Đêm khuya lặng gió, màn trướng lay động một lúc lâu rồi mới yên tĩnh trở lại.
Tạ Khâm chảy mồ hôi ròng ròng chặn ngang nàng chưa rút lui, một tay chàng giữ sau gáy Thẩm Dao, nhìn nàng thở dốc từng hơi rồi chậm rãi ổn định lại.
Chàng hít sâu một hơi, mồ hôi nhỏ giọt từ tấm lưng thon dài, da thịt kề sát vào nhau, vừa dinh dính vừa nóng bỏng.
Đây vẫn là lần đầu tiên hai người thản nhiên với nhau, chàng ôm lấy nàng không nỡ động đậy.
Thẩm Dao chậm rãi hít thở, nhìn người đàn ông đang cố nhịn không động đậy, đầu ngón chân cứng ngắc nhấc lên, cố sức vuốt ve bắp chân chàng, lười biếng than thở: “Không phải là không có hứng sao?”
Mồm mép đàn ông toàn lừa lọc.
Tạ Khâm ngoảnh mặt làm ngơ, nhặt quần áo ở bên cạnh qua, giúp nàng lau mồ hôi, sau đó lại bọc cả người nàng đi về phía phòng tắm, nếu nàng đã thích phu quân dịu dàng cẩn thận thì trong phạm vi năng lực, chàng vẫn muốn cố gắng tốt với nàng một chút.
Thẩm Dao ôm chàng, nhìn người đàn ông với góc nghiêng khuôn mặt gần như hoàn mỹ, hỏi: “Lục gia, chuyện trước đó chúng ta đừng nhắc đến nữa được không? Ta thật lòng muốn cùng chàng sống thật tốt.”
Tạ Khâm đâu phải là người lòng dạ hẹp hòi như vậy: “Được.”
Sau trận đấu cưỡi ngựa đánh bóng vào tiết Đoan ngọ, Thẩm Dao đánh một trận mà thành danh, công chúa Minh Lan bắt đầu liên tục mời nàng và Tạ Kinh vào cung, Công chúa cho gọi, Thẩm Dao không từ chối được, nhẫn nại đi mấy lần, có một lần xuất cung trễ, đang đi trên đường dài trong cung thì đúng lúc bắt gặp Tạ Khâm đi ra từ hướng điện Văn Hoa, chàng mặc bộ áo bào đỏ tươi đẹp chắp tay đi về phía cầu vòm, dự định đi vòng đến Đông Hoa Môn.
Thẩm Dao và Tạ Kinh nhìn thấy thì vui vẻ muốn gọi chàng, không ngờ ở chỗ cửa hông phía trước cũng có một nữ tử đi ra, gọi Tạ Khâm lại trước.
Tạ Khâm lập tức dừng lại, nói chuyện với nữ tử kia.
Cách xa nên Thẩm Dao vẫn không nhận ra được là ai, càng không nghe thấy hai người nói chuyện gì, nhưng nàng phát hiện ra từ khi nữ tử này xuất hiện, sắc mặt Tạ Kinh lập tức thay đổi, biểu cảm lẩn tránh, tựa như có lời khó nói.
Thẩm Dao dứt khoát dừng lại, hỏi Tạ Kinh: “Nữ tử đó là ai?”
Thẩm Dao mơ hồ nhớ được hôm tiết Đoan ngọ, nàng từng thấy nữ tử đó ở trong đám người, nàng ta mặc áo màu xanh nhạt, khí chất chói mắt, trông cảm thấy rất vui mắt.
Tạ Kinh liếc nhìn qua Ninh Anh, trong lòng lo sợ bất an, bất chấp khó khăn giải thích: “Nàng ấy là tiểu cô cô của mẫu thân cháu, con gái của Ninh lão Thái sư, lục thúc tổ từng được lão Thái sư dạy dỗ, hai người họ được xem như là sư huynh sư muội.”
Thẩm Dao đã hiểu, từ xưa đến tay, anh họ em họ, đàn anh đàn em là những kiểu quan hệ phức tạp, người như Tạ Khâm nếu có nữ tử nào nhớ mong đến, Thẩm Dao cũng không bất ngờ.
“Thì ra là thế.”
Nếu sư huynh muội người ta có chuyện muốn nói, Thẩm Dao cũng không vội đi qua đó, nàng cầm khăn tay không nhanh không chậm đi ở phía sau, tiện thể quan sát hai người, thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện ra điều không thích hợp.
Gả cho Tạ Khâm lâu như vậy, cũng đã cùng người Tạ gia dùng bữa tối mấy lần, ánh mắt Tạ Khâm chưa bao giờ liếc nhìn nữ tử nào, ngoại trừ lão thái thái và Lê ma ma, chàng và nữ quyến hay nha hoàn Tạ gia gần như không hề có sự giao tiếp nào, có một lần cháu dâu ngũ nãi nãi Thôi thị gọi chàng lại, hỏi một chuyện liên quan đến Thôi gia, vẻ mặt Tạ Khâm không kiên nhẫn, vô cùng tránh hiềm nghi, Thẩm Dao cho rằng ngoài thê tử, chàng đối với những nữ tử khác đều như nhau, không ngờ hôm nay lại để cho nàng được mở rộng tầm mắt.
Tạ Khâm cố gắng chậm bước chân, nói chuyện câu được câu chăng với Ninh thị kia, nhìn từ cử chỉ có thể thấy được Tạ Khâm đối đãi với nàng ta khác biệt.
Thẩm Dao nhíu mày.
Thành hôn lâu như vậy, Tạ Khâm chưa bao giờ kiên nhẫn với nàng đến thế.
Chốc lát sau đã đi ra khỏi con đường thông đến Đông Hoa Môn, Ninh Anh kia lên xe ngựa của Ninh phủ, Tạ Khâm cũng đi về phía xe ngựa của Tạ gia, sau khi được người khác nhắc nhở, chàng mới phát hiện ra Thẩm Dao ở sau lưng, bèn đứng bên cạnh xe ngựa đợi nàng.
Lúc đi qua, Thẩm Dao cố ý quan sát nét mặt của Tạ Khâm, sắc mặt Tạ Khâm bình thường không hề thay đổi, thậm chí chàng còn nâng tay lên đỡ nàng: “Đi, lên xe.”
Thẩm Dao cũng điềm nhiên như không có việc gì mà ngồi lên xe ngựa, trên đoạn đường này nàng không lên tiếng, chỉ đợi Tạ Khâm giải thích với nàng, kết quả Tạ Khâm lật xem văn thư trên tay, không hề nhắc tới về chuyện vừa rồi gặp Ninh Anh.
Hoặc là, đây là một việc nhỏ không đáng kể, không đáng để cố ý nhắc đến.
Hoặc là, trong mắt chàng, nàng không quan trọng, không đáng có được lời giải thích từ chàng.
Thẩm Dao không phải là người sinh sự từ việc không đâu, nàng cảm thấy khả năng đầu tiên lớn hơn, dù sao thì nếu như Tạ Khâm có ý với sư muội thì đã sớm cưới vào cửa rồi, đâu có chỗ cho nàng nữa, vừa nghĩ như thế, Thẩm Dao bình thường trở lại, sau đó cũng bỏ qua chuyện này.
Chỉ là nàng không ngờ rằng, chẳng mấy chốc nàng lại gặp được Ninh Anh, ba ngày sau là đại hôn của tam công tử Ninh gia, lão thái thái dặn dò nàng đi làm khách, nàng được mời ngồi ở ghế đầu, vốn đang ở chính đường của hậu viện chờ ăn tiệc, sau đó nghe nói phòng khách náo nhiệt, các phu nhân trẻ tuổi cùng nhau qua đó góp vui, Thẩm Dao cũng bị hai vị phu nhân lôi kéo.
Từ xa xa dọc theo hành lang, nàng nhìn thấy phòng khách đầy người, dưới cổng sân mở rộng bày một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn rất to, một nữ tử mặc áo vàng nhạt đứng trong muôn loài hoa đua nhau khoe sắc múa bút thành văn, mỗi một lần nàng ta viết một nét, xung quanh sẽ truyền đến tiếng kêu lên khen ngợi, tiếng reo hò khen hay vang lên không ngừng trong phòng khách chật kín người.
Đến gần rồi thì từng tiếng nghị luận xung quanh lọt vào tai.
“Ninh cô nương đúng là rất tài hoa!”
“Khả năng viết chữ này được lão Thái sư truyền dạy vào năm đó đấy!”
“Ôi, đây thì tính là gì, năm đó lão Thái sư mừng thọ, bức tranh mà nàng ấy và Tạ Thủ phụ cùng nhau tạo nên mới gọi là đáng kinh ngạc, các ngươi chưa từng nhìn thấy tranh sơn thủy màu đậm do Tạ Thủ phụ vẽ nên đúng không, phong cách vẽ tỉ mỉ tinh xảo, màu sắc đẹp đẽ mượt mà, quả thật là đáng vỗ bàn khen ngợi, hai người họ năm đó là một đôi do trời đất tạo nên đấy!”
“Nếu đã là một đôi do trời đất tạo nên, vì sao Tạ Thủ phụ nhiều năm như vậy lại chưa từng cưới Ninh cô nương?”
“Ai mà biết được, không phải nói đầu năm nay Thẩm thị kia mang theo hôn ước tìm tới cửa sao, nhất định là Tạ lão thái gia đã sớm đính ước cho Tạ đại nhân rồi nên mới chia rẽ uyên ương!”
“Thì ra là thế, thật là đáng tiếc.”
“Ta cũng thấy tiếc, Thủ phụ tài giỏi tuấn tú, cưới một nữ tử nông thôn thật sự là sẽ hối hận cả đời…”
“Sao có thể không hối hận cho được? Ta nghe nói sau khi Thẩm thị đó vào Kinh đã được Tạ lão thái quân sắp xếp cho ở biệt viện, trong một tháng đó, Tạ Thủ phụ của chúng ta cũng chẳng nhìn lấy một cái.”
“Haizzz, đáng tiếc cho một đôi trai tài gái sắc.”
Bên cạnh, hai vị phu nhân lôi kéo nàng ra đây lộ vẻ xấu hổ, đang muốn nhắc nhở là Thẩm Dao đang ở đây, Thẩm Dao lại cười lắc đầu:
“Để bọn họ nói.”
Hai vị phu nhân không tiện lên tiếng, cùng Thẩm Dao hờ hững nhìn về phía trước.
Tiếng tiếc hận như vậy trở nên cao trào sau khi Ninh Anh hạ bút, có người tò mò hỏi nàng ta ngay trước mặt mọi người:
“Ninh cô nương, người tài mạo song toàn, lại là thanh mai trúc mã với Tạ Thủ phụ, sao lại không đính ước với nhau?”
Khuôn mặt của nữ tử áo vàng kia trắng nõn giống như hoa sen trắng thuần khiết:
“Ta và Thanh Chấp có duyên nhưng không có phận, bây giờ huynh ấy đã thành thân, các vị không cần nhắc lại nữa.”
Nàng ta tránh hiềm nghi như thế, mọi người càng bất bình thay nàng ta, Ninh Anh nghe thấy mà xấu hổ, nàng ta ngượng ngùng nói:
“Được rồi được rồi, hôm nay là đại hôn của cháu trai ta, sao lại nói đến chuyện của ta chứ, nghe nói Tạ phu nhân kia vô cùng lợi hại, các vị đắc tội với nàng ấy cũng không tốt đâu, càng không thể để Thanh Chấp khó xử được.”
Thẩm Dao thấy ghê tởm đến mức sắp nôn rồi, mở miệng ra là gọi Thanh Chấp, đổi lại là nàng, cho dù tình cảm với sư huynh có tốt hơn nữa thì cũng sẽ không gọi tên chữ của chàng ở trước mặt mọi người, trông có vẻ mờ ám không rõ ràng.
Ninh Anh này trông như vô hại, hóa ra lại là một người lợi hại nói chuyện ẩn chứa sự sắc bén.
Câu nào cũng giả như mình trong sạch, câu nào cũng khiến mọi người tức giận bất bình thay nàng ta.
“Tiểu cô tử nhà ta không phải đã gả đến Tạ gia sao, có một lần nó về nhà ngoại, nói là lần trước đầu hạ, trong cung ban hai rương tơ lụa và bút giấy mực nghiên cho Tạ đại nhân, mấy năm qua Tạ đại nhân đều chia cho vãn bối, nhưng khi đó đồ được chia ra lại bị phu nhân Thủ phụ kia cưỡng ép lấy lại, các ngươi nghe xem, đây là chuyện mà cô nương của gia đình giàu có sẽ làm ra sao?”
Ninh Anh cũng hiện đầy vẻ kinh ngạc, nàng ta nhíu chặt mày, ẩn chứa ưu sầu nồng đậm: “Chuyện này là thật sao?”
“Vô cùng chính xác!”
Ninh Anh tiếc nuối lắc đầu: “Thanh Chấp vô tư phóng khoáng, thanh danh không nên bị người ta làm liên lụy.”
Vừa dứt lời, nàng ta nhanh chóng ý thức được điều không ổn, lập tức cười một tiếng: “Thôi chúng ta không nhắc tới nàng ấy nữa, dù sao cũng là người tới từ nông thôn, kiến thức có hạn, cũng không hiểu quy tắc thế gia, chúng ta đừng để trong lòng.”
Sau đó dặn dò nha hoàn treo bức thư pháp nàng ta mới viết lên, lúc này sau lưng truyền đến một hồi tiếng vỗ tay vang dội:
“Thơ hay, kịch hay! Ta xem thấy rất đã ghiền!”
Ninh Anh nghe thấy giọng nói này thì sắc mặt thay đổi, quay đầu lại, nhìn thấy một nữ tử mặc áo khoác màu lam chiều phối với váy dài màu đỏ lựu, xinh đẹp đoan trang đi tới từ trong đám người.
Thẩm Dao cầm quạt lụa Tô Châu, ý cười trên khuôn mạt khoa trương giống như hoa hải đường trong vườn:
“Không biết “Thanh Chấp” mà Ninh cô nương nói là ai?”
Ninh Anh lạnh lùng nhìn nàng không nói lời nào.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, trông mọi người vừa rồi nói lời ghét bỏ Thẩm Dao vậy thôi, nhưng khi thật sự nhìn thấy chính chủ, bọn họ đều vô cùng kiêng dè, vội vàng tránh xa chín mươi dặm.
Thẩm Dao tự hỏi tự trả lời: “Ồ, chắc là phu quân của ta, Tạ Khâm, thử hỏi các vị phu nhân, nếu như tên chữ của phu quân các ngươi được nữ tử chưa lập gia đình khác gọi một cách thân mật thì các vị cảm thấy thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, sau khi đứng ở vị trí đó tự hỏi thì trong lòng lập tức nghẹn lại.
Ninh Anh thấy ánh mắt mọi người nhìn nàng ta thay đổi thì xụ mặt, biểu cảm nghiêm túc nhìn Thẩm Dao:
“Tạ phu nhân, hôm nay chính là đại hôn của cháu trai ta, ta biết phu nhân có ý kiến với ta nhưng không sao cả, phu nhân cứ âm thầm tìm ta là được, kính xin phu nhân đừng ồn ào trước mặt mọi người, rước lấy sự chỉ trích.”
“Chậc chậc chậc, ta cho rằng Ninh cô nương là người đọc sách, tính tình hào hiệp, làm người thẳng thắn lỗi lạc, nghe thấy lời này của cô nương thì có vẻ như ta vô cớ sinh sự vậy, không biết vừa rồi người ở đây khiến mọi người quở trách ta không đúng là ai?” Thẩm Dao hoàn toàn không chấp nhận chiêu này của Ninh Anh.
Dáng vẻ Ninh Anh mảnh mai, sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói:
“Mạnh Tử nói rằng, giữ được đạo thì nhiều người giúp đỡ, đánh mất đạo thì ít người giúp đỡ, vì sao Tạ phu nhân bị người ta nói mà không tự xem lại bản thân mình xem?”
Thẩm Dao cười: “Ta không cần tự xem lại bản thân, ngược lại muốn hỏi nữ tử nhớ nhung trượng phu của người khác ở trước mặt mọi người, Ninh lão Thái sư trên trời có linh thiêng, có biết được con gái do ông ấy khổ tâm dạy bảo ra lại có tính tình như vậy không?”
Ninh Anh giận tím mặt, quát to một tiếng: “Vô liêm sỉ!”
Thẩm Dao nghe vậy, ánh sáng lạnh trong mắt tỏa ra, gần như không hề nghĩ ngợi, dựa vào bản năng mà tát vào má Ninh Anh một cái rất đã.
Một tiếng “Chát” sắc bén vang lên, khiến cho mọi người ở đây đều trở nên mờ mịt.
Ngay cả Ninh Anh cũng che mặt quên đau, mở to mắt không thể tin được mà nhìn Thẩm Dao chằm chằm.
Thẩm Dao cầm khăn thêu lau tay, sau đó nhẹ nhàng ném sang một bên: “Ồ, thật xin lỗi, ta tới từ nông thôn, không có kiến thức, không hiểu nhiều về quy tắc thế gia, miệng cũng vụng, người khác mắng ta, ta không biết nên đáp lại sao cho hay nên động tay, Ninh cô nương à, chắc là cô nương không để bụng đâu nhỉ?”
Ninh Anh hận đến mức sắp cắn môi bật máu.
Thẩm Dao đâu còn tâm tình ăn cỗ nữa, nàng ném khăn đi, mang theo nha hoàn rời khỏi Ninh gia.
Về đến Cố Ngâm Đường đúng vào giờ ăn trưa, Lê ma ma không ngờ tới nàng quay về, nhất thời vẫn chưa chuẩn bị đồ ăn trưa cho nàng, đành phải đưa một ít điểm tâm đến cho nàng lót dạ, vội vàng hỏi Hạnh Nhi đi cùng xem có chuyện gì, Hạnh Nhi bèn thì thầm kể lại sự việc, Lê ma ma vừa mắng Ninh Anh lòng dạ rắn rết, vừa cảm thấy Thẩm Dao quá manh động.
“Phu nhân, lão nô không lo chuyện gì khác, chỉ lo gia về sẽ trách người.”
Tâm tình Thẩm Dao cũng không tốt, trên mặt tràn đầy biểu cảm vò đã mẻ không sợ vỡ: “Tùy ngài ấy.”
Cùng lắm thì hòa ly.
Chân trần còn sợ mang giày à?
Có giận không trút chẳng lẽ để qua đêm?
Thẩm Dao chưa từng làm việc này.
Đợi Lê ma ma truyền bữa trưa lên thì bên ngoài vang tiếng động, nói là Tạ Khâm về.
Thẩm Dao sửng sốt, nàng chưa bao giờ thấy Tạ Khâm về sớm như vậy, chẳng lẽ tin được truyền đến khu làm việc, chàng bỏ lại công vụ về để hỏi tội.
Quả thật là vô cùng coi trọng Ninh Anh.
Thẩm Dao vừa oán hận vừa chột dạ, dù sao nàng cũng đánh người trong tiệc cưới nhà người ta, càng yếu ớt thì càng không thể để đối phương nhìn ra sơ hở, trái lại còn phải làm ra dáng vẻ hùng hổ mới được.
Thế là, đợi đến khi Tạ Khâm đi đường vất vả chạy về, lúc bước vào Cố Ngâm Đường thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của tiểu kiều thê nhà mình xị ra, hai tay khoanh lại ngồi sau bàn vuông, nhìn thấy trượng phu quay về, một nửa dáng vẻ đứng dậy nghênh đón cũng không có.
Trái tim Tạ Khâm hơi trĩu xuống, xong rồi, nàng tức giận rồi.
Chàng chậm rãi ngồi xuống đối diện Thẩm Dao, sau đó nhìn nàng thở dài một tiếng.
Thẩm Dao đột nhiên cáu kỉnh: “Có chuyện gì thì nói thẳng, than thở cái gì?”
Tạ Khâm bật cười, sau đó nói: “Xin lỗi nàng.”
Hửm?
Không nghe nhầm chứ.
Đôi mắt đen lúng liếng của Thẩm Dao nhìn qua, nghi hoặc liếc chàng vài lần, chẳng lẽ tiết chế trước rồi nổi nóng sau?
Chỉ thấy Tạ Khâm ngậm ý cười, giọng nói ấm áp hỏi: “Tay nào?”
Sau đó ánh mắt bắt đầu nhìn qua lại hai tay nàng, Thẩm Dao không đoán được là chàng muốn trừng phạt nàng hay là muốn giải thích với nàng, nàng cũng không phải người hiền lành, dửng dưng bày lòng tay phải ra: “Làm sao?” Dáng vẻ không phục.
Tạ Khâm cầm tay nàng:
“Còn đau không?”
Thẩm Dao sững sờ nhìn chàng, cuối cùng ý thức được người trượng phu mà mình được hời này không có ý trách mình, nàng chậm rãi nhận ra chút tủi thân trong giọng nói dịu dàng lưu luyến quan tâm của chàng, nàng ngượng ngùng ừ một tiếng: “Hơi đau.”
Tạ Khâm đến ngồi gần nàng, ôm cả người nàng vào lòng: “Xin lỗi nàng, là do ta chưa làm tốt.”
Chàng nghe nói về chuyện đã xảy ra thì mới hiểu được ban đầu chàng không coi trọng mối hôn sự này, đến nỗi khi thành thân, mọi người đều cho rằng chàng rất bất mãn, lạnh nhạt với Thẩm Dao, chàng thừa nhận, lúc đó chàng thật sự không vui vẻ lắm, hiện tại đều đã qua rồi, chàng nên đền bù cho sự lơ là lúc trước.
Thế là chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Nàng vào Kinh thành lâu như vậy rồi mà ta vẫn chưa từng cùng nàng du ngoạn, nàng xem buổi chiều có rảnh không, ta cùng nàng ra đường đi dạo cửa hàng?”
Thẩm Dao nghe được mà trong lòng như trời long đất lở, thầm nghĩ sao Tạ Khâm lại chợt thông suốt vậy, chẳng mấy chốc lại hiểu được, Tạ Khâm muốn thông qua cách thức này để đập tan lời đồn, hiếm có lúc nào chàng nghĩ cho nàng, Thẩm Dao lại không muốn chàng được như ý nhanh đến thế:
“Lục gia đã quên mất ba điều quy ước vào đêm động phòng rồi sao? Ngài bận trăm công nghìn việc, sao ta có thể làm chậm trễ công vụ của ngài được?”
Nàng duỗi ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ra nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi chàng.
Tạ Khâm cười, bờ môi chặn đầu ngón tay của nàng lại, chậm rãi cắn một cái, ngậm lấy tay nàng: “Ở cùng nàng.”
Chẳng biết tại sao, lúc mấy chữ này được chàng nói ra một cách nghiêm túc lại tràn đầy cảm giác mờ ám quấn quýt, bên tai Thẩm Dao vô thức đỏ lên, Tạ Khâm nhìn vành tai đỏ thấu gần ngay trước mắt, màu ửng hồng thật mỏng đó giống như chất lỏng bị nổ tung, cổ họng chàng kéo căng, không nhịn được mà hôn xuống.
Hồi lâu, trong phòng ăn truyền đến tiếng thở gấp phì phò.
Thẩm Dao co quắp trong lòng Tạ Khâm không thể động đậy, thầm nghĩ Thủ phụ này quả nhiên là Thủ phụ, lúc thật sự muốn chơi thì chơi lớn hơn ai hết.
Tạ Khâm làm đến mức này, Thẩm Dao bèn thuận thế tiến lên, làm nũng: “Chàng đút ta đi?”
Dứt lời, Tạ Khâm nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, tựa như đang chịu đựng gì đó, sau đó nói:
“Được, ta đút cho nàng ăn.” Giọng nói hơi khàn.
Một nữa cơm diễn ra hơn nửa canh giờ.
Phu thê hai người nghỉ ngơi lấy sức một chút, sau đó Tạ Khâm mang theo Thẩm Dao ra ngoài.
Toàn bộ quá trình, Tạ Khâm đều không giải thích chuyện của chàng và Ninh Anh, nhưng thái độ của chàng đã nói lên tất cả, Thẩm Dao cực kỳ thích cách xử lý này của chàng, chứng tỏ chàng hoàn toàn chẳng xem Ninh Anh ra gì.
Sư huynh sư muội là thật, không có tình cảm cũng là thật.
Nếu như so sánh quá mức thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Thẩm Dao căn cứ vào việc lần đầu tiên trượng phu dẫn nàng ra ngoài dạo phố nên ăn mặc vô cùng phô trương, kết quả là mới đi được hai cửa hàng, Tạ Khâm bèn nói muốn đến quán trà ở đối diện có việc, bảo nàng tự đi dạo, đợi Thẩm Dao mang theo túi lớn túi nhỏ đến quán trà tìm chàng thì đâu còn bóng ai nữa.
Thì ra Tạ Khâm không phải vì chuyện lúc trưa của Ninh Anh mà quay về hỏi tội, cũng không phải vì đặc biệt đưa nàng đi du ngoạn, mà là đúng lúc có công vụ đi ngang qua cửa nhà, thuận nước đẩy thuyền dẫn nàng ra ngoài chơi một chuyến.
Mục đích thật sự của chàng là tra án.
Đây mới là Tạ Khâm.
Thẩm Dao cười một tiếng, cũng không thất vọng lắm, nàng mang theo nha hoàn ăn uống no đủ ở phố lớn ngõ nhỏ rồi mới chậm rãi về phủ.
Đêm nay khi Tạ Khâm về thì trời đã khuya, lúc kéo thê tử ra từ trong chăn, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Dao nhăn lại, nàng thẹn quá hóa giận mà cào chàng:
“Đáng giận, hại ta ngắm pháo hoa một mình.”
Tạ Khâm vô cùng hổ thẹn, không nói hai lời mà ôm nàng vào lòng, bất kể Thẩm Dao giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay:
“Xin lỗi, khi nào thì đến sinh thần của nàng? Ta bắn pháo hoa ở tường thành cho nàng.”
Đời này Tạ Khâm chưa từng làm chuyện kiểu cách như vậy, vì vỗ về tiểu kiều thê mà chàng sẵn lòng thử.
Thẩm Dao cuối cùng cũng được an ủi, xấu hổ nhìn chàng: “Không nuốt lời chứ?”
“Quyết không nuốt lời.”
Thẩm Dao tin.
“Mùng mười tháng Chín là sinh thần mười tám tuổi của ta, Tạ Khâm, lần này nếu như chàng lỡ hẹn thì đừng về gặp ta nữa.”
Tạ Khâm hôn lên trán nàng: “Được.”
Trên người Tạ Khâm có một mảnh hoàng lịch bằng gỗ, nếu như có chuyện quan trọng thì chàng sẽ ghi chép vào đó, nhân lúc nàng tắm rửa, chàng cầm bút lông sói lên tìm đến ngày đó rồi ghi một nét.
Hiệu quả của chuyến đi ra ngoài vô cùng rõ rệt, buổi sáng Thẩm Dao dạy dỗ Ninh Anh, buổi chiều Thủ phụ đã cùng tiểu kiều thê đi dạo cửa hàng, xem như đang xin lỗi Thẩm Dao, Thẩm Dao không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, người khác đối xử với nàng thế nào đều được quyết định bởi thái độ của Tạ Khâm đối với nàng, người ta thấy phu thê Thủ phụ ân ái như vậy thì cũng không dám xem thường Thẩm Dao nữa.
Thời gian âm thầm trôi qua, trải qua chuyện của Ninh Anh, Thẩm Dao trong cái rủi có cái may, khiến Tạ Khâm ý thức được thiếu sót của mình, bắt đầu thay đổi theo hướng phu quân dịu dàng cẩn thận.
Sau đó bất kể Tạ Thủ phụ bận rộn cỡ nào thì đều sẽ mang theo chút đồ ăn ngon hoặc đồ chơi về cho nàng, mặc dù phu thê hai người chưa đến mức vô cùng thân mật, nhưng tình cảm quả thật tốt hơn trước kia rất nhiều.
Thẩm Dao cũng không có gì bất mãn, nếu nói đến điều duy nhất không như ý thì chính là đến bây giờ nàng vẫn chưa mang thai.
Nàng nhờ lão thái thái mời người bắt mạch cho nàng, lão thái thái mời Phạm Thái y, người giỏi về phụ khoa ở trong cung đến, Phạm Thái y bắt mạch cho Thẩm Dao xong thì nhận định cơ thể của nàng vô cùng khỏe mạnh, cực kỳ thích hợp để sinh con đẻ cái:
“Chuyện con cái phải xem duyên phận, không gấp được.”
Thẩm Dao nghe lời khuyên, không còn dồn hết tâm trí vào chuyện mang thai nữa.
Sau khi mùa hè trôi qua, Tạ Khâm về nhà ngày càng muộn, Thẩm Dao thật sự không nhịn được mà lắm miệng hỏi một câu:
“Tiếp tục như vậy nữa thì chàng sẽ không biết cửa của Cố Ngâm Đường mở hướng nào nữa, rốt cuộc chàng đang bận làm gì vậy?”
Tạ Khâm hổ thẹn, ôm lấy thê tử vỗ về: “Gần đây Thái tử không an phận lắm, e là trong triều sẽ có chuyện lớn.”
Trái tim Thẩm Dao trĩu nặng, cũng không ép chàng, nhìn người đàn ông với khuôn mặt thâm thúy hơi có vẻ mệt mỏi trong đêm tối, cuối cùng nàng vẫn đau lòng: “Ta biết rồi, mau ngủ đi.”
Cuối tháng Bảy, Hoàng đế mang theo bách quan và nữ quyến đến Tây Sơn đi săn, Thái tử thừa cơ tạo phản, Thái tử được lập làm Thái tử từ khi ra đời đến bây giờ đã được ba mươi năm, Hoàng đế lớn tuổi, thế lực của tam Hoàng tử mạnh mẽ, Thái tử ngày càng bất an, cuối cùng bí quá hóa liều.
Hoàng đế tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.
Trong trận cung biến này, tam Hoàng tử bị Thái tử giết chết, mặc dù cuối cùng cung biến bị Tạ Khâm trấn áp nhưng sinh lực của Đại Tấn bị tổn thương nặng nề, triều đình sụp đổ, tất cả các thần tử liên quan đến phản loạn bị bắt hết vào tù, Tạ Khâm thấy Mông Ngột và Nữ Chân nhìn chằm chằm vào thì khuyên Hoàng đế mở ra một con đường, chớ nên động đến căn cơ của Đại Tấn, đáng tiếc Hoàng đế đang nổi nóng, ai khuyên cũng không nghe, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, dẫn đến toàn bộ người trong Kinh thành gặp nguy hiểm.
Lúc Thái tử phản loạn đã xúi giục chiến tướng ở Tuyên Phủ tại cửa Tây Bắc của Kinh thành, tướng lĩnh trông coi Tuyên Phủ bị liên lụy cách chức, Mông Ngột lợi dụng đúng cơ hội, nhanh chóng tập hợp binh lực một trăm ngàn người xuôi Nam, trong đêm đó triều đình tràn đầy lo lắng, vừa mới gặp đại nạn, võ tướng trong triều tốt xấu lẫn lộn, ai chết thì chết, ai vào tù thì vào tù, số còn lại hoặc là cao tuổi, hoặc là không có khả năng đảm đương một mình, chiến báo được đưa đến liên tục qua từng ngày, đều là tin thành trì thất thủ.
Thế cục tràn đầy nguy hiểm.
Dưới tình hình ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Tạ Khâm đứng ra, dùng thân phận văn thần đến biên quan chống địch.
Tạ Khâm luôn là trụ cột trong triều, cho dù chàng là văn thần, nhưng các đại thần, bao gồm cả Hoàng đế lại không khỏi có lòng tin với chàng, Thủ phụ đương triều chịu đứng ra, cũng là một sự khích lệ to lớn đối với sĩ khí của tướng sĩ biên cương, Hoàng đế già lọm khọm nhanh chóng giải quyết dứt khoát, giao ấn soái cho Tạ Khâm.
Lúc Tạ Khâm đi ra khỏi điện Phụng Thiên, Trịnh Các lão chặn chàng lại ở dưới đài tê, tức giận mắng chàng:
“Thanh Chấp, ngươi hồ đồ rồi!”
Trên khuôn mặt Trịnh Các lão phủ kín vẻ phong sương, nhìn Tạ Khâm trẻ tuổi phấn chấn đầy nghị lực và cứng cỏi, lòng ông đau như cắt:
“Ngươi có kế hoạch để chặn địch thì đưa đến tiền tuyến là được, Đại Tấn chúng ta đâu phải là không có chiến tướng, chỉ là thiếu Thống soái mà thôi, một người không được thì chúng ta có thể cử ba người, ngươi tội gì tự mình mạo hiểm?”
“Ngươi là Thủ phụ đương triều, đứng đầu văn thần, một khi ngươi lãnh binh xuất chiến, bất kể thành hay bại thì ngươi cũng không có kết cục tốt!”
“Nếu thua, người khác sẽ nói ngươi là thư sinh mà lại cầm binh, lý luận suông, ngươi là tội nhân thiên cổ, với tâm tính của Tạ Khâm ngươi, thì làm sao mà ngươi sống sót quay về gặp mặt người khác được, cuối cùng chỉ còn lại cái chết.”
“Nhưng một khi ngươi thắng thì hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi, ngươi nghĩ mà xem, ngươi xuất tướng nhập tướng [1], địa vị cực cao, bệ hạ đã lớn tuổi, đang là lúc lòng nghi ngờ nặng nhất, một văn thần như ngươi có thể đánh lùi đại quân một trăm ngàn người của Mông Ngột, ngươi bảo bệ hạ nghĩ về ngươi thế nào, bệ hạ sẽ yên tâm ra đi sao?”
[1] Xuất tướng nhập tướng (出将入相): nghĩa là khi xuất trận, đối mặt với kẻ thù là một Võ tướng oai phong, khi về triều là một vị tướng Văn đầy mưu lược.
“Đến lúc đó đừng nói đến tính mạng của một mình Tạ Khâm ngươi, mà từ trên xuống dưới Tạ gia của ngươi, thê tử của ngươi, mẫu thân của ngươi, ai cũng đừng hòng sống!”
“Được chim thì quên ná, ngươi am hiểu sách sử còn thấy ít sao?”
Đáp lại một loạt lời nói đinh tai nhức óc này là tiếng sấm ầm ầm trên đỉnh đầu.
Hai mắt của Trịnh Các lão như bị nứt, toàn thân ông run rẩy.
Tạ Khâm ngước đôi mắt đẹp lên nhìn bầu trời, nơi chân trời là một vài đám mây chậm rãi tụ lại, gió cuốn mây trôi, cả bầu trời đen kịt, mấy con chim diều hâu đen lượn quanh đám mây mù.
Gió mạnh lướt qua vạt áo đỏ rực của Tạ Khâm, bố tử tiên hạc đại diện cho thân phận nhất phẩm đó càng có vẻ dữ tợn trong ánh sáng mờ tối.
Tạ Khâm đứng chắp tay, dáng người ngang nhiên như cây tùng cây bách đã trải qua gió tuyết.
Trong mắt chàng thoáng hiện lên ý cười: “Những kẻ xâm phạm Đại Tấn của ta, dù ở đâu cũng phải giết!”
“Trịnh Các lão có lòng quan tâm, Thanh Chấp khắc sâu vào lòng, điều ngài nghĩ tới, so Thanh Chấp không biết được? Nhưng chiến trường trong chốc lát mà có bao nhiêu biến đổi, trấn giữ ở Kinh thành sẽ không bằng đến tận nơi xem xét thời thế, đi chậm một nước là thua cả bàn cờ, ta không đánh cược nổi.”
“Từ khi bản thân mình nhớ được thì đã lập chí dâng mình báo đáp đất nước, không dám quên lấy một ngày.”
“Dùng tính mạnh của một mình Tạ Thanh Chấp ta để đổi lấy việc không để mất lấy một tấc đất ở mười bốn châu biên cương, đổi lấy trăm ngàn dân chúng có nhà để về, dù chết cũng không hối hận.”
Tạ Khâm xoay người một cách mây trôi nước chảy, lạy dài với Trịnh Các lão: “Chuyện trong triều giao cho Trịnh Các lão, Thanh Chấp đi đây.”
Chàng xoay người, vạt áo phần phật, nhịp chân kiên định bước vào mưa gió.
Trịnh Các lão nhìn bóng người mạnh mẽ rắn rỏi của chàng mà khóc không thành tiếng.
Thẩm Dao cũng nghe nói thông tin trong triều sắp xuất binh, không ít sĩ tử ở Quốc Tử Giám xin chiến đấu, nàng lo lắng đệ đệ nhất thời xúc động mạo hiểm, lập tức đến Quốc Tử Giám một chuyến, may mà lúc này mặc dù Thẩm Triển tức giận nhưng cũng không ồn ào muốn từ bỏ thân phận học trò để tòng quân.
Xem ra lời lần trước Tạ Khâm nói đã mang đến sự đả kích rất lớn cho Thẩm Triển.
Bây giờ Thẩm Triển mang theo lòng hăng hái muốn đứng trên kẻ khác.
Thẩm Dao vui mừng về phủ, đang là thời điểm ánh chiều tà le lói, cơn mưa rả rích đã dừng, nàng vừa bước vào cửa chính thì chợt phát hiện ra bầu không khí trong phủ vô cùng nặng nề, Bình Lăng tự mình đứng ở cửa ra vào chờ nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng thì chua xót, nức nở nói:
“Phu nhân, gia ở thư phòng chờ người qua đó đấy.”
Thẩm Dao linh cảm có điều không ổn, dặn dò Hạnh Nhi đưa hộp cơm về Cố Ngâm Đường, mình thì đến thư phòng.
Mặc dù mưa đã tạnh nhưng sắc trời vẫn chưa sáng lên, một tầng mây đen bao phủ phía trên thư phòng, không có một tiếng động.
Chỉ có bên trong cửa sổ mở rộng lóe lên ánh đèn cam quýt.
Người đàn ông mặt mày tuấn lãng được chiếu rọi.
Vô cùng tuấn tú.
Thẩm Dao dựa vào cửa sổ nhìn bên trong, thầm nghĩ với khuôn mặt này, bất kể chàng bận thế nào thì nàng cũng nhận định rồi, nàng thanh tú động lòng người đi đến trước bàn, vẫn như thường ngày mà đá một chiếc ghế đẩu qua ngồi đối diện chàng, nàng chống cằm nhìn người đàn ông của nàng mà cười:
“Thủ phụ đại nhân của ta, có gì chỉ dạy?”
Sau đó nàng cực kỳ không đứng đắn mà nâng bàn chân nhỏ lên, cọ vào bắp chân chàng, trong đôi mắt đen láy sáng ngời đó viết rõ hai chữ: Quyến rũ.
Tạ Khâm ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt xinh đẹp của nàng, trong nháy mắt cảm thấy đau đớn, cổ họng nghẹn lại, làm thế nào cũng không mở miệng được, hồi lâu sau, chàng khó khăn lẩm bẩm gọi một tiếng: “Tứ Tứ…”
Thẩm Dao nhìn ánh mắt tĩnh lặng hàm chứa nỗi đau của Tạ Khâm thì biết mình đoán đúng rồi, ánh mắt lướt qua đầu ngón tay chàng, nhìn thấy nơi đó đè một phong thư, nàng không để ý mà nhanh chóng dời ánh mắt, lẩm bẩm oán giận nói:
“Đừng nhìn ta một cách u oán như thế, ta biết rồi, nhất định là chàng phải xuất chinh đúng không?”
“Mặc dù ta không vui nhưng cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, quốc gia gặp nạn, người bình thường có trách nhiệm, việc này người khác trốn tránh được nhưng chàng thì không, có điều ta nói rõ để mất lòng trước được lòng sau, chàng là văn thần, cùng lắm là đi đôn đốc tác chiến, đừng có ngốc nghếch xông lên, chàng không phải là võ tướng, xông lên cũng vô dụng, cứ làm chuyện mình am hiểu, biết chưa? Giữ lại cái mạng này để về cùng ta ân ái triền miên.”
Cái miệng nhỏ kia chu lên rất cao, vừa quở trách vừa tủi thân:
“Chúng ta còn chưa có con đâu, chàng phải biết quý trọng tính mạng, chàng không tiếc mạng là không được, ta không phải là người phụ nữ trọng nghĩa thủ tiết trong trắng gì đâu, nếu như chàng chết thật, ta sẽ không nói hai lời mà tái giá gả cho người đàn ông khác, gả cho một lang quân dịu dàng quan tâm, để hắn ngày ngày xoa tay bóp chân cho ta, lại cho ta sinh mười tám đứa con…”
“Này, Tạ Khâm, chàng có nghe ta nói không?”
Trong mắt của người đàn ông trước mặt đột nhiên tràn đầy ẩm ướt, ánh mắt như ánh sáng lạnh lẽo đang run rẩy, tựa như sắp bật máu, nàng không khỏi nhéo ấn đường của chàng.
Hơi thở Tạ Khâm nặng nề như tảng đá, đè ép đến mức chàng không thở nổi.
“Tứ Tứ, xin lỗi nàng…”
Đầu ngón tay của chàng đặt trên bức thư run rẩy dữ dội, đẩy đến trước mặt Thẩm Dao một cách cực kỳ gian nan.
Khi nhìn thấy ba chữ trên phong thư, nụ cười của Thẩm Dao chậm rãi vỡ vụn.
Ánh sao khắp bầu trời lập tức rơi xuống từ trong mắt chàng, đôi mắt kia đen như mực, không hề có bất cứ tia sáng nào.
Thẩm Dao không thể tin được, hơi hé miệng ra, nhưng làm thế nào cũng không nói ra được lời tiếp theo.
Trong lòng Tạ Khâm như có mũi đao quét qua, chàng hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ:
“Lần này ta đi khó bảo đảm được tính mạng, khó phân định vinh hay nhục, mẫu thân sinh ta nuôi ta, ta không thể báo hiếu đã là đáng hận rồi, Tạ gia bởi vì ta mà vinh quang, có lẽ ngày nào đó sẽ bị ta liên lụy, ta cũng không có lời nào để nói, nhưng chỉ có nàng.”
Ánh mắt Tạ Khâm vừa mềm mại vừa nặng nề, đối diện với đôi mắt ngây thơ hồn nhiên như sương sớm kia, tinh khiết giống như sự tốt đẹp duy nhất của thế gian, tốt đẹp đến mức chàng với không tới: “Ta chưa từng cho nàng cái gì cả, nhưng nếu làm liên lụy đến nàng thì thật là tội ác.”
“Nhẹ thì phòng đơn gối chiếc, nặng thì kéo theo tính mạng của nàng, bất kể là loại nào thì Tạ Khâm ta cũng thật sự khó mà chịu được, cho nên, ta buông để nàng rời đi, trả lại tự do cho nàng.”
Trong đầu Thẩm Dao trống rỗng, nhìn Tạ Khâm như đang nhìn người lạ, nàng chậm rãi đứng dậy lùi lại hai bước, kéo ra chút khoảng cách, lại lẳng lặng nhìn chàng hồi lâu, suy nghĩ lại về lời chàng vừa nói, cuối cùng cũng hiểu ra.
Tạ Khâm muốn hòa ly với nàng.
Nàng hiểu rồi.
Nàng từng nghĩ, có thể sẽ phải cô đơn gối chiếc mấy năm, cũng từng nghĩ đến nếu như Tạ Khâm đồng ý, nàng có thể lặng lẽ giả làm nam tử đi cùng chàng.
Chỉ không hề ngờ tới, Tạ Khâm muốn hoàn toàn rời xa nàng.
Nàng cười, nụ cười được làn váy tươi đẹp nhuộm màu chói mắt.
Thẩm Dao chưa bao giờ là người thiếu tự tin, hoặc việc không có gì cả đã cho nàng có can đảm xoay người bất cứ lúc nào.
Không phải nàng không lưu luyến, không phải không oán hận, không phải không bất mãn, thậm chí cũng từng nghĩ phải làm thế nào để thuyết phục Tạ Khâm.
Nhưng Thẩm Dao không nói gì, chẳng làm gì, thậm chí cũng không hỏi đến việc sinh thần của nàng sắp đến, lời hứa của chàng chưa thực hiện được thì làm thế nào.
Khi một người đàn ông yêu cầu hòa ly, không cần biết là nguyên nhân gì, mình cứ thành toàn cho họ là được.
Nói trắng ra là, không có quá nhiều tình yêu nên mới có thể nói bỏ là bỏ.
Do dự một chút thôi cũng là có lỗi với bản thân.
Nàng cầm lấy thư hòa ly kia, cuối cùng lại nghiêm túc nhìn Tạ Khâm, ánh mắt lạ lẫm đến mức tựa như người vừa nói những lời kia không phải là nàng, nàng cười nhạt một tiếng:
“Bảo trọng.”
Sau đó xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Không khí trong thư phòng bị rút đi theo bước chân của nàng.
Trái tim Tạ Khâm cũng trở nên trống rỗng.
Thẩm Dao xông về phía Cố Ngâm Đường, có lẽ vì đã trải qua việc cha mẹ cùng mất, vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, thu dọn bọc hành lý của mình rất lưu loát, đóng gói hết toàn bộ quần áo nàng từng mặc, lại mở rương ra, cầm lấy ba trăm sáu mươi lượng bạc mà nửa năm qua mình để dành được, lại thu dọn mấy món đồ trang sức đơn giản, dự định rời đi trong đêm.
Đám người Lê ma ma không biết có chuyện gì xảy ra, ai ai cũng đờ đẫn đứng ở cửa nhà chính nhìn nàng:
“Phu nhân…”
Thẩm Dao cười với hạ nhân, nàng vỗ về, cảm ơn từng người, sau đó vẫy tay, bước ra khỏi cửa một cách tiêu sái.
Thẩm Dao chọn một con ngựa đi về phía Quốc Tử Giám ngay trong đêm, trên đoạn đường chạy theo chiều gió này, nàng mắng từ Tạ Khâm đến Tạ lão thái gia.
“Tạ lão gia, cha con cứu được ngài chứ không phải hại ngài, sao ngài có thể lấy oán trả ơn chứ.”
“Người khác báo ơn không tặng mười thùng tám rương bạc thì cũng tặng một tòa nhà, ngài thì hay rồi, liên lụy con tám năm không đính ước được thì thôi đi, cuối cùng còn quyết định cho con một mối hôn sự không đáng tin như vậy, được rồi, ngài yêu thích con như thế, cứ muốn con làm dâu cho Tạ gia của ngài, được, vậy ngài đổi người đi chứ, ngài nhắm mắt lại chọn trong hậu viện Tạ gia, có ai không mạnh hơn Tạ Khâm?”
“Kiếp trước con đã tạo nghiệp gì mới gặp trúng cha con hai người? Thật đúng là bẫy chết người ta thì không cần đền mạng.”
Thẩm Dao tức giận đến bật cười, lau nước mắt:
“Sợ cái gì, có chiến trận gì mà Thẩm Dao ta chưa từng thấy, ngủ được với Thủ phụ rồi, ta cũng không lỗ, sau này tìm một người tuấn tú lương thiện, an tâm sống qua ngày, quan tâm Tạ Khâm hắn chết hay sống làm gì.”
Thẩm Dao đi suốt đêm đến Quốc Tử Giám, gọi Thẩm Triển ra, không nói gì mà đưa thư hòa ly cho hắn xem.
Không như nàng đoán, Thẩm Triển lại không hề mắng Tạ Khâm: “Huynh ấy cũng trong tình thế bất đắc dĩ, tỷ tỷ, đổi lại là đệ thì đệ cũng sẽ làm như thế, không cho người phụ nữ được sự hạnh phúc thì sẽ không làm nàng ấy lỡ dở cả đời.”
Lúc này, hắn tôn kính Tạ Khâm là nam tử, quốc nạn ập xuống, Tạ Khâm đứng ra, đáng được tất cả mọi người tôn kính.
Đáng tiếc, thứ hy sinh là hạnh phúc của tỷ tỷ.
Quả nhiên, lúc trước không nên đồng ý với hôn sự đó.
Thẩm Dao nghe đệ đệ nói thì không biết nên khóc hay cười, buồn bực uống một ngụm trà:
“Nếu ta biết chàng là Thủ phụ thì lúc đến chắc chắn sẽ hủy hôn.”
Nhiều lời vô ích.
Thẩm Triển nhìn thấy hốc mắt Thẩm Dao ửng đỏ thì biết nàng đã động lòng với Tạ Khâm, trong lòng hắn cũng không chịu nổi, ngoài mặt lại cười trấn an nàng:
“Tỷ tỷ, nghĩ thoáng một chút, đợi đệ đệ đỗ đạt cao rồi thì sẽ lập tức chọn lang quân chu đáo nhất cho tỷ.”
Thẩm Dao cười lạnh, uống cạn một chén rượu lớn, ngang nhiên nói:
“Chờ đệ đỗ đạt? Không thèm, cô nãi nãi ta ngày mai sẽ đi tìm người để gả, đợi Tạ Khâm chiến thắng trở về, ta sẽ mang theo con cái chúc mừng ngài ấy.”
Nếu như, chàng còn có ngày chiến thắng trở về…
Hôm sau Bình Lăng đỏ mắt tìm đến Thẩm Dao, đưa cho Thẩm Dao mười ngàn lượng ngân phiếu, nói của cải trong nhà đã được Tạ Khâm mang ra tiền tuyến hết, số tiền này để lại cho nàng phòng thân, hắn một lần nữa dập đầu với Thẩm Dao, xin nàng tha thứ cho Tạ Khâm.
Thẩm Dao nhận lấy mười ngàn lượng ngân phiếu, cơn tức trong lòng làm thế nào cũng không nuốt trôi được, cuối cùng hóa thành nụ cười tự giễu.
Uổng công ngủ với chàng nửa năm, lúc xa nhau còn có được mười ngàn lượng ngân phiếu, được, người đàn ông tốt như vậy, xin hãy cho nàng thêm một người đi.
Tính tình Thẩm Dao hấp tấp, hoặc là nói nàng không muốn để cho mình rảnh rỗi nhớ lại cuộc sống phu thê trong nửa năm này, nàng lập tức cầm lấy ngân phiếu đến Nam thành mua một căn nhà ba gian, lại mua một cửa hàng mặt tiền, trong vòng nửa năm đã mở một cửa hàng đậu hũ.
Đậu hũ trắng nõn nà mềm mại xinh đẹp giống như chủ nhân nó vậy.
Nữ tử trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt quyến rũ phong lưu, dần dần trở thành một cảnh đẹp mỹ lệ trong hẻm Cửu Dương của Nam thành.
Thẩm Dao làm ăn càng ngày càng phát đạt, nàng cả ngày đi sớm về trễ, lại vô tình cứu được một nha hoàn bán mình chôn cha là Bích Vân, chủ tớ bèn mọc rễ ở Nam thành, khoảng thời gian làm phu thê với Tạ Khâm như hoa trong gương trăng trong nước, chẳng mấy chốc đã bị nàng quên đi cùng với giấc mộng đã qua.
Thời gian qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Gió xuân nơi sa mạc lướt qua từng đỉnh núi, cuối cùng thổi tới Kinh thành của ba năm sau.
Lúc này, trong hẻm Cửu Dương là cảnh xuân tươi đẹp, phồn hoa nối liền.