"Tiểu thư, hóa ra Người ở đây. Em đã tìm Người lâu lắm rồi đó."
Bây giờ, Prik đã dậy thì thành một cô thiếu nữ xinh đẹp, đứng từ xa hét lớn rồi dừng lại và thở hổn hển trước mặt tiểu thư Pilantita trong khi nàng đang ngồi học bài trên chiếc ghế dài phía sau cung điện Bua.
"Đừng thè lưỡi ra ngoài như vậy, Prik. Nó trông không thanh lịch chút nào."
Tiểu thư Pin liếc Prik với ánh mắt không hài lòng. Mặc dù Prik rất thông minh và nhanh nhẹn hơn hẳn những người hầu khác thì cách cư xử của cô ấy...
Cách cư xử của cô ấy vẫn không được ổn cho lắm.
Ngay cả khi tiểu thư Pin điều chỉnh cách xử sự của Prik một cách không mệt mỏi để cô ấy có thể trở nên tốt hơn từ ba năm trước, khi cô ấy bắt đầu phục vụ cho nàng.
"Em thành thật xin lỗi Người." Miệng của cô ấy nói xin lỗi nhưng trên gương mặt lại trưng ra nụ cười rạng rỡ.
"Tay em đang cầm cái gì vậy?" Tiểu thư Pin nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Prik.
"Là bưu kiện của công chúa Anin ạ, thưa tiểu thư." Prik đặt tờ giấy vào trong tay nàng, trước khi mỉm cười tinh nghịch.
"Ừm..."
Mặc dù tiểu thư Pilantita chỉ nói một từ, nhưng cô ấy vẫn không thể ngừng cười vì ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt nâu xinh đẹp kia đã có thể nói lên được nàng vui như thế nào.
Prik đang đợi thời khắc này...
Khoảnh khắc công chúa Aninlaphat đưa bưu kiện này đến tay cô ấy.
Cô ấy biết những lá thư được gửi đến từ công chúa Aninlaphat thỉnh thoảng sẽ khiến cho tiểu thư Pin có được niềm vui trong cuộc sống.
Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, như những đám mây lướt qua, trả lại một bầu trời trong trẻo. Trong ba năm nay, mọi thứ đều đã thay đổi. Tiểu thư Pilantita đang theo học ngành Hội họa ở trường đại học đã gần được một năm. Nàng có rất nhiều bạn, cả con trai lẫn con gái với đủ kiểu quan hệ xã giao khác nhau và rộng rãi hơn bao giờ hết.
Nhưng Prik có thể cảm nhận được niềm vui thật sự duy nhất đối với tiểu thư của cô ấy chính là... được đọc những lá thư của công chúa Anin dù thế nào đi chăng nữa.
Tựa như lá thư của công chúa Anin chính là nghị lực sống của nàng.
Nhưng, nếu như biết rằng lá thư được gửi tận hai tuần hoặc đôi khi bị trì hoãn đến một tháng, dù với bất cứ lí do gì, Prik sẽ không bao giờ dám đến gần tiểu thư Pilantita...
Cùng với sự lo lắng rằng xung quanh nàng trông u ám đến mức hệt như khu vực đó bị bao phủ trong một màn mưa xám xịt...
Tưởng chừng nó chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhưng thực ra lại cô đặc đến mức khó hiểu.
Không chỉ Prik mới có thể cảm nhận được điều đó.
Ít nhất công chúa Padmika cũng nhận ra.
"Cái này cho Prik."
Lady Pin tận tình mở bưu kiện một cách cẩn thận rồi đưa tấm bưu thiếp cho Prik.
Prik cũng nhận được lá thư từ công chúa Anin như mọi khi. Nhưng với kiến thức hạn hẹp của cô ấy, tiểu thư Anin sẽ thay bằng một tấm bưu thiếp với hình vẽ để cô ấy có thể dễ dàng hiểu được.
Về phần Prik, cô ấy cũng viết một lá thư gửi lại cho công chúa Anin bằng một vài từ đơn giản hoặc nhờ tiểu thư Pin gợi ý cho cô ấy mấy từ.
Mỗi lần Prik kết thúc bức thư, cô ấy sẽ luôn viết.
"Khi nào Người sẽ quay lại vậy? Bây giờ em không có ai để quậy chung cả."
Em luôn nhớ Người.
Prik Prik...
Prik nhìn vào một mặt của tấm bưu thiếp, là khung cảnh tòa nhà màu xám mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, trước khi cô ấy lật sang mặt bên kia, là hình ảnh lúc nhỏ của cô ấy.
Cô bé với mái tóc xoăn, bên trong trái tim to cũng có viết một dòng chữ ngắn
"Ta thực sự rất nhớ Prik.. Anin"
Xem xong, gương mặt Prik nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười xán lạn khiến tiểu thư không thể cưỡng lại được.
Và rồi mọi chuyện sẽ lại như mọi khi, sau khi họ sắp xếp xong mấy tấm bưu thiếp, tiểu thư Pilantita sẽ bỏ đi để đọc thư một mình.
Khóa cửa...
Sau đó tận tâm sắp xếp những tấm bưu thiếp có ghi ngày tháng ở bên phải theo thứ tự.
Trong suốt ba năm du học ở Anh, công chúa Aninlaphat luôn viết thư gửi cho khun Pin như cô đã hứa.
"Ta hứa sẽ luôn viết thư cho khun Pin mỗi ngày."
Lúc đầu, khi nghe công chúa Aninlaphat nói, tiểu thư Pilantita chỉ nghĩ rằng cô nói như vậy để dỗ nàng nín khóc.
Nhưng khi thời gian dần trôi, công chúa Aninlaphat đã chứng tỏ cho nàng thấy rằng cô có thể thực hiện những điều mình đã nói mà tiểu thư Pin không có bất cứ lí do gì để phản đối.
Nhưng bản thân cô mỗi lần chỉ viết một lá thư và cả tuần nàng mới được nhận thư, đó không phải là điều cô đã hứa.
Nàng chưa bao giờ viết thư trước cho công chúa Aninlaphat.
Hình thức bức thư mà công chúa Anin viết vẫn giống như lần đầu tiên cô viết thư cho đến hiện tại.
Tất cả mọi thứ bao gồm lá thư được cô viết tay dài hai trang giấy. Còn lại chính chỉ là những tấm bưu thiếp như nhật kí của cô.
Mỗi ngày một tấm... Sau đó, cô ấy sẽ thu gom lại theo tuần và hẹn ngày gửi đi.
Bưu thiếp thứ nhất.
Chủ nhật,
"Bây giờ đã gần sang xuân rồi, thời tiết vẫn lạnh như mọi khi. Thật tốt vì hôm nay là Chủ nhật nên ta có thể nằm trên giường cho đến khi bình minh ló dạng. Ta vẫn phải ăn mấy thứ đơn giản như bánh mì và súp rau củ tươi. Ta thật sự rất nhớ đồ ăn của bà Pan.
Buổi chiều, Anin đi công viên. Toàn bộ công viên đều có màu vàng và màu cam với những chiếc lá cứ liên tục đổi màu. Nhưng hình như ta đi nhầm chỗ rồi, vì ta chỉ nhìn thấy các cô và các chú ở khắp mọi nơi.
Chẳng có cô bé nào cỡ ta cả.
Anin
Lady Pin mỉm cười. Nàng vỗ nhẹ tấm bưu thiếp với vẻ tiếc nuối trước khi lật sang mặt còn lại của nó, có một bức tranh được tô màu chì tả cảnh công viên với những chiếc lá vàng cam rơi trên mặt đất do công chúa Anin tự vẽ.
Bưu thiếp thứ hai.
Thứ Hai,
"Hôm nay, ta đã được học một vài điều thú vị về các vị thần Hy Lạp. Anin cứ liên tục giơ tay không ngừng để trả lời câu hỏi của giáo sư. Ta đã trả lời đúng rất nhiều câu cho nên ta được mọi người khen ngợi quá chừng.
Nhưng khi ta về phòng, ta chỉ có ngủ, ngủ và ngủ. Sau đó, ta thức dậy vào buổi tối, việc này khiến cho đầu ta rất đau bởi vì ta đã ngủ sai múi giờ và nó khiến ta cảm thấy có chút lơ mơ, không muốn ăn gì cả nên ta phải uống sữa ấm và ngủ tiếp cho đến khi trời sáng.
Anin.
Đôi lông mày xinh đẹp chợt nhướng lên sau khi nàng đọc xong chiếc bưu thiếp ngắn đó. Nó khiến cho nàng muốn xuyên vào trong tấm bưu thiếp và đánh vào cánh tay của Anin vì cô ngủ sai múi giờ và cũng bỏ qua bữa tối, khiến nàng phải lo lắng như thế này.
Tiểu thư Pin dành thời gian để xem lại tấm bưu thiếp, rất nhiều lần trong một lúc lâu. Sau đó, nàng lật sang mặt còn lại có hình bức tượng Nike Statue (Nữ Thần Chiến Thắng) – không có đầu, nhưng đôi cánh vẫn trông rất tao nhã, nhân hóa cảm giác chiến thắng.
Bưu thiếp thứ ba.
Thứ Ba,
"Ta có chuyện này mắc cười lắm muốn kể cho nàng nghe nè. Hôm nay, ta bị trượt ngã lăn quay trong trường. Chân của ta chổng lên trời. Mấy người bạn đều cười trêu ta, đặc biệt là Emma, và cô ấy cứ cười không ngừng.
May mà Anin hiếm khi ngượng lắm, ngay cả khi ta bị bớt ngầu đi một chút.
Nhưng mà ta vẫn không ngượng đâu."
Anin.
Tiểu thư Pin đọc tấm bưu thiếp này với vẻ mặt không cảm xúc, thậm chí là không bật cười trước "trò đùa" công chúa Anin đã khoe khoang. Nàng nhếch mép khi nhìn thấy câu "Đặc biệt là Emma", rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Đặc biệt là sau khi nàng lật sang mặt bên kia của tấm bưu thiếp. Ở đó có bức vẽ một cô gái nhỏ chổng chân lên trời. Trong bức tranh còn có một cô bé tên Emma đang cười nhạo cô.
Gương mặt của tiểu thư Pin xụ xuống.
Bưu thiếp thứ tư.
Thứ Tư,
"Hôm nay, nhà trường đưa ta đến lễ hội nghệ thuật ở bảo tàng. Ta thật sự rất thích nó, khun Pin.
Khi xem nó, nó khiến ta muốn theo học ngành Kiến trúc. Còn nàng thì sao, khun Pin? Nàng có thích học ngành Hội họa không? Năm tới ta sẽ phải chọn ngành học rồi. Giờ thì, ta nên chọn ngành nào nhỉ?
Có lúc ta khá hứng thú với lịch sử. Có lúc ta lại quan tâm đến kiến trúc nghệ thuật, nhưng hầu hết thời gian ta lại thật sự rất yêu thích xây dựng và thiết kế nhà cửa nên ta muốn theo học ngành Kiến trúc.
Nàng nghĩ ta nên học cái gì đây?
Anin.
Tiểu thư Pin lật sang mặt bên kia của tấm bưu thiếp có hình công chúa Anin đang bối rối, ngập trong dấu chấm hỏi và nàng mỉm cười trìu mến.
Tấm bưu thiếp tiếp theo luôn là một đoạn tin nhắn ngắn nhưng tiểu thư Pin vẫn đọc đi đọc lại giống như nàng cố gắng ghi nhớ cho bài kiểm tra.
Bưu thiếp thứ năm.
Thứ Năm,
"Hôm nay là một ngày nhiều mây.
London ảm đạm một cách tẻ nhạt.
Hệt như những người trong cung điện.
Prachom thế nào rồi?
Ông ta vẫn bắt lỗi người khác như mọi khi chứ?
Anin.
Bưu thiếp thứ sáu.
Thứ Sáu,
"Hôm nay ta được học một loại nhạc cụ. Anin không thể chơi được bất cứ nhạc cụ nào, nhưng ta nhớ rằng khun Pin chơi piano rất hay. Vậy ta có nên học piano không nhỉ?"
Anin.
Bưu thiếp thứ bảy.
Thứ Bảy,
"Ta thức dậy trễ. Hôm nay, ta được ghé thăm thư viện gần kí túc xá của mình. Ta đã tìm được một quyển sách mà ta yêu thích nên ta cứ đọc nó mãi. Sau đó, ta quay về và được ăn món gì đó ngon lành như bít tết chẳng hạn. Anin yêu nó."
Anin.
Sau khi đọc hết bảy tấm bưu thiếp, cuối cùng tiểu thư Pilantita cũng có thể mở lá thư nằm bên trong bưu kiện màu nâu được gói bằng giấy màu xám.
Bức thư gửi từ Anin.
Khun Pin, khun Pin, khun Pin.
Nàng có khỏe không? Bây giờ đã sắp kết thúc mùa mưa và bắt đầu vào mùa đông rồi. Chắc chắn mấy con ếch sẽ kêu lên mỗi khi trời mưa ha. Khun Pin từng nói nàng ghét chuyện tụi nó cứ cùng nhau kêu lên mỗi đêm khiến cho mọi người không ngủ được. Đã rất lâu rồi Anin chưa được nghe bất cứ âm thanh nào khi trời mưa.
Mưa ở bên đây cô đơn và quạnh quẽ như con người vậy, không vui như những chú ếch ở quê nhà của chúng ta.
Anin đã ở bên đây gần ba năm rồi nhưng ta vẫn chưa thể quen với nó. Ta thích sự không quan tâm vào chuyện người khác của những con người ở đây, nhưng đôi khi nó lại khiến ta cảm thấy cô đơn.
Về việc học, ta rất thích nó. Ở đây không chỉ học trên lớp mà còn có rất nhiều việc khác dành cho học tập. Vì không quá hiểu biết, nên ta thích học lắm.
Mặc dù ta có rất nhiều bạn nhưng họ lại có những suy nghĩ, văn hóa và ngôn ngữ khác nhau, nên có vẻ người bạn thân nhất của ta lại chính là bản thân.
Anin nhớ nhà lắm.
Nhớ cha, nhớ mẹ, và các anh.
Nhớ cả Prik nữa.
Nhưng người làm cho ta nhớ nhất, khiến ta phải bật khóc.
...
Anin nhớ khun Pin lắm.
Anin.
Nội dung chỉ có bấy nhiêu nhưng tiểu thư Pin vẫn lật lại, đọc tới đọc lui trước khi nàng viết vài dòng ra giấy.
Thư của khun Pin.
Thân gửi Anin.
Bên đây đêm nào cũng mưa và ta đã không thể ngủ được như những gì Người đã nghĩ.
Lí do khiến cho ta không thể ngủ được không phải do tiếng ếch kêu mà là một thứ gì đó khác khiến ta không thể an giấc.
Mọi người ở đây đều khỏe. Họ vẫn bận rộn chuẩn bị bữa sáng, bữa trưa và bữa tối, một vấn đề lớn. Nếu Cô không cho phép ta học đại học thì ta nghĩ thế giới của mình sẽ chỉ là thế giới trong cung điện thôi.
Nhưng thế giới bên ngoài thật sự rất rộng lớn.
Ở bên đó lúc nào cũng lạnh. Anin đừng quên giữ ấm cho bản thân mọi lúc nhé và đắp chăn dày vào, mang tất khi đi ngủ nữa. Ta không muốn Người bị ốm. Sống bên đó khó tìm được người chăm sóc lắm, không thể thoải mái như ở bên này.
Khi Người viết rằng Người không ngủ đúng múi giờ, ta thật sự không thích việc Người chỉ uống mỗi sữa ấm rồi đi ngủ. Nếu như Người bị viêm dạ dày thì phải làm sao đây? Anin thật sự cần phải cẩn thận. Ta rất lo lắng.
Về việc trượt té, đã có ai bôi thuốc cho Người chưa?
Và Emma kia là ai vậy?
Về việc học tập, ta không đề xuất được gì. Vì ta biết Người hiểu rõ bản thân mình nhất. Ta muốn Người làm bất cứ thứ gì người muốn.
Về Prachom, ông ấy vẫn rất đáng sợ và luôn buộc tội người khác như muối biển vẫn luôn có vị mặn vậy.
Về piano, ta thật sự rất tán thành. Đặc biệt là khi Người rất thông minh, học piano thật sự rất phù hợp với Người. Chỉ cần tưởng tượng đến việc Người ngồi nghiêm chỉnh chơi piano thì đã khiến ta không thể ngừng cười được.
Ta lưu giữ tất cả mọi bưu thiếp hàng ngày của Người. Bây giờ, ta đã có cả một đống lớn nên ta đã xin Cô một chiếc rương nhỏ để cất giữ nó, nhưng nếu như có cái nào ta thích thì ta sẽ cất nó trong ngăn kéo bàn học để mỗi khi ta nghĩ đến nó, ta có thể lấy nó ra đọc thoải mái.
Còn nhiều năm nữa Anin mới quay về, nhưng ta không bao giờ ngừng đánh dấu lên tờ lịch.
Có một hôm, Cô của ta nhìn thấy nên đã mắng ta tại sao lại đánh dấu nó. Nó trông thật lộn xộn.
Nhưng ta sẽ không bao giờ ngừng làm việc đó.
Bởi vì ta thật sự đếm từng ngày cho đến khi Người quay lại, nên sao ta có thể không đánh dấu cho được.
Không một giây phút nào trôi qua mà ta không nghĩ về Người.