The Khải Huyền

Quyển 2 - Chương 3-7: Into The White – Vào vùng tuyết trắng (7)



Những cái bóng đen trên đường băng không biết từ đâu ra cứ đông dần đông dần, chớp mắt vài cái từ hai ba con đã thành một chục. Khẩu súng khi nãy đã bắn hết một băng đạn, giờ chỉ còn một băng giắt lưng không biết có đủ “gãi nghẻ” cho chúng nó hay không. Thấy bọn rab kia hãy còn xa, có khi còn chẳng biết tôi trên này nên tôi tiếp tục lùng sục trong căn phòng xem liệu có gì còn sử dụng được. Toàn là giấy tờ với máy móc cơ bản không có gì để tự vệ được.

Trong lúc sờ mó từ trên xuống dưới tôi thấy trên áo nơi dưới ve cổ có một cục tín hiệu với nút bấm, gỡ hẳn ra coi thì thấy chữ: Airbone Emergency Rescure, hóa ra đây là bộ phát tín hiệu thất lạc cho lính dù, tôi ấn ngay thì nó phát ra tiếng bip theo chu kì nhất định, hy vọng họ bắt được tín hiệu ở nơi khỉ ho cò gáy này.

Bọn rab phía dưới mỗi lúc đến một gần, tôi thầm nghĩ nếu thoát ra ngoài cũng chẳng sống lâu ngoài cái lạnh âm vài độ ngoài kia được vả lại đã phát tín hiệu cấp cứu nếu rời đi thì thành công cốc mất.

Vội vã chạy xuống dưới, chặn cửa bằng chiếc bàn xong tôi lên ngược tháp không lưu mở hờ chiếc cửa sổ để phòng khi không chặn được bọn chúng còn kịp thoát ra ngoài. Thở dài một cái rồi lên đạn tôi bình tĩnh chờ đợi.

Những cái bóng ngoài kia cách chừng đâu chỉ vài chục mét nữa thì tản ra khiến cho tôi đỡ lo hơn phần nào, tự an ủi mọi thứ sẽ ổn, tôi thả lỏng người chờ đợi thì bỗng nhiên.

-Reng! Reng!

Cái điện thoại kêu lên át hẳn tiếng gió rít ngoài kia, tôi giật mình bật dậy vớ lấy:

-Minh!

-Vâng! Vâng! Minh đây

-Cậu vẫn còn sống? Giọng James bên kia hỏi dồn

-Đúng vậy, tôi may mắn thoát được, anh nghe cho kĩ đây…

-Không! Cậu nghe cho kĩ đây. Tôi đang quan sát chỗ của cậu từ vệ tinh, phía bên ngoài có…

-Tôi biết rồi, chiếc máy bay của Mac không an toàn, một trong những vật thí nghiệm đã trà trộn lên máy bay.

-Cậu nói gì? Chiếc Thunder đâu? James quay qua hỏi phụ tá của mình về chiếc máy bay chở toán người được giải cứu.

– Một trong những con rab dị biến có khả năng trở thành người bình thường và họ đã đưa nó lên máy bay mà không hề hay biết. Tôi đã gọi cho họ nhưng mất liên lạc ông phải tìm cách ngay đi.

-Chúng tôi cũng đã mất dấu họ, không ổn rồi! còn anh…phía bên ngoài có một toán người đang lùng xục, tôi không rõ họ là ai và đến làm gì nhưng họ được vũ trang đến tận răng, anh mau tìm cách thoát ra ngoài, bộ phát tín hiệu sẽ giúp chúng tôi tìm anh.

-CÁI GÌ? Tôi bất ngờ hỏi lại, khi còn chưa nghe được tiếng trả lời thì một tiếng nổ đinh tai phía dưới vọng lên, xung lực mạnh đến nổi khiến cho tất cả cửa kính trên này đều vỡ tan.

Theo phản ứng tôi chạy ra nép mình ra sau cánh cửa chỉa súng ra đợi bọn chúng lên, tiếng bước chân đã rõ mồn một, ngón tay tôi cũng siết vào cò súng mỗi lúc một chặt nhưng không ngờ những tiếng bước chân dồn dập kia lại dừng lại hẳn. Biết chuyện gì sắp xảy ra, tôi bỏ vị trí liều mình lao ra cửa sổ nhưng đã quá muộn.

Leng keng rồi Ầm một cái, trái flash nổ một tiếng đinh tai khiến tôi choáng váng không biết trời trăng mây gió gì cho tới khi lỗ tai bớt ù đi mới nghe được một giọng tiếng anh lơ lớ:

-Hello my friend!

Mắt tôi hẳn còn chói nên nhíu mày vài lần mới thấy một tiểu đội hơn chục người súng ống đầy đụ vận đồ rằng ri trắng đen, họ đeo mặt nạ chỉ chừa hai con mắt.

-Các người là ai, tôi hỏi rồi lồm cồm bò dậy, một tay súng lẹ mắt đá khẩu súng của tôi dưới sàn ra xa xa.

-Điều đó có quan trọng vào lúc này không? Một tên có vẻ là chỉ huy đáp lại

Tai tôi lúc này đã nghe rõ hơn, phát âm như thế này có lẽ là đến từ Đông Âu. Tôi lúc này đã đứng dậy hẳn, nếu muốn giết tôi bọn chúng đã giết rồi nên tôi bình tĩnh hơn một chút.

-Thôi đừng dài dòng nữa, lặn lội đến nơi khỉ ho cò gáy này chắc chắn không phải là để gặp tôi rồi nên chúng ta giải quyết nhanh chuyện này đi. Spetsnaz đến đây làm gì? (Lực lượng đặc nhiệm của Nga)

-Cậu cũng tài đấy.

-Ông thiếu úy kia quên gỡ huy hiệu trên vai áo kìa, tôi nhướng mày. Minh, UNSF tôi đang đợi người đến đón nên không hiểu vấn đề của chúng ta ở đây là gì, tôi không nhầm thì các anh đang đứng trên đất Mỹ, tốt nhất là chúng ta không nên biết đến nhau để phiền đến mấy vị đại sứ.

-Tôi là Đại Uý Nikolai và Cậu thực sự không hiểu vấn đề, 2 quốc gia đã kí hiếp ước tương trợ nên việc chúng tôi ở đây sau khi nhận tín hiệu cứu trợ là không có gì lạ.(Alaska trước đây vốn dĩ là của Nga được bán lại cho Mỹ và gần nước Nga hơn Mỹ). Vừa nói anh ta vừa lột mặt nạ ra, vẻ mặt anh ta khá là đanh thép với bộ râu rậm.

-Tín hiệu nào? Tôi bất ngờ hỏi lại.

-Cách đây gần một ngày toàn bộ nhân viên sân bay đã yêu cầu chúng tôi sơ tán họ đi, lí do vì sao thì họ chẳng hé nửa lời. Cách đây vài giờ chúng tôi lại thấy có máy bay đáp xuống nên quay lại kiểm tra.

-Phù! Tôi thở phào nhẹ nhỏm. Hóa ra là nhóm người ở đây biến mất là do vậy, vì vệ tinh chỉ bắt liên lạc với sân bay mỗi ngày một lần nên khi xảy ra sự cố họ lo sợ chúng tôi đến không kịp nên mới liên lạc với người Nga.

-Vậy bây giờ cậu có thể giải thích cho chúng tôi nghe chuyện gì đã xảy ra hay không?

-Tôi bị trễ máy bay, và chiếc máy bay đó vừa mất tích cách đây ít phút nên…

Reng! Reng!

Điện thoại lại reo lên, là James

-Cậu còn sống chứ?

-Vâng, ơn trời! có một một toán Spetsnaz đến giúp tôi.

-Gì cơ?

-Ông gặp họ này. Tôi chuyển máy cho James gặp Nikolai vì không biết phải giải thích như thế nào cho nhanh.

Chúng tôi trao đổi thêm vài phút thì e là mọi chuyện đã phức tạp hơn rất nhiều. Chiếc C5-Galaxy chở toán của Mac đã đáp khẩn cấp xuống sông băng cạnh một thị trấn cách đây hơn trăm km không rõ họ còn sống hay đã chết. Nếu đợi quân đội liên hiệp quốc thì e là phải tốn gần mười giờ đồng hồ nữa nên đành phải dựa vào những người Nga này vậy và họ cũng chẳng ngại từ chối.

Đánh dấu xong tọa độ cũng là lúc 3 chiếc trực thăng vũ trang Mi-24 đáp xuống đường băng. Khi đã yên vị xong thì họ bốc chúng tôi và bay thẳng vào không phận Canada.

Trên máy bay tôi ăn vội mấy thứ đồ đóng gói và được cho mượn khẩu súng AK cùng thiết bị liên lạc, trừ Nikolai tôi cũng không tiếp xúc với ai khác vì cả thảy đều đeo mặt nạ kín chỉ chừa 2 con mắt, dựa vào trang thiết bị như súng bắn tỉa hoặc trung liên tôi chỉ đoán được nhiệm vụ của họ trong đội mà thôi.

Chưa đầy nửa tiếng sau, qua cửa sổ máy bay tôi thấy trơ trọi giữa dòng sông băng là chiếc C5-Galaxy gãy cánh nằm im lìm bốc khói, cửa sau đã bung ra, khi hạ độ cao mới thấy rõ vài xác người nằm la liệt với đầy máu thấm đỏ cả mặt băng.

Con sông băng này nằm giữa hai vạt rừng thông, lòng sông rộng chừng hơn kilomet, và xa xa có một thị trấn nhỏ có vẻ đã bỏ hoang từ lâu. Mặt băng của con sông có lẽ là khá dày tuy nhiên cũng không gánh nổi sức nặng của chiếc siêu vận tải C5 Galaxy lúc va chạm nên đã nứt toát ra vài đường, chiếc máy bay kia e là chìm xuống lúc nào không hay.

-Cứ cho máy bay lượn ở trên, dặn h

cái gì chạy nhanh hơn tôi thì bắn, tôi nói với Nikolai sau đó cả đội đứng dậy lên đạn chăng dây để đáp xuống.

3 chiếc máy bay treo cố định cách chiếc C-5 chừng trăm mét thì thả chúng tôi xuống sau đó cả nhóm dàn đội hình giương súng mà tiến lại gần.

Người đầu tiên tôi thấy là Beef nằm ngã sóng soài với bộ ngực bị xé toan kế bên là vài người lính và nhân viên nghiên cứu, 1 cậu đặc nhiệm định lại kiểm tra mấy cái xác thì tôi ngăn lại vì có thể họ đã đi bị nhiễm bệnh, bật dậy tấn công lúc nào không hay.

Bên trong khoan máy bay tối đen như mực chỉ thấy những hàng nghế im lìm cùng những vệt máu chảy dài từ trong ra ngoài. Trên mặt băng đầy vết cào cấu, xô đẩy và dấu chân. Tuyết pha lẫn với máu thành từng bãi chứng tỏ ở đây đã xảy ra một cuộc chiến sống còn.

-Mac! Chris! Hoàng! Tôi gọi lớn khi tay vẫn giữ cò súng vì không biết cái gì sẽ lao ra.

Đáp lại lời của tôi là tiếng gọi yếu ớt của ai đó

-Cứ.u…!

-Flare!!! (Pháo sáng), Nikolai gọi lớn, 2 người lính Spezsnat lập tức chạy lên bắn 2 quả pháo sáng vào trong.

Ánh sáng đỏ phát lên rọi sáng cả khoan máy bay, lúc này nhìn vào trong mới thấy còn nhiều xác chết hơn nữa, trong thân máy bay chi chít lỗ đạn điều vốn là vạn bất đắc dĩ mới phải dùng khi đang ở trên không.

Sau vài giây thấy mấy cái xác vẫn im lìm thì phân nửa đội mới tiến vào trong. Tôi phần thì miễn nhiễm phần thì sốt ruột nên chạy vào kiểm tra xem họ còn sống hay đã chết.

Bên trong máy bay khung cảnh thật hỗn độn, Có người bị trúng đạn, có người bị vết thương do cào cấu, một số thì bị va đập xây xát rồi ngất đi, chúng tôi thấy ai còn sống thì lập tức chuyển ra ngoài, trong đó có Mary, Fisher và Kicker cùng một số người khác. Riêng nhóm Hoàng, Mac, Chris và Wings thì không thấy đâu cả.

Tôi lúc này sốt ruột thật sự, không lẽ 4 người bọn họ đã bị chuyển thành Rab và trốn đi hay sao?

Tìm kĩ lại một lần nữa vẫn không thấy họ đâu, tôi đi vội lên khoan lái mở cửa thì cứu thêm được hai phi công nữa. Trong số những người được cứu ra có một người lính còn tỉnh táo, tôi liền hỏi:

-Chuyện gì đã xảy ra? Những người còn lại đâu?

-Nó, nó bất ngờ tấn công chúng tôi buộc chúng tôi phải nổ súng, sau đó một động cơ bị trúng đạn và hỏng nặng, vài người liều chết lao vào cản nó lại cho tới khi máy bay rơi. Anh ta kể lại câu được câu không.

Tôi nghe tới đây liền quay qua nhìn cái xác của Beef, không khó để đoán Beef là một trong những người đã liều chết để bảo vệ đồng đội vào những phút cuối của chuyến bay.

-Còn những người khác?

-Khi máy bay rơi tôi ngất đi nhưng vẫn nghe tiếng súng nổ và chạm tráng bên ngoài rồi các anh đến….

-Được rồi, anh nghĩ ngơi đi. Tôi cảm ơn anh ta xong lại chỗ Nikolai

– Nikolai, tôi nghĩ anh nên gọi thêm máy bay và cứu thương đến, vẫn còn vài người mất tích cùng con vật kia, nhớ cẩn thận với những người bị thương vì có khả năng họ cũng đã nhiệm bệnh. Nói xong tôi xách súng đi một vòng kiểm tra

Không khó để thấy từ phía cửa hông máy bay có nhiều dấu chân chạy thẳng vào vạt rừng thông về phía thị trấn, xem kĩ lại những dấu chân hỗn độn ngắt nhịp tôi đoán nhóm Mac và Chris đã dẫn dụ con rab vào trong đó để dành cơ hội sống sót cho những người còn lại.

Tôi đang định gọi Nikolai và Trực thăng để tìm kiếm nhóm bọn họ thì bất giác từ trong rừng một loạt tiếng súng nổ lên vang vọng khiến cho cả không gian xao động.

Cả nhóm giải cứu nghe tiếng súng nổ liền chạy ra phía mũi máy bay dàn đội hình chờ đợi, Hai chiếc trực thăng cũng đảo hướng về phía cánh rừng xem có chuyện gì xảy ra. Thêm một loạt tiếng nổ nữa vang lên rồi nhiều loạt ngắt quãng chứng tỏ những người trong đó đang chống chọi rất quyết liệt

Tôi chẳng thể để mặc họ trong đó nên chạy về phía cánh rừng, tiếng súng mỗi lúc một to dần chứng tỏ họ đang chạy về hướng này, được phân nửa quãng đường tôi đã thấy lửa đầu nòng sáng cả một góc rừng.

-Chuyện gì vậy? Nikolai hét lớn lên trong bộ đàm

-Tôi không biết nhưng chắc chắn không phải là điềm lành đâu.

-CHUẨN BỊ!!! Anh ta ra lệnh

-Cẩn thận quân ta, tôi nhắc trong khi di chuyển chậm lại vì nhóm người trong rừng cùng đã sắp lao ra ngoài.

Tôi thấy lẫn trong tán lá rừng và tuyết trắng là những bóng đen lố nhố đang bắn trả về phía sau, đích thị là nhóm của Mac.

Từ trong cánh rừng Wings lao ra sau đó lập tức quỳ xuống quay lại bắn chặn cho những người khác, Chris lẫn Hoàng cũng đang chạy trối chết ra ngoài.

-Nhanh lên! Tôi hét lớn

Vừa thấy bóng dáng tôi và viện binh thằng Hoàng quay lại bắn thêm mấy phát rồi vứt luôn súng mà chạy.

Từ sau lưng tôi vài tiếng súng bắn tỉa đã nổ lên. Mac là người sau cùng vọt ra khỏi cánh rừng hét lớn thúc mọi người chạy thật nhanh, Wing thấy vậy liền bật dậy lao về phía tôi.

Khoản cách giữa cánh rừng và nơi máy bay rơi chừng 300 mét, tôi thì đang ở đâu lưng chừng ngay giữa chỉ định vị được bốn người là phe ta còn lại nhất định là địch nên dùng khẩu AK 103 bắn trối chết về phía cánh rừng, đây vốn là chiêu rung cây dọa khỉ dùng hỏa lực áp đảo tôi vẫn hay dùng.

Cả bốn người bọn họ thấy viện binh lẫn trực thăng lượng lờ trên đầu nên không màn quay lại chiến đấu nữa mà bỏ chạy thục mạng.

Thằng Hoàng vừa chạy đến chỗ tôi cũng chẳng màn chào hỏi 1 câu cắm đầu chạy thẳng chỉ kịp quăng lại 1 câu:

-NGU!

Mặc xác nó, tôi cáu tiết nhưng vẫn giữ vị trí bắn chặn cho 3 người còn lại, từ trong rừng từng toán rab đổ ra ngoài, năm, mười, mười lăm rồi hai mươi con. Biết chắc sức mình cản không nổi nên vừa bắn vừa lùi dần, vừa lúc 3 người kia đã chạy đến. Thấy có vẻ đã an toàn tôi quỳ xuống điểm xạ thêm vì chưa kể phía sau và trên đầu còn có hỏa lực yểm trợ, 3 chiếc trực thăng cũng đã thôi bay lòng vòng mà xếp thành hàng bay treo cố định nhắm thẳng về phía cánh rừng chuẩn bị oanh tạc.

Tôi bắn thêm vài loạt thì hết đạn, đang lấy băng khác ra thay thì Chris bổng nhiên quay lại chả nói chả rằng nắm tay tôi kéo đi, chả hiểu chuyện gì nhưng dù sao phía sau cũng đã có lực lượng yểm trợ nên tôi cũng rời vị trí. Toán rab trong rừng lúc này đã đổ ra nhiều hơn chạy đầy trên mặt băng, từ dăm chục đã lên đến một trăm. Ba chiếc trực thăng bắt đầu bắn từng loạt ngắn còn dưới mặt đất nhóm Spetsnaz vẫn đang chờ đợi vì bọn chúng chưa vào tầm.

Đạn của trực thăng Mi 24 của Nga là loại 12ly7, mỗi chiếc có 2 khẩu kẹp ngay dưới khoan lái, mỗi chiếc đem theo không dưới 500 viên nhưng đạn thì to, người thì bé, bắn nhiều trúng lại chẳng bao nhiêu vì đám rab lúc này đã túa ra rộng cả trăm mét lố nha lố nhố như quân nguyên. Tôi thấy vậy cũng hoảng thật sự, cắm đầu chạy thẳng, quay lại một cái đã lên hai trăm, chạy dăm bước quay lại nhìn cái nữa thì đã thành không dưới ba trăm con.

-Nhanh lên, di tản mau!!! Nikolai hét lên trong bộ đàm vì tình hình đã ngoài tầm kiểm soát, trên đầu rocket vụt qua rào rạt rít chói tai rồi cắm xuống mặt băng nổ ầm ầm

-Không kịp, anh mà di tản lúc này là chết hết vì chúng ta còn người bị thương nữa. Tôi đáp lại.

Cả 5 người chúng tôi vừa chạy đến thở còn chưa kịp nhưng phải liền chạy vào khoan máy bay lấy thêm đạn dược, tôi nhét thêm được 3 băng đạn vào áo thì bên ngoài tiếng súng đã nổ lên không ngớt, qua cửa sổ máy bay tôi thấy đám rab đã trải dài kín cả dòng sông băng chắc chắn phải cả năm trăm con và không biết bao nhiêu còn ở trong rừng. Tôi quay lại vị trí chiến đấu, nấp sau chiếc cánh gãy mà bắn, những người bị thương còn sức chiến đấu cũng ráng bò lên yểm trợ thêm.

-Các anh lôi đâu ra cái đống của nợ này vậy? Tôi hỏi Wing trong khi anh ta đang hí hoáy chỉnh lại khẩu súng nhắm của mình.

-Máy bay rơi, chỉ có mấy người bọn tôi là không bị ngất đi nên dụ con rab dị biến vào rừng. Chạy một lát thì lạc vào thị trấn kia, có ngờ là cả ổ trong đấy đâu.

-Thế còn con rab dị biến?

-Hướng một giờ hai mươi, chỗ gốc cây gãy. Wing nhìn qua ống ngắm rồi báo cho tôi. Vớ lấy chiếc ống nhòm tôi nhìn về bìa rừng, con rab dị biến quả thật đang thản nhiên đứng nhìn về phía chúng tôi, khuôn mặt lạnh tanh trắng bệt càng khiến cho nó có vẻ nguy hiểm đến đáng sợ.

-Hạ nó đi, tôi nói khi mắt không rời khỏi ống ngắm. Wing siết cò đoàng một cái nhưng trượt, viên đạn găm vào gốc cây vỡ toát một miếng còn con rab dị biến thì đã bị đánh động liền lẩn vào trong.

-Sao thế? Tôi bất ngờ hỏi.

-Mặt băng…. Tôi lúc này mới giật mình để ý, mặt băng đang chông chênh, từ nơi mũi máy bay cắm xuống, nhiều vệt nứt lớn đang lan ra rất nhanh, phần vì sức nặng của máy bay, phần vì những trái rocket bắn liên hồi của mấy chiếc trực thăng đang quần đảo ở trên.

Phía trước từng toán rab vẫn lao lên tần tần lớp lớp, nhóm này vừa gục nhóm khác đã trào lên như vũ bão, chỉ chừng một vài phút nữa sẽ nhấn chìm cả nhóm chúng tôi.

-Đi! Đi mau! heli 1 heli mau chóng đáp xuống đón chúng tôi. Nikolai thét lớn trong bộ đàm vì tình hình đã quá nguy cấp.

Tôi nghe vậy cố gắn bắn hạ thêm vài con rab nữa rồi tức tốc chui vào bên trong khoan máy bay, thấy 4 chiếc phao liền gọi gấp cho Nikolai.

-Trực thăng không cứu hết được chúng ta đâu, anh bảo họ xả rocket xuống mặt băng, máy đón một số người, những người còn lại sẽ di chuyển bằng thuyền cứu hộ.

-Cậu nói gì? Anh ta hỏi lại vì có vẻ chưa hiểu.

-Mặt băng sắp vỡ rồi, chúng ta sẽ lợi dụng nó nhấn chìm bọn rab và thoát bằng thuyền.

-Được! Mọi người mau vào máy bay lấy thuyền ra.

Vài người nữa nghe lệnh liền chui vào giúp tôi lăn mấy chiếc phao hơi hình tròn từ trong khoan máy bay ra ngoài, đây là loại phao nén chỉ cần lăn ra mép nước giật giây là tự phồng thành chiếc thuyền cứu hộ. Ở trên trời, mấy chiếc trực thăng bắn nốt số rocket còn lại thổi tung đám rab văng tứ tung, giữa không gian từng tiếng nứt vỡ răn rắc cũng vang lên, chúng tôi phần thì bắn cầm chân, phần thì đưa những người bị thương lên máy bay và thuyền cứu hộ.

Giữa dòng sông từng mảng băng lớn vỡ vụn ra nổi lềnh bềnh, mấy con rab ở trên vẫn cắm đầu lao về phía chúng tôi phần thì bị rơi tỏm xuống dòng nước lạnh ngắt, phần thì đang bám víu cào cấu lên mặt băng để khỏi ngã, số còn lại thì đổ dồn vào những nơi còn vững chắc. Mặt băng mỗi lúc lại càng vụn vỡ hơn, chiếc C5 galaxy chao cánh rồi lật ngựa chìm dần xuống lòng sông, giữa chúng tôi và bọn rab đã cách nhau được một khoản an toàn.

Những người bị thương đã được sơ tán lên máy bay, toán lính chúng tôi thì đã yên vị trên thuyền vừa chèo vừa bắn tỉa những con ngoan cố bơi đến hoặc nhảy qua những tảng băng nổi.

Tôi lúc này vẫn chưa yên tâm, mắt mũi láo liêng nhìn dọc bờ sông bên kia tìm con rab dị biến nhưng chẳng thấy tăm hơi nó đâu. Chèo một lúc thì hai trong ba chiếc đã vào được bờ, chiếc của chúng tôi còn kẹt lại vì phải đẩy mấy tảng băng trôi ra xa tránh làm rách thuyền cao su. Trên thuyền có tôi, Nikolai, Chris, Wing cùng hai người lính Spestnaz nữa, còn cách bờ đâu gần hai chục mét thì xảy ra chuyện.

Ở giữa con thuyền, 1 bàn tay với đầy móng vuốt sắt nhọn bổng nhiên ở đâu ra chọc thẳng lên rồi xé toang đáy thuyền ra làm nước tuông vào trong xối xả, tôi biết chắc chắn là con rab dị biến như không làm gì được vì thuyền đã rách, không thể bắn cho nát được. Cả toán người giật cả mình chẳng ai kịp phải ứng gì, chưa kịp chớp mắt con thuyền đã chìm nghỉm. Vừa chạm nước, tôi liền cảm thấy rét buốt đến tận óc, cái lạnh tê tái của dòng nước dường như khiến cho từng thớ thịt của con người ta muốn đông cứng lại.

Cả đám năm bảy ông nhắm mắt nhắm mũi mà bơi vào bờ, những người trên bờ thấy thế thì chỉa súng ứng phó nhưng cũng không thấy gì mà bắn. Tôi bơi sau cùng vì bơi lội chả giỏi mấy, răng thì nghiến tay thì quạt, lạy trời cho nó đừng vớ phải tôi. Vừa sải được hai cái, cậu lính đặc nhiệm bơi phía trước tôi bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi rồi bị lôi tuột xuống lòng sông chỉ để lại được một bãi máu.

Cả đám thấy thế không ai nói ai liền bơi cật lực. Wing thấy tôi bơi yếu, mấy lần ngoái lại định giúp nhưng tôi trừng mắt, ý bảo mặt kệ tôi nhưng vẫn cố tình bơi chậm lại, tay đã thủ sẵn con dao găm. Bỗng tôi thấy cậu ta chững lại, chắc là bị con rab kéo xuống, tôi liền hít một hơi thật sâu, không bơi nữa mà lặn xuống nước xem con quỷ này nó làm cái trò gì. Ở dưới nước, con rab dị biến đã hiện nguyên hình là con thú gân guốc vạm vỡ, mặt mày nanh ác như loại lang sói. Nó dùng bộ móng vuốt của mình vồ lấy Wing rồi lôi xuống định cắn vào cổ họng.

Tôi quạt mạnh tay để lặn đến chỗ nó, súng ống dưới nước là bất lực nên chỉ biết bơi lại gần tóm được cái gì hay cái nấy. Giữa dòng nước lạnh buốt và trong vắt tôi tóm lấy đầu nó sau đó cấu mạnh. Vì con rab không biết tôi bơi đến từ phía sau nên bị bất ngờ, nó thả Wing ra rồi vùng vẫy mạnh. Bọt nước do con rab tạo ra trắng xóa, tôi phút chốc không thấy được gì chỉ biết nắm được cái gì thì siết lấy cái đấy nhưng dưới nước lực cản lẫn dòng chảy rất lớn, mọi động tác đều chậm chạm hơn hẳn nên không thể nào giữ nổi con rab để mấy người kia chạy thoát.

Con rab vụt thoát ra đã lặn đi đâu mất hút, tôi nhìn quanh không thấy liền ngoi lên lấy hơi. Mọi người thì đã bơi được vào bờ, Wing bị thương, máu chảy đỏ thẫm cả mặt băng. Tôi lúc này vừa điên tiết vừa lạnh, nửa muốn xiên chết con rab khốn khiếp nửa muốn bơi vào vì lạnh quá rồi, đang chần chừ thì Chris thét lớn bảo bơi vào nên tôi cũng không nán lại nữa. Nhìn quanh thấy sóng nước đã lặn, tôi sải tay bơi vào thì con rab lại xuất hiện, lần nãy nó không lôi tôi từ phía dưới mà phóng từ dưới nước lên khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, nó dùng tay nhấn cả người tôi xuống nước sau đó táp mạnh vào vai một cái thấu xương. Dù mặc bộ giáp Kevlar chống rab cắn nhưng tôi vẫn cảm thấy răng nanh của nó đã găm sâu vào thịt của mình.

Bố đã chạy còn không thoát thì ăn thua đủ với mày vây, tôi thầm nghĩ rồi vớ lấy đầu nó lúc này vẫn đang cắn vào vai tôi. Bọn rab lớn một khi đã cắn được vào ai thì nó sẽ dùng tay ấn mạnh vào con mồi sau đó giật hàm ra để xé thịt nên tôi bằng mọi giá phải nghìm nó lại nếu không sẽ chết vì mất máu trước khi hạ được nó. Con rab thấy bị bắt bài nên vùng mạnh, tôi 8 ngón tay thì nghìm đầu nó, hai ngón cái thì lấy hết sức bình sinh mà ấn vào yết hầu. Con rab có vẻ lúng túng, thay vì hung hăn tấn công như lúc đầu thì bây giờ đã thả hàm buông tay, dùng hai chân đạp mạnh vào bụng tôi định thoát nhưng ở dưới nước việc nó đạp không gấy chấn động cho tôi là mấy.

Biết đã tóm cổ được nó, tôi quyết không cho nó thoát nên lấy nó làm điểm trụ bơi vòng ra sau, dùng cánh tay trái khóa lấy cổ họng tay kia thì bắt chéo thành hình chữ thập đồng thời ngoắc 2 chân khóa lấy hạ bộ của nó. Con rab lúc này bị khốn chế nên phản ứng tợn hơn nữa, nó dùng hai tay cào vào be sườn của tôi, nhờ lớp áo giáp xé không rách nên nó chỉ cào vào làm tôi đau đớn chứ không xé toang khoan bụng của tôi ra được. Lúc này hai tên địch thủ đã mặt đối mặt, khác với về mặt độc ác khi nãy, tôi thấy sâu trong mắt nó một nỗi sợ hãi tột độ còn tôi thì nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nó đúng theo kiểu quân tử trả thù sau mười năm.

Đang trên đà thắng thế thì tôi nhận ra một điều: Hết oxy. Cả tôi lẫn nó nãy giờ chỉ vần nhau, không ai bơi lội gì cả nên đã chìm xuống lòng sông khoản bốn mét nước. Giờ thả nó ra thì công cốc mà tiếp tục giữ nó lại không chắc tôi thắng được nó vì bọn này có sức mạnh vô song, có trời mới biết bọn nó nín thở được bao lâu. Oxy cạn dần là lúc tôi cảm thấy lồng ngực như bị nén lại chỉ muốn bung ra hít lấy hít để dù đang ở sâu dưới nước, hai tai ù đi còn mắt hoa lên tối sầm lại, Con rab có vẻ cũng đã yếu dần, mỗi động tác của nó đã chậm hơn và chẳng còn lực, chỉ cần giữ nó chút nữa thôi tôi sẽ thắng nhưng sức sinh tồn lúc này trở lên mạnh mẽ tôi quyết định buông tay để trồi lên.

Nhưng không, số phận không cho tôi bỏ cuộc, giữa dòng nước hai ánh sáng bằng kim loại lé lên, những lưỡi dao cắm phầm phập vào con rab khiến nó giảy nảy, máu tuôn ra khắp nơi hòa vào nước tanh tưởi. Là Chris và Nikolai, hai người bọn họ đã lặn xuống cứu tôi. Lúc này đầu óc tôi đã hoàn toàn xây xẩm, cũng không còn cảm giác tay chân mình đâu nữa, theo phản ứng tự nhiên, tôi hít vào khiến nước tràn vào đầy lồng ngực, sóc lên đến tận não. Thế là tôi bị ngạt nước.

Mở mắt ra không thấy mặt trời mà là một chục cái đầu đang chụm lại, tôi phun ra một ngụm nước rồi thở lấy thở để như vừa từ cõi chết trở về.

-Wings đâu?

-Đây! cậu ta thò đầu vào, trên người toàn bông băng với máu.

-Con rab? -Kia! Mac xê ra rồi chỉ cho tôi thấy xác một người đàn ông trần truồng nằm sấp, trên người chi chít vết dao, họ đâm vào rồi xé ra khiến cho phèo phổi nó trào cả ra ngoài.

Tôi lồm cồm bò dậy mượn con dao rồi nhẹ nhàng cắt đầu của nó quăng cái tỏm xuống sông.

Mấy chiếc máy bay chở người khi nãy cũng vừa đáp xuống, Mọi người nhanh chóng tụ tập lại kiểm tra vết thương và nhóm lửa sưởi trong khi đợi cứu viện đến đón.

-Trả cho ông này, tôi đá vào con rab khi Fisher vừa bước đến.

Có lẽ ông ta không mấy hứng thú với trò đùa của tôi nên mặt mày nặng trịch.

Mary nhìn tôi một chặp, thở dài rồi nói:

-Chúng ta mất hết mẫu vật và dữ liệu rồi.

-Không có ai đem chúng theo sao?

-Nó ở trong máy bay, giờ đã chìm xuống lòng sông rồi. Cô nàng đáp một cách chán chường. -Lặn xuống thôi có gì đâu.

-Không, tất cả hỏng rồi. Căn bệnh này coi như vô phương cứu chữa… Fisher đáp rồi quay lưng bỏ đi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv