Đêm trước tân hôn, Toái Ngọc Hiên vắng lặng đã nghênh đón một lão ma ma mặt mũi hiền từ, đầu bà ấy đầy tóc bạc, dễ gần đáng kính.
"Tứ cô nương, Lão thái thái phái lão nô tới dạy cô chuyện động phòng."
Thẩm Dao vừa nằm xuống liền trở mình từ trên giường bò dậy.
Nàng căn bản không cần nha.
Sau thời gian một tách trà, ma ma đuổi Bích Vân ra ngoài, tiến vào nội phòng, trong phòng đốt một cây đèn dầu bạc, lão ma ma trịnh trọng lấy từ trong ngực ra một tập tranh vẽ, mở ra đặt trên bàn, ánh nến lả lướt, hai bóng dáng xếp chồng lên nhau trên tờ giấy, Thẩm Dao liếc nhìn, rời đi như thể bị bỏng mắt.
"Ma ma, cái này nhất thiết phải dạy sao, hay là bà để lại, tập sách này để lại cho ta xem được rồi." Thẩm Dao dù gan có lớn hơn nữa, đối mặt với loại chuyện này cũng có mấy phần ngượng ngùng.
Lão ma ma ngoảnh mặt làm ngơ, đưa tập sách đến trước mặt Thẩm Dao, Thẩm Dao cảm thấy trên người như có củ khoai lang nóng hổi, vội vàng ngước mắt lên, nhìn về phía trước,
ngay ngắn thật thà không dám cử động.
"Cô nương trong phủ xuất giá đều là lão nô dạy dỗ, Tứ cô nương xin hãy nghe......"
Mới đầu Thẩm Dao vẫn còn ngượng ngùng, nghe rồi lại nghe, thế nhưng phát hiện chuyện quan hệ vợ chồng này từng chuyện thế mà cũng khó nắm bắt như vậy, sau này nàng về Nhạc Châu, mua một căn nhà, gặp được nam tử cảm mến cũng có thể thành gia, người đó không phải Tạ Khâm, cũng có thể là người khác mà, liền nghiêm túc hơn mấy phần.
Lão ma ma nói được một nửa, phát hiện Thẩm Dao là cô nương duy nhất được dạy dỗ chuyện phòng the mà mặt không đỏ tim không đập, liếc nhìn đánh giá cao nàng.
Đêm nay trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Thẩm Dao bị rót vào rất nhiều hình ảnh kỳ quái, mỗi một lần chợp mắt, người đàn ông kia liền nhập thành gương mặt của Tạ Khâm, dọa Thẩm Dao sợ đến mức toát mồ hôi lạnh cả người.
Mơ mơ màng màng ngủ chưa đầy hai canh giờ, trời vẫn chưa sáng, một đám bà tử nha hoàn lục tục ồ ạt tràn vào trong viện, mọi người mắt tràn đầy tươi cười vây quanh nàng bắt đầu thu xếp trang điểm, ước chừng sau một canh giờ, Thẩm Dao mặc lên ba tầng áo cưới đỏ tía, đầu đội châu quan (mão đội đầu đính ngọc trai), đến Huệ Hòa Đường hành lễ.
Tiệc cưới của Thẩm gia trông có vẻ náo nhiệt, nhưng bầu không khí trong phòng lại ngột ngạt, chung quy cũng thiếu chút hứng thú, Thẩm Dao không hề để ý chút nào, từng bước hoàn thành nghi thức. Tạ Khâm khí thế uy nghiêm, một thân quan bào tiên hạc đỏ thẫm đứng ở ngoài cửa, Thẩm gia thực sự không có ai áp chế được hắn, còn chưa đợi hắn mở miệng, hai đồng liêu hắn mang tới đã giết Thẩm gia không chừa mảnh giáp, Thẩm Dao được thuận lợi đón lên xe cưới.
Khua chiêng gõ trống, một đường vô cùng náo nhiệt đi về phía Tạ phủ.
Xe cưới khởi động, Thẩm Dao gỡ khăn trùm đầu màu đỏ xuống, lặng lẽ vén mở một góc rèm xe, ngoài hiên chật kín người, có quen thuộc có xa lạ, ai nấy giống như mang theo mặt nạ, mỉm cười lấy lệ, ánh mắt nàng chuyển đến hai chữ "Thẩm phủ" kim quang lấp lánh kia, lần đầu tiên trong đời này cũng là lần cuối cùng nhìn thật kỹ hai chữ này, rời đi rồi, sau này sẽ không còn là người Thẩm gia nữa.
Cảm xúc chua xót theo xe cưới rời khỏi Minh Thời Phường, mà dần dần nhạt đi.
Chiêng trống vang trời, tiếng huyền tác(*) kéo vang, cũng không thể lay động được vị tân nương tử mới này chút nào, nàng vô tri vô giác ngủ thiếp đi trong xe cưới, cũng không biết ngủ bao lâu, mơ hồ có người kéo kéo góc áo nàng, mở đôi mắt mơ màng ra, gương mặt khôi ngô trắng trẻo lạnh lùng dần dần hiện rõ trong con ngươi.
(*)弦索 – Huyền tác: nhạc khí dùng dây
Nàng mơ màng nhìn, như thể không biết đang ở đâu.
"Đến rồi." Tạ Khâm nhạt giọng nhắc nhở.
Thẩm Dao đột nhiên ngồi thẳng dậy, vội vàng nhặt khăn trùm đầu bị rơi che kín lại lần nữa, tùy tiện sờ vào bên kiệu hoa rồi khom lưng đi ra ngoài.
Tầm mắt chỉ giới hạn một mảnh dưới chân, tấm thảm đỏ chót kéo dài về phía trước, cách tấm khăn voan đỏ, mơ hồ cảm nhận được những vệt sáng từng mảnh lớn tụ lại, Tạ Khâm đưa một đầu dải lụa đỏ qua, Bích Vân tới bên cạnh nàng, đỡ nàng từng bước từng bước xuyên qua đám đông ồn ào.
Sự náo nhiệt của Tạ phủ khác hẳn với Thẩm gia, những tiếng cười nói vui vẻ đó là xuất phát từ nội tâm.
Thẩm Dao ở trên thôn trang từng gặp rất nhiều phu thê mới bái đường, lúc đó chỉ cảm thấy hết sức thú vị, nhưng đến lượt mình thì nội tâm lại vô cùng bình tĩnh, đại thể do là phu thê giả, phần náo nhiệt kia không vào được trong tim.
Bái xong thiên địa, rất nhanh có người qua đỡ nàng, hình như là ma ma toàn phúc của Tạ gia, đưa nàng đến hậu viện, Thẩm Dao không nhìn rõ phía trước chỉ có thể xác định bằng cảm giác phương hướng, có lẽ là đi về hướng Đông Bắc, xuyên qua một hành lang dài, qua hai viện tử, đi rất lâu, từ một chỗ ồn ào náo nhiệt này đến một chỗ ồn ào náo nhiệt khác, trước mặt có một luồng ánh sáng đỏ rực ập tới.
Chắc là trạch viện nàng phải sống trong hai năm.
(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)
Ma ma toàn phúc cùng phu nhân Trịnh Các lão, một trái một phải đưa nàng vào phòng tân hôn.
Trong phòng tân hôn chen chúc rất nhiều người, mọi người đều chờ đợi xem tân nương tử.
Thẩm thẩm mới có thể khiến Lục thúc nhất kiến chung tình nên có dáng vẻ như thế nào?
Thẩm Dao được đỡ ngồi lên giường, dựa vào mặt giày quen thuộc xác nhận Bích Vân đang ở bên cạnh không xa, trong lòng nàng thoáng an tâm, ngay sau đó, chỗ giường bên cạnh lún xuống, chắc là Tạ Khâm ngồi vào cạnh nàng, Thẩm Dao không khỏi nảy sinh mấy phần khẩn trương.
"Lục lang, mau vén khăn trùm đầu đi."
Trong phòng truyền tới tiếng vui cười, tràn đầy nhiệt tình.
Nàng cảm thấy áp bức nặng nề từ người bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau gậy bạc luồn vào, khăn trùm đầu đỏ được vén lên, Thẩm Dao ngước mắt, bắt gặp đôi con ngươi sâu thẳm trầm tĩnh, biểu cảm của Tạ Khâm không khác ngày thường chút nào.
Thẩm Dao chớp chớp mắt, thích ứng với xung quanh, rất nhanh sau đó truyền tới khen ngợi của các phụ nhân.
"Đẹp quá, đi đâu tìm được tân nương tử xinh đẹp như vậy."
"Ô, trông thật sự xinh đẹp."
Thẩm Dao thoáng đỏ mặt, hơi cụp mắt xuống.
Hầu hết là phụ nhân lớn tuổi khen ngợi nàng, còn lại không ít thiếu phụ trẻ tuổi nhìn nàng không nói gì, Thẩm Dao vừa mới tùy ý liếc qua, cũng cảm thấy một số ánh mắt khác thường, nàng không hề lấy làm lạ, đối với bên ngoài nàng chỉ là nghĩa nữ của Tạ gia, một đứa bé gái được nuôi lớn trên thôn trang sao có thể xứng được với Thủ phụ đương triều, Thẩm Dao đã sớm có chuẩn bị.
Tạ Khâm ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng, thân hình cao lớn hơn hẳn một đoạn.
Ma ma toàn phúc bắt đầu ngâm Tản Trướng Ca(*), chị em dâu các phòng của Tạ gia vung đậu phộng táo đỏ các loại quả khô lên người hai người, nói rất nhiều lời ngụ ý cát tường.
(*)Tản Trướng Ca (撒帐歌) – tạm dịch là Bài ca tung trong màn hay Mười lần tung (中十撒) là một bài dân ca đám cưới của Trung Quốc. Vì bài ca khá dài nên mình xin phép không trích dẫn ở đây, nhưng đại loại ý nghĩa của bài này là khi người ta tung đậu phông táo đó các kiểu sẽ kèm theo những lời chúc phúc dành cho tân lang tân nương, như tên gọi thì sẽ tung 10 lần cộng 10 lời chúc phúc.
Tân nương tử khác nghe những dâm từ diễm ngữ đó sợ là mặt sẽ đỏ bừng, nhưng Thẩm Dao không nghiêm túc lắng nghe, dĩ nhiên không phát giác ra những cửa ngõ trong Tán Trướng Ca này, nàng cùng Tạ Khâm đều ngồi ngay ngắn, trên mặt không hề có vui sương của tân hôn gì cả, cứ như thể hai con rối nghe người ta sắp đặt.
Mọi người chỉ coi là tính cách quá lạnh lùng này của Tạ Khâm, đã dọa tân nương.
Tiếp sau chính là đồng lao hợp cẩn(*), hai người vô cùng thuận lợi hoàn thành, uống rượu hợp cẩn, thậm chí cũng không liếc nhìn đối phương, chỉ là khi cúi đầu, trán của Thẩm Dao không cẩn thận chạm vào cằm Tạ Khâm.
(*)同牢合卺 – Đồng lao hợp cẩn: Một nghi thức quan trọng trong lễ thành hôn truyền thống của người Trung Quốc. Đồng lao là hai vợ chồng cùng nhau ăn thịt của một con vật. Hợp cẩn ám chỉ hai người cùng uống chung một cốc (lưu ý là uống chung một cốc chứ không phải 'giao bôi'). (theo Baidu)
Nghi thức kết thúc, Tạ Khâm sợ Thẩm Dao không được tự nhiên, nên đuổi hết những người náo động phòng đi, trước khi rời đi hắn còn liếc nhìn thê tử mới cưới đang ngồi trên giường cưới, trên người nàng khoác hà bí (khăn quàng vai) tượng trưng cho cáo mệnh nhất phẩm, tóc đen được vấn lên cao, lộ ra một gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hạnh tươi sáng sống động, tựa như đang đánh giá xung quanh, bên trên hai gò má của nàng không có son phấn gì, chỉ tô một lớp son môi rất mỏng, nhưng lại vì trời sinh quá xinh đẹp đến mức áp cả căn phòng đỏ tươi này xuống.
Thẩm Dao thấy Tạ Khâm nhìn chằm chằm nàng có hơi lâu, tưởng hắn không yên tâm, hào phóng đứng dậy, "Đại nhân mau đi kính rượu đi, tôi ở đây được mà."
Nàng sống đầu đường xó chợ quen rồi, không có gì là không thể thích nghi.
Tạ Khâm gật đầu, quay người rời đi.
Hắn vừa rời đi, chủ tớ hai người như được đại xá, Bích Vân đi theo đến cửa sổ liếc mắt dò xét bên ngoài, ngoài hành lang có một số bà tử tỳ nữ đang chờ, nhưng lại thức thời không tiến vào hầu hạ, Bích Vân yên tâm rồi, vội vàng quay lại gỡ mũ phượng nặng tới hai cân (=1kg) cho Thẩm Dao, rồi lại rót một ly nước nóng cho nàng,
"Cô nương, người đói không, hay là nô tỳ đi tìm chút đồ ăn cho người nhé?"
Tân nương tử suốt cả ngày gần như không có cơ hội ăn gì cả.
Thẩm Dao chống vào giường, xoa xoa cái cổ đau nhức của mình chầm chậm gật đầu, "Ngươi hỏi thử ma ma bên ngoài trước xem, nếu như không hợp quy tắc thì bỏ đi."
"Dạ."
Bích Vân ra khỏi Đông Thứ gian, tiện thể kéo rèm châu xuống, bụng Thẩm Dao đó đến mức kêu ùng ục, tiện tay cầm quả khô trên giường lên ăn mấy quả lót dạ, càng ăn càng đói, thấy một đĩa bánh ngũ phúc trên cái bàn dưới tường phía tây vẫn chưa dọn đi, nàng dứt khoát vê lên mấy miếng nhét vào miệng.
Một lát sau, Bích Vân cùng ma ma dẫn theo mấy tỳ nữ tiến vào, bày lên một bàn đồ ăn ở bên ngoài nội thất Đông Thứ gian.
Chủng loại món ăn cực kỳ phong phú, gà nguyên con, vịt nguyên con, ngỗng nguyên con, cá nguyên con, đều là thành cặp thành đôi, tổng cộng có mười hai món, ngụ ý thập toàn thập mỹ, lại có thịt nướng bao tử hầm, bánh bắc thảo(*), dạ hợp hà nhân (đại loại là tôm bóc vỏ), gạch cua, nấm tươi v.v. kết hợp, đều là những món ăn ngon và lạ không thể gọi tên, rực rỡ muôn màu khiến Thảm Dao nhìn mà than thở.
(*)Raw là 酥羌皮蛋 – có lớp vỏ giống như bánh nghìn lớp, ở giữa có nhân trứng bắc thảo; còn được gọi là bánh lột da bắc thảo
Hôm nay nàng đã thấy đồ ăn của Thẩm phủ, kém xa so với Tạ gia, không hổ là phiệt môn đệ nhất Kinh Thành.
Thẩm Dao không chút kiêng dè, ăn uống thoải mái.
Trước khi tới nàng đã nghĩ rõ ràng, trái phải rằng nàng không phải thê tử chân chính của Tạ Khâm, cũng không quan tâm người Tạ gia nhìn nàng thế nào, trải qua ngày tháng nhàn nhã của mình cho tốt, hai năm sau lưu loát thu dọn bọc hành lý rời đi.
Trong hai năm này nàng không trêu chọc ai, cũng không ủy khuất mình.
Ăn no uống đủ người cũng có tinh thần.
Vừa ngước mặt lên, nha hoàn Tạ gia đã đứng thành một hàng, đầu tiên là một người đưa nước súc miệng, một người khác đưa ống nhổ, liền kề người phía sau theo thứ tự hầu hạ nàng rửa tay uống trà, Thẩm Dao lớn từng này rồi, trước giờ chưa từng được người khác hầu hạ như vậy, nhất thời cảm thấy mình là bà già bảy tám mươi tuổi, toàn thân không được tự nhiên.
Thẩm Dao thấy không được phô trương lãng phí, chỉ vào đống đĩa thức ăn chưa đụng tới căn dặn ma ma,
"Dọn xuống đem chia cho những bà tử tỳ nữ ăn."
Hạ nhân trong phòng cung kính nói vâng.
(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)
Thẩm Dao nhân cơ hội tiêu thực, đánh giá chính viện của Tạ Khâm một lượt, gian viện này tên gọi là Cố Ngâm Đường, lấy ý của "Nhưng vì quân cho nên, trầm ngâm đến nay"(*),
(*)Câu thơ trích trong Đoản Ca Hành (短歌行) của Tào Tháo, văn vẻ nho nhã, Thẩm Dao cũng không hiểu cho lắm, Cố Ngâm Đường là nhà lớn năm gian, ba gian phía đông, hai gian phía tây, mỗi bên đều có hai nhĩ phòng, thực ra tổng cộng có chín gian phòng.
Lê ma ma vẫn luôn trông coi Cố Ngâm Đường nói cho nàng biết,
"Ngày thường gia sống ở thư phòng, thành thân rồi mới chuyển tới chỗ này, ở đây tất cả vật dụng đều là mới, ngài yên tâm dùng."
Thẩm Dao nắm cổ tay Bích Vân đi dạo dọc theo đường hành lang thông thoáng, "Từ ngày đính hôn đến nay cùng lắm mới qua nửa tháng, đồ dùng mới chuyển tới từ đâu?"
Thẩm Dao đơn thuần tò mò, Lý ma ma kia chỉ coi là Thẩm Dao nghi ngờ Tạ gia chuyển đồ cũ tới cho nàng dùng,
"Tuổi của gia chúng ta không còn trẻ, lão tổ tông năm nào cũng ngóng trông ngài ấy thành thân, đã sớm cho người bố trí tân phòng cho ngài ấy, gian viện này là viện có cảnh trí tốt nhất rộng rãi nhất Tạ phủ, giường cụ, tủ quần áo đều là chế tạo nguyên bộ, trước đây đặt ở khố phòng, gần đây mới dọn ra."
Thẩm Dao thấy dáng vẻ mặt mũi tràn đầy khẩn trương của Lê ma ma, mỉm cười một cái, "Ta hiểu rõ rồi."
Lê ma ma thở phào nhẹ nhõm.
"Ta tắm rửa trước, ma ma đi nghỉ ngơi đi."
Lê ma ma chỉ cho là Thẩm Dao không quen người khác hầu hạ, vội vàng lui ra cửa.
Bích Vân đã đặt quần áo của Thẩm Dao ở tịnh phòng, tịnh phòng nằm ở phía tây nhĩ phòng, gian ngoài phía tây bắc, rất rộng rãi, có hai gian trái phải, chính giữa lấy bức bình phòng hình đám mây đơn giản làm bức tường cao ngăn cách, ban ngày bình phong đám mây có thể làm trang trí, ban đêm kéo rèm lại, nàng và Tạ Khâm có thể tắm rửa riêng, không cần nói nhất định là Tạ Khâm sai bảo hạ nhân chuẩn bị.
Nhìn thấy hai gian phòng tắm tách biệt này, Thẩm Dao chợt nhớ ra một chuyện, tuy nói là phu thê giả, nhưng sau này là sống chung một viện hay là tách ra ngủ? Nhớ lúc đầu nghĩ đơn giản, một tờ khế ước thì tưởng rằng đã chặt sạch sẽ quan hệ giữa hai người, coi như quả thật gả qua đây, mới nhận ra cuộc sống hoàn toàn không phải ba điều quy ước có thể khái quát được.
Cởi giày ở dưới bậc thang, chân trần bước lên, trên bậc như có lót một lớp gì đó, hai mắt nhìn kỹ, nó có màu trắng sữa, giống như đệm răng voi ma mút chạm rỗng, nếu có nước đọng thì có thể ngấm vào, không cần ướt chân, thật sự thỏa đáng dễ chịu. Thẩm Dao cũng đã từng đi dạo phố thành ở Nhạc Châu, trên chợ dùng răng voi ma mút làm một cây quạt có đến bán được từ một đến hai lượng, Tạ gia lại dùng răng voi ma mút lót toàn bộ một gian phòng, có thể tưởng tượng được xa hoa lãng phí thế nào.
Bồn tắm đã sớm chuẩn bị sẵn nước, hai bên trái phải đều có bình phong chặn lại, Thẩm Dao sợ Tạ Khâm tranh thủ trở lại, không dám tắm quá lâu, quần áo bốn mùa tân hôn mà tân nương mặc đều là Tạ Khâm chuẩn bị cho, đồ cưới Thẩm Dao chân chính mang tới, chỉ có một rương hòm, bên trong đựng một số quần áo cũ của nàng, một sống cuốn sách từng đọc và kim khâu, đồ chơi.
Thậm chí những thứ này đối với nàng mà nói, cũng có thể vứt đi rồi, Thẩm Dao muốn đi, tùy thời tùy chỗ đều có thể quay người.
Bích Vân chọn ra một bộ áo ngủ màu hồng phấn từ trong quần áo mới, Thẩm Dao nhìn thấy thì cảm thấy ướt át quá mức, "Đổi màu nhạt hơn đi."
Bích Vân lấy chiếc áo ngủ satanh màu mơ chín cho nàng.
Thẩm Dao thay vào, khoác một chiếc bối tử cùng màu, lại chải đầu búi tóc lần nữa, rồi trở lại hôn phòng.
Mấy ngày nay vì hôn sự rất bận rộn, nàng liên tiếp mấy ngày ngủ không con, hiện giờ mọi thứ đã xong xuôi, tinh thần Thẩm Dao thả lỏng, trước tiên tựa vào giường Bạt Bộ ngủ gật.
Quả khô trên giường Bạt Bộ đã được thu dọn một góc, Bích Vân tiến lên đắp chăn cho nàng, thấp thỏm chờ đợi bên ngoài rèm châu.
Trước khi xuất giá Thẩm Dao đã nói cho Bích Vân biết, mình cùng Tạ Khâm đã lập khế ước quân tử, đây chỉ là một cảnh hôn ước giả, trong lòng Bích Vân hơi có chút thất vọng, nàng ấy hy vọng cô nương có thể gặp được một phu quân thật lòng thương nàng nhường nào, Tạ Khâm nhìn cực kỳ tốt, áo cưới lễ nhận thân vốn nên là tân nương tử chuẩn bị, mỗi một thứ đều chuẩn bị sẵn cho, lang quân săn sóc như vậy có lẽ khắp thiên hạ cũng không tìm được người thứ hai đâu.
Lý ma ma cách cửa sổ lưu ly nhìn thấy Bích Vân đang dựa vào nguyệt môn (loại cổng/ cửa hình tròn) ngủ gật, thế là ôn hòa tiến đến đánh thức nàng ấy dậy,
"Bích Vân cô nương, đi nghỉ trước đi, ở đây có ta hầu hạ mà."
Đợt chút nữa chủ tử muốn động phòng, một tiểu nha đầu không trải sự đời canh giữa ở đây như thế nào, quy tắc của gia cực lớn, không thể chọc giận ngài ấy được.
Bích Vân thực sự cực kỳ buồn ngủ, ngáp một cái được tiểu nha đầu bên cạnh đỡ đi, trong miệng còn lẩm bẩm, "Chờ khi cô nương tỉnh rồi, ma ma nhất định phải gọi cháu dậy." Lê ma ma không nhịn được cười, "Yên tâm đi."
Khắc đầu giờ Hợi, đêm lạnh như nước, sao dày đặc khắp bầu trời như thể sắp trút xuống hết, một tiếng bước chân trầm ổn xuyên qua sảnh, dọc theo hành lang sao thủ mà tới, dưới hành lang đèn lồng đỏ treo cao, lang quân dung nhan như ngọc, chỉ là ngũ quan sâu sắc chưa hề được vẻ vui mừng làm nhạt đi, cách mấy bước có mùi rượu bay tới.
Lê ma ma chậm rãi khuỵu gối, lặng lẽ quan sát nét mặt của hắn, thần sắc lạnh lùng như thường, không giống dáng vẻ uống say.
Không tiếng động nghênh đón hắn vào sảnh đường, nhận lấy canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn trong tay nha hoàn đưa cho hắn.
Tạ Khâm nhìn cũng không nhìn, một ngụm uống cạn, sau đó hỏi,
"Phu nhân đâu?"
Lê ma ma nhẹ giọng nói, "Phu nhân đoán rằng đã cực kỳ mệt, đang nghỉ ngơi một chút."
Tạ Khâm liền biết Thẩm Dao đã ngủ rồi, thần sắc của hắn không đổi, đi vào phòng tắm.
Tạ Khâm không quen để người khác hầu hạ tắm rửa, Lê ma ma vẫy người lui ra, lẳng lặng chờ ở cửa gian ngoài, ước chừng chờ đến một khắc, tin chắc Tạ Khâm đã đi về phía phòng tân hôn, mới yên tâm khép cửa ra ngoài.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, nến đỏ chập chờn.
Thẩm Dao khép áo nắm ở mép giường Bạt Bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn núp ở chỗ tối, không nhìn thấy gì cả, chỉ có bóng dáng yểu điệu được tấm chăn phác họa ra như dãy núi chập trùng.
Tạ Khâm liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, quay lưng về phía nàng, sau đó ho nặng hai tiếng.
Thẩm Dao bị đánh thức, mơ màng mở mắt ra, một bóng dáng cao lớn thẳng tắp đang đứng ngoài giường Bạt Bộ, gần như che mất hết ánh sáng.
Thẩm Dao dừng một chút, bảo đảm trên người không có chỗ nào không thỏa đáng, vội vàng đứng dậy, "Tạ đại nhân......"
Mở miệng cũng không nên nói gì, trước đó đã ước định không cùng phòng, nhưng đêm nay là động phòng, bên ngoài nhiều người nhìn như vậy, giải thích thế nào, nàng muốn nghe chủ ý của Tạ Khâm.
Tạ Khâm quay người lại, nghĩ là đã uống chút rượu, mùi rượu trên người chưa tan, giọng nói nhất quan trong trẻo của hắn dính chút khàn khàn,
"Tiệc cưới đêm nay, Thái tử đến đây, trong ngôn ngữ rất có thăm dò, tân hôn chia phòng khiến người khác chú ý, ta có thể phải ở lại hậu viện mấy ngày, chờ đến khi nghi ngờ của Thái tử được giải tỏa, thì lại chuyển đến thư phòng."
Thẩm Dao "ồ" một tiếng trì trệ.
Tạ Khâm cho rằng mình đã nói rõ ràng rồi, liền thổi tắt đèn trong phòng, chỉ để lại hai cặp nến đỏ trước giường, chờ khi quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Thẩm Dao vẫn bất động trước giường Bạt Bộ, Tạ Khâm nhất thời cũng có chút bối rối.
Ánh sáng trong phòng đột nhiên tối đi, xấu hổ ban đầu bị phóng đại vô số lần.
Thẩm Dao nghiền ngẫm lời nói vừa rồi của Tạ Khâm mấy lần, sau khi nghĩ lại hiểu ra, Tạ Khâm e là phải ngủ cùng một phòng hỉ với nàng mấy ngày, ở đây chỉ có một cái giường Bạt Bộ, còn lại chính là giường La Hán, hắn cao lớn như vậy làm sao có thể chen chúc trên giường La Hán.
Nàng đương nhiên có thể, chỉ là mở miệng thế nào.
"Tạ, Tạ đại nhân......"
Lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới âm thanh vỡ vụn cực kỳ nhỏ.
Vẻ mặt của Tạ Khâm lập tức trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Dao, sau đó ngước lên mái nhà.
Thẩm Dao ý thức được bất thường, đầu óc xoay chuyển, chỉ chỉ lên trên, nói không có tiếng, "Có người?"
Tạ Khâm nghiêm trọng mà gật đầu.
Thẩm Dao ngồi bệt lên giường Bạt Bộ, thần sắc ngớ ra.
Sự việc hình như phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Tạ Khâm thấy nàng vẫn cứ ngồi yên bên mép giường, chắp tay sau lưng nghiêng người sang, im lặng không nói.
Hắn đã thay một chiếc trường báo (áo choàng dài) màu đen, hai người đều rất ăn ý không chọn đồ ngủ màu đỏ, gió thổi chầm chậm, ngay cả ống tay áo cùng vạt áo rộng của hắn cũng bị vén lên, hắn dường như không phải ở trong hôn phòng của mình, mà là con đường hoang vắng nào đó trong núi, khí phách toàn thân này có thể bức lui bất cứ ồn ào náo động nào.
Khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị phủ lên một tầng ánh sáng tối tăm, thần sắc không hề tính là đẹp mắt.
Thẩm Dao im lặc chốc lát, giờ mới ý thức được Tạ Khâm đang đợi nàng lên giường.
Nàng vội vàng dịch chuyển lên giường Bạt Bộ, một mặt giả vờ đang sắp xếp chăn đệm, một mặt lặng lẽ liếc nhìn về phía Tạ Khâm, quả nhiên Tạ Khâm bước vào trong giường Bạt Bộ, tự chống đỡ ngồi ở một bên mép giường, tiện thệ kéo màn đỏ xuống.
Ánh sáng bị ngăn cách, cũng ngăn cách một tia may mắn cuối cùng của Thẩm Dao.
Không gian trở nên nhỏ bé dị thường, hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ. Thẩm Dao vừa băn khoăn lại gò bó.
Ngay cả là người lãnh đạm như Tạ Khâm, cũng không tự nhiên như vậy.
Hắn dừng lại một chút, gối lên hai tay nằm xuống, chỉ chiếm một khoảng giường kia, chừa lại phần lớn không gian cho Thẩm Dao.
Trong ánh sáng mờ ảo, không nhìn rõ nét mặt của đối phương, ít nhiều có thể tự tại hơn chút, Thẩm Dao thích ứng một lát, ngồi ôm đầu gối hỏi hắn,
"Người đó đi chưa?"
Tạ Khâm lắc lắc đầu.
Thẩm Dao vỗ vỗ trán.
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Tạ Khâm mím môi không nói.
Ám vệ của hắn bày ra thiên la địa võng, bất kỳ thích khác nào cũng không vào được phủ đệ, hôm nay Thái tử mượn tiệc cưới dẫn người vào, người đó chắc chắn đã lợi dụng đám đông để ẩn thân trong phủ, hắn đã từng hạ một chỉ lệnh, người của hoàng cung tới không được phép động vào.
Không thể đánh rắn động cỏ.
Ngày ngày phòng trộm, chẳng thà để đối phương giải tỏa nghi ngờ.
Thái tử muốn xác nhận cái gì, Tạ Khâm rất rõ ràng.
Trầm ngâm chốc lát, hắn nghiêng mắt hỏi Thẩm Dao,
"Nàng biết không?"
Thẩm Dao mơ hồ, "Biết cái gì?"
Tạ Khâm sắc mặt không đổi nói, "Trước khi xuất giá, ma ma của quý phủ chắc đã dạy nàng chuyện phòng the."
Mặt Thẩm Dao vụt một cái đỏ bừng, may mà ánh sáng mờ mịt, Tạ Khâm coi như cũng không nhìn thấy, Thẩm Dao chần chờ một chút, không lưu loát nói,
"Dạy rồi."
Sau đó thì không cần Tạ Khâm nói gì, Thẩm Dao đã hiểu rõ ý tứ.
Nàng hoàn toàn thất vọng nằm xuống, ánh mắt đăm đăm nhìn chằm chằm tấm màn phía trên.
Đây gọi là chuyện gì?
(Bản dịch + edit này thuộc về Xanh Ngọc Bích và chỉ được đăng trên Wordpress + Wattpad. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch)
Nàng buồn bực che che mặt, nhớ lại mấy chuyện xấu hổ từng thấy ở trên thôn trang.
Hồi đó tuổi của nàng khôn lớn lắm, ước chừng chỉ hơn bảy tuổi, đi theo chơi với tiểu tỷ tỷ nông hộ cách vách, mệt rồi liền ngủ ở trên giường nhà người ta, nửa đêm bèn nghe thấy giường gỗ vang lên tiếng kèn kẹt, Lưu thẩm kia từng tiếng lại kêu càng thêm phóng đãng hơn, không muốn không muốn đầy miệng......
Nàng ngây thơ đánh thức tỷ tỷ, "Tỷ nghe, cha tỷ đang bắt nạt nương tỷ."
Tỷ tỷ đang ngủ say, không kiên nhẫn hất tay nàng ra, "Ôi dào, ta đã quen rồi......"
Rồi sau đó nàng dẫn Bích Vân lên núi đi hái nấm, thỉnh thoảng gặp được đôi dã uyên ương ngươi sống ta chết ở dưới gốc cây, tiếng kêu kia càng thêm câu hồn hơn.
Trước mắt, đêm tân hôn, một người sống sờ sờ lạnh băng băng nằm bên cạnh, bảo nàng kêu làm sao?
Một phần là Tạ Khâm quá mức bình tĩnh, liên đới khiến cho Thẩm Dao cũng dỡ xuống mấy phần ngượng ngùng.
Thôi đi thôi đi, còn nước còn tát.
Thẩm Dao hít một hơi thật sâu, kéo chăn bông, nghiêng mắt hỏi người đàn ông không động đậy chút nào ở phía xa,
"Vậy tôi bắt đầu kêu?"
Tạ Khâm:......