà rơi xuống. Ta vẫn luôn nói với bản thân, Anin không phải "say đắm" người bạn mới của nàng - khun On - con gái của ngài đại sứ, đến mức quên mất ta. Nhưng khi biết được Anin chọn đi đến biệt thự Sawadipat tham dự tiệc sinh nhật của khun On, thay vì ở bên cạnh ta như mọi ngày, thì ta lại không kiềm lòng được, lén chạy về phòng bật khóc.
Ngay cả lúc này, khi đang viết nhật kí, ta vẫn còn nức nở không thôi.
Anin, em có biết không, từ xế chiều đến tối muộn, ta vẫn luôn tìm kiếm Anin...
Nhưng đợi đến khi mỏi mệt... ta vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Anin.
Ta thật sự rất giận Anin!
Tiểu thư Pin như đang nghĩ ngợi điều gì đó, vuốt ve những con chữ trên trang giấy cũ đã hơi bạc màu.
"Nếu có một người, khi nàng ấy thân thiết với người khác hơn là khun Pin thì nàng sẽ ganh tị, sẽ đau lòng."
"Nếu có một người như vậy..."
"Vậy người này, có phải là Anin không?"
Dù tiểu thư Pin có giả vờ ngốc nghếch đến cỡ nào đi chăng nữa, thì câu hỏi này không thể nghi ngờ, chỉ có một đáp án duy nhất, chính là công chúa Anin.
Tiểu thư Pin không thể nào che giấu được tình cảm của mình, rõ ràng như mặt trời ban trưa. Bởi vì... cho đến hiện tại, nàng trân quý công chúa Aninlaphat như trân quý một món bảo vật thuộc về riêng mình.
Đặc biệt là sau khi trưởng thành, cô công chúa đáng yêu đã trở thành một người đầy sức quyến rũ...
Nỗi nhớ nàng trong lòng tiểu thư Pin còn mãnh liệt hơn nhiều so với khi cô còn là thiếu nữ.
Ngày 25 tháng 12,
Nhớ mong...
Khi nào Anin mới quay về?
Ta không còn chịu nổi sự chờ đợi dài đằng đẵng này nữa rồi.
"Nếu có một người, luôn xuất hiện trong đầu của khun Pin mỗi khi nàng tỉnh giấc và vẫn luôn nhớ mong mãi cho đến một giây sau cùng trước khi an giấc."
Đáp án của câu hỏi này đã ngày càng rõ ràng. Cho dù tiểu thư Pin lật đến bất cứ trang nào trong quyển nhật kí, đều có thể phát hiện nó đều liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến công chúa Aninlaphat. Hơn nữa, điều khiến cho người ta càng thêm kinh ngạc chính là, có một vài trang, tiểu thư Pin chỉ viết mỗi từ "Anin" và "nhớ mong", nhưng lại viết đầy cả trang giấy.
Vẫn luôn trầm mê chờ đợi những bức thư từ phương xa, mỗi đêm, trước khi ngủ đều vươn tay cầm lấy tấm ảnh chụp của cô, nhìn chăm chú. Cho dù nàng có trốn tránh như thế nào đi chăng nữa thì đáp án này, thật ra đã tồn tại trong lòng nàng từ rất lâu, đã vô cùng rõ ràng.
"Nếu có một người, khi khun Pin trông thấy nàng ấy ưu phiền thì lại càng đau khổ và phiền muộn hơn cả nàng ấy. Khi nàng ấy thờ ơ với nàng, nàng sẽ lo lắng không yên, khi hai người trò chuyện thân mật, lòng nàng sẽ vô cùng vui vẻ."
Liên quan đến chuyện này...
Nước mắt sắp biến thành huyết lệ của nàng, chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Đối với điều này, tiểu thư Pin chưa từng mảy may nghi ngờ. Dù sao thì, nàng đã tốn biết bao nhiêu giọt nước mắt khi công chúa Aninlaphat bày ra dáng vẻ lạnh lùng rồi. Đặc biệt là khi công chúa không chịu nhận đồ ăn và điểm tâm do nàng làm.
Nàng vẫn luôn trốn trong phòng, khóc một mình, sau đó làm mãi thành quen, lấy nước mắt chan cơm.
Về phần lúc nói chuyện thân mật thì trong lòng vô cùng vui vẻ...
Dù giả vờ không không nhìn thấy, không nghe thấy, nàng cũng không thể nào không chú ý đến, mỗi khi công chúa Anin đến gần nàng, trong không khí dường như luôn đong đầy hạnh phúc, tựa như có bong bóng xà phòng tung bay trong không khí.
Ngày 04 tháng 9,
Tối hôm qua, Anin đến phòng của ta ngủ lại.
Nàng nói, nàng muốn xây một tòa cung điện trong sân, vậy thì ta có thể nhìn thấy từ khung cửa sổ rồi.
Nhưng ta lại cảm thấy, Anin chỉ thuận miệng nói thôi, không hề nghiêm túc.
Dù vậy, lúc này ta vẫn vô cùng phấn khích, có chút lâng lâng...
Ta chỉ không thích Anin nhìn ngó tất cả mọi thứ trong phòng của ta, lại còn phát hiện ra được một vài thứ mà ta tính giấu đi.
Nhưng ta rất thích nhìn thấy gương mặt ngây thơ trong sáng khi ngủ của Anin.
Thậm chí còn có chút hi vọng Anin có thể đến ngủ lại ở phòng của ta thường xuyên hơn.
Cho dù việc này sẽ khiến cho ta không ngủ được...
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, những câu hỏi mà công chúa Anin công chúa đã nói bậy nói bạ vào cái ngày bị sốt cao kia, đều không khó tìm ra được đáp án.
Việc khó khăn chỉ là chấp nhận đáp án...
Nhưng nguyên nhân khiến cho tiểu thư Pin tâm phiền ý loạn, lại để lại vết tích ở khắp mọi nơi, liếc nhìn qua là thấy ngay.
Tiểu thư Pin lật trang đầu tiên của quyển nhật kí, đọc lại những từ ngữ trên trang giấy một lần nữa.
Ngày 16 tháng 10,
Thật ra, trong cung điện Sawetwarit, ngoài cô Pad - người em gái có chung dòng máu với cha ra, thì ở Chánh Cung còn có rất nhiều hoàng tử và công chúa. Dù là họ hàng xa, nhưng nếu như ngược dòng tìm hiểu thì cũng xem như là cậu và cô của ta.
Có hoàng tử Anantawut ở cung Burapha, có hoàng tử Anon đang du học nước Anh.
Còn có công chúa Anin nữa.
Người cô nhỏ nhỏ hơn ta một tuổi này có dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, gương mặt luôn rất vui vẻ. Điểm đặc biệt là trên mặt nàng còn có một đôi lúm đồng tiền, khiến nàng trông vô cùng đáng yêu.
May thay, cô Pad là con nuôi của phu nhân Klai, nên cũng xem như chị nuôi của Đức vua.
Những vị hoàng tử và công chúa ở cung Sawetwarit cũng đối xử với cô Pad như cô ruột của mình.
Ta cũng dựa theo vai vế lớn nhỏ, trở thành anh chị em gái với họ.
Nếu không thì ta sẽ phải gọi cô công chúa nghịch ngợm, chuyên gây sự kia là cô rồi, vậy thì mắc cười lắm.
Tiểu thư Pin nhìn nội dung trên trang giấy, hoang mang thở dài một hơi. Nàng đóng nhật kí, nhớ lại những lời cô Pad nói vào một năm trước.
"Từ sau khi đến nước Anh thăm hỏi công chúa về, Đức vua vô cùng lo lắng cho hôn sự của công chúa.
Tiểu thư Pin đang chỉnh sửa hoa tươi trên khay bạc, chuẩn bị chế tác vòng hoa thờ cúng. Lúc nghe thấy cô Pad nhắc đến hôn sự của công chúa Anin, tay nàng chợt khựng lại.
"Tại sao Đức vua lại lo lắng vậy, thưa Cô?"
"Ngài ấy không tìm thấy bất cứ người đàn ông nào xứng với con gái của mình. Phàm là người môn đăng hộ đối với Người, đều đã có vợ hoặc người yêu."
"Vậy thì công chúa Anin có thể độc thân như cô Pad cũng được, đúng không ạ?" Ánh mắt của tiểu thư Pin lóe sáng, lên tiếng hỏi.
"Khó lắm, khun Pin. Từ nhỏ ta đã cung phụng chủ nhân, không lấy chồng cũng không sao. Nhưng Sawetwarit là một hoàng tộc khổng lồ, giàu của cải, có địa vị, dù nói như thế nào đi chăng nữa thì công chúa Anin đều nên có bạn đời."
"..."
"Trong tương lai, khun Pin cũng phải có bạn đời."
"..."
"Cô đã tìm được mối tốt cho con rồi."
Nghe thấy cô nói, trái tim của tiểu thư Pin như bị một bàn tay vô hình bóp chặt. Tối hôm đó, nàng căn bản không thể chìm vào giấc ngủ. Từ hôm đó trở đi, mỗi khi nàng nghĩ rằng đã quên mất thì những lời nói của cô Pad thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu nàng...
Lời của cô giống như vô số cây kim nhỏ, đâm vào tình cảm của nàng, khiến nàng hiểu ra thế nào là "khống chế bản thân".
Nhưng... có đôi khi,
Lời của cô nói chỉ là một lớp sương mù mờ mịt, khi tiểu thư Pin không thể nào kháng cự lại xúc động trong lòng mình thì sẽ bị nàng lựa chọn lãng quên, tan biến trong một ngóc ngách nào đó.
Lúc này, tiểu thư Pin càng nhớ đến lời cô Pad nói.
Nàng đi qua, mở cửa sổ phòng ngủ. Sau đó đứng cạnh cửa sổ, khoanh tay nhìn Matsumiya bên ngoài khung cửa kia. Hôm nay, Matsumiya trông vô cùng tăm tối, mờ mịt, giống như một đám mây đổ cơn mưa xám xịt.
Chỉ vì chủ nhân của tòa cung điện kia không có mặt.
Matsumiya trong lòng tiểu thư Pin cũng trở nên ảm đạm, không chút ánh sáng...
Chạng vạng tối khoảng một tuần sau, công chúa Padmika về đến cung điện Bua. Lúc này, tiểu thư Pin đang đứng trước cổng, niềm mở chờ đợi đón tiếp cô Pad quay về, hi vọng có thể nghe ngóng được chút tin tức của người mà nàng ngày nhớ đêm mong.
"Hôm nay khun Pin ra tận cổng đón cô đó à?" Công chúa Padmika cười nói. Bà ấy mặc một chiếc đầm liền thân màu đen, viền ren.
"Con lo Cô đi tàu xe mệt mỏi, cho nên mới ra đón ạ." Nhìn thấy gương mặt mọi mệt của công chúa Padmika, lúc này tiểu thư Pin thật sự lo lắng cho cô của nàng: "Phu nhân Dararai và khun Eaung vẫn khỏe chứ ạ? Cảm xúc đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
"Phu nhân Dararai đã ổn hơn nhiều rồi. Trước khi cô về, đã thấy vẻ mặt của bà ấy tốt hơn nhiều." Công chúa Padmika mỉm cười hiền từ với cháu gái của mình: "Về phần khun Eaung, lúc đầu vẫn ổn, nhưng khi nghe nói công chúa Anin phải về sớm thì lại bắt đầu có chút buồn buồn."
"Công chúa Anin quay về rồi ạ?" Đôi mắt nâu xinh đẹp của tiểu thư Pin sáng bừng: "Không phải nói muốn ở lại thêm một tuần sao ạ?"
"Vì bên phía nhị hoàng tử có chuyện khẩn cấp cần phải giải quyết, cho nên mới kêu công chúa quay về chung."
"Là vậy ạ?" Tiểu thư Pin thầm thở phào một hơi, lộ ra nụ cười.
Sự chờ đợi của nàng cuối cùng cũng kết thúc rồi...
Sau khi suy nghĩ hơn một tuần lễ, làm rõ từng chuyện một, giờ phút này, người tiểu thư Pin muốn đi gặp nhất chính là công chúa Anin.
Ánh mắt của nàng lạc trôi về phía Matsumiya, trong cung điện tỏa ra ánh đèn màu vàng nhạt. Chủ nhân của cung điện vừa quay về, nơi đó lập tức trở nên sáng sủa và náo nhiệt hẳn.
Nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn quyết tâm tối nay phải đi gặp công chúa Aninlaphat.
Nàng có chuyện quan trọng, nhất định phải nhanh chóng nói rõ với công chúa...