Ánh đèn ở Cố Ngâm Đường đan xen vào nhau, sáng sủa rực rỡ.
Thẩm Dao cho Lê ma ma nghỉ, nhét cho Bích Vân một bao lì xì lớn, bảo nàng ấy và tiểu nha hoàn đi chơi, mang theo bữa ăn khuya mà Bích Vân chuẩn bị đi về phía thư phòng.
Bên ngoài thư phòng, Bình Lăng gọi một đám thị vệ uống rượu ở mái hiên thoáng mát, trên bàn tiệc bày biện một con hươu nướng, mọi người nhìn thấy Thẩm Dao đến thì dồn dập hành lễ, Bình Lăng ân cần chạy đến khom lưng chắp tay, sợ Thẩm Dao cho rằng bọn họ lười biếng, vội vàng giải thích:
“Thỉnh an phu nhân, Hầu gia đang ở trong thư phòng làm việc, thương cảm cho chúng tiểu nhân nên bảo chúng tiểu nhân ở đây uống rượu, thất lễ với người rồi ạ.”
Thẩm Dao cười xua tay: “Các ngươi uống rượu đi, đừng lo cho ta, ta đi tìm Hầu gia.”
Bình Lăng đưa tay ra dấu vào phía bên trong, đưa mắt nhìn nàng bước lên bậc thềm vào phòng rồi mới đi ra khỏi cửa tròn.
Nghe thấy trong thư phòng im lặng, Thẩm Dao mang theo hộp đồ ăn rón rén đi vào.
Tạ Khâm mặc một bộ trường bào màu tối, ngồi dưới đèn lật xem công văn, khuôn mặt tuấn tú mơ hồ có ánh sáng, chỉ là vùng ánh sáng này nhanh chóng bị đôi mắt đen láy sâu thẳm áp chế xuống, lắng đọng thành khí chất như ngọc.
Thẩm Dao dựa vào kệ để đồ nhìn chàng một lúc, đợi chàng xem xong công văn trong tay thì đi qua, nhân tiện nhẹ nhàng đặt chén cháo tổ yến kia lên bàn dài, dựa vào bên cạnh chàng hỏi:
“Chàng dùng bữa tối chưa?”
Trước đó Tạ Khâm không về nhà mà đến chỗ các quan lại khác ăn cơm nên không đến chính viện, Thẩm Dao đoán được Tạ Khâm không đi cũng vì giữ thể diện cho đám người đại lão gia.
Tạ Khâm khép văn thư lại, rửa tay rồi ngước mắt nhìn nàng: “Nàng về nhanh vậy?” Chàng cho rằng Thẩm Dao sẽ ở lại Diên Linh Đường đón giao thừa một lúc, chàng đưa tay ôm vòng eo nhỏ của Thẩm Dao, Thẩm Dao quay người ngồi lên người chàng.
“Không ăn nhiều, về đây ăn cùng chàng.” Thẩm Dao lấy hộp cơm qua, mở nắp ra để lộ hai chén cháo tổ yến nóng hổi, sau đó nhìn Tạ Khâm bằng đôi mắt long lanh: “Chắc là chàng vẫn còn để dành bụng ăn cùng ta chứ?”
Tạ Khâm không tìm được lý do từ chối, đứng dậy nhường chỗ cho Thẩm Dao, lại chuyển một chiếc ghế gập bằng gỗ lê vàng tới ngồi bên cạnh nàng, Thẩm Dao dọn dẹp một phần bàn nhỏ ở trước mặt, muốn bưng lấy chén nhưng Tạ Khâm sợ nàng bị bỏng nên ngăn nàng lại, tự mình bưng ra, màu sắc của cháo tổ yến khác với thường ngày, mang theo màu hơi cam cam, giống như bị bỏ thuốc.
Thẩm Dao thấy ánh mắt chàng nhìn cố định vào đó thì giải thích:
“Bỏ thêm nhân sâm và kỷ tử.”
Mùi nhân sâm nặng, có thể che giấu mùi khác.
Thẩm Dao ăn một miếng trước, Tạ Khâm đương nhiên cũng múc một muỗng, mùi hương vừa đến gần chóp mũi là chàng dừng lại, sau đó nhìn Thẩm Dao bằng khuôn mặt trấn tĩnh.
Thẩm Dao hơi chột dạ: “Sao vậy?”
Tạ Khâm nhìn nàng mà không lên tiếng.
Thẩm Dao bị chàng nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, trừng mắt nhìn ngược lại chàng: “Chàng làm gì vậy.”
Bây giờ thì lộ tẩy rồi.
Tạ Khâm cười một tiếng, đời này số người muốn giết chàng nhiều như cá diếc qua sông, chút năng lực cảnh giác cũng không có thì uổng công làm Thủ phụ quá, huống hồ sau chuyện Thẩm Dao trúng thuốc bột lần trước, chàng đã âm thầm học cách phân biệt các loại dược tính, chút mánh khóe này của Thẩm Dao làm sao thoát được mắt chàng, chàng chỉ vào cháo tổ yến:
“Trong này bỏ thêm cái gì?”
Thẩm Dao không hề có chút khốn cùng nào khi bị vạch trần, trái lại còn hùng hồn: “Thuốc bồi bổ thân thể, chẳng phải sáng nay chàng bị cảm à, ta sợ cơ thể chàng yếu nên cố ý bồi bổ một chút.” Thẩm Dao cũng có chút thông minh, nếu như không bị Tạ Khâm phát hiện thì không sao, nếu như bị phát hiện, nàng cứ dứt khoát thừa nhận, tiện thể nói ra rằng chàng yếu, dùng phép khích tướng để đối phó với chàng.
Đàn ông mà, đâu có ai chịu thừa nhận mình yếu, nhất định phải chứng minh một phen.
Huống chi buổi sáng Tạ Khâm “cực nhọc” như vậy, quả thật nên bồi bổ một chút.
Thẩm Dao tính toán rõ ràng, Tạ Khâm cũng không thể nói gì hơn, chàng đẩy chén tổ yến kia đến trước mặt Thẩm Dao:
“Người có cơ thể yếu là nàng, nàng bồi bổ thêm một chút đi.”
Thẩm Dao: “...”
Hai gò má phồng lên, ánh mắt không vui.
Tạ Khâm bất đắc dĩ nói: “Ban đầu người không muốn có con là ai?”
Thẩm Dao cũng biết mình đuối lý, nâng váy chui vào trong lòng chàng, nhỏ giọng lầm bầm:
“Không phải vì ta muốn có một mái nhà sao, có con rồi thì trong nhà sẽ vô cùng náo nhiệt.”
Tạ Khâm không phủ nhận điều này, ôm cả người nàng nhìn về phía bầu trời đầy pháo hoa nở rộ:
“Ta biết, ý của ta là đợi thêm chút nữa.”
“Nhưng ta chán lắm.” Thẩm Dao cọ trán vào đầu vai chàng: “Mẫu thân đã có tuổi, hôm nay đâu biết chuyện ngày mai, ta cũng muốn khiến bà cụ thoải mái một chút.”
Thẩm Dao luôn là người ‘được cho một tí màu là muốn mở phường nhuộm’, chẳng mấy chốc lại níu vạt áo chàng kéo giật, làm nũng:
“Chàng cho ta đi mà.”
Nàng quá xinh đẹp, hôm nay lại đặc biệt trang điểm một phen, người bình thường giương nanh múa vuốt mà bây giờ lại mềm mại làm nũng với chàng, ai mà chịu cho nổi.
Nàng không biết rằng nàng càng như vậy, Tạ Khâm càng không muốn đồng ý.
Có con rồi, chàng sợ sẽ thành người “vô dụng”, nàng đâu còn khả năng làm nũng với chàng nữa.
“Lúc sáng đâu có nói như vậy.”
Thẩm Dao đang tràn đầy sức sống: “...”
Nàng mặt dày hỏi: “Có phải là chúng ta khá hợp nhau không?”
Không phải là nàng nhất quyết muốn chuyện đó, chỉ muốn thuyết phục Tạ Khâm đồng ý sinh con với nàng thôi.
Tạ Khâm sừng sững bất động, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có phải nàng nhìn thấy trẻ con trong phủ náo nhiệt nên hâm mộ không?”
Thẩm Dao gật đầu: “Phải.”
“Được.” Tạ Khâm đã hiểu, sắp xếp lại toàn bộ văn thư trên bàn rồi đẩy sang một bên, ôm nàng thật chặt: “Ta theo nàng, nàng muốn làm gì, ta cũng theo.”
Thẩm Dao thấy Tạ Khâm sống chết không mắc mưu thì hơi phát sầu: “Ta muốn làm đèn hoa.”
Tạ Khâm liền gọi Bình Lăng tới, bảo hắn đi chặt một cây trúc, Bình Lăng đoán được Tạ Khâm muốn làm gì, đi chặt một đoạn trúc già, lại chẻ thành từng mảnh trúc, phu thê hai người ngồi trên giường đất làm đèn lồng, đây là sở trường đặc biệt của Thẩm Dao, nàng muốn đón lấy để làm, Tạ Khâm không chịu:
“Trên đó có gai ngược, đừng để làm nàng bị thương.”
Thẩm Dao bèn cười tủm tỉm ôm đầu gối ngồi bên cạnh nhìn chàng buộc đèn lồng, nàng đã chịu khó làm việc từ nhỏ, bây giờ được Tạ Khâm nuôi mà trở nên chậm chạp, nàng lại đổi sang tư thế thoải mái, dựa nửa người vào gối.
Cô nương nhẹ nhàng mềm mại, nhìn một cái là khiến trái tim người ta mềm nhũn.
Lần đầu tiên Tạ Khâm làm chuyện này, đương nhiên là có chút không thạo, Thẩm Dao nhìn thấy mà sốt ruột bèn ngồi dậy chỉ huy, tốn hết hai khắc đồng hồ, cuối cùng cũng buộc xong một cái đèn lồng trúc, Tạ Khâm lại đi vào phòng trong lấy một ít lụa Giang Tô, đặt trên bàn rồi nhìn qua Thẩm Dao:
“Nàng muốn vẽ gì?”
Thẩm Dao tràn đầy phấn khởi đến gần, chuyển ghế gập sang phía đối diện, ngồi quỳ chân trên ghế nhìn chàng:
“Chàng cứ tùy ý mà vẽ, thể hiện sở trường của chàng đi.”
Tạ Khâm bắt đầu vẽ tranh, trước tiên chàng dùng một cây bút lông sói nhỏ phác họa ra một bức tranh sơn thủy, đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Dao thấy chàng vẽ tranh, tận mắt nhìn thấy trên mảnh tơ lụa trống không dần dần hiện lên non nước, càng bội phục tài hoa của người đàn ông này, trong lòng như được rót canh nóng, trái tim đập thình thịch: “Chàng vẽ đẹp quá…”
Tạ Khâm nhìn thoáng qua, có chút ngượng ngùng: “Tiện tay vẽ thôi.” Bị Thẩm Dao nhìn chằm chằm bằng đôi mắt nóng rực, Tạ Khâm càng thấy áy náy, dự định vẽ đàng hoàng nên dứt khoát vào phòng trong tìm thuốc màu đã lâu chưa dùng, Thẩm Dao ôm cổ liếc nhìn, trên hộp gấm kia đọng một lớp bụi, có thể thấy được là đã nhiều năm rồi không dùng đến.
“Còn dùng được không?”
Tạ Khâm mở hộp ra, mực màu đã khô, chàng không biết làm sao, đành phải đi đến hành lang lại gọi Bình Lăng tới, bảo hắn đi tìm màu mới.
Tạ Khâm không phải là loại người ăn không ngồi rồi mua danh cầu lợi, lúc nhỏ còn an nhàn thoải mái vẽ mấy bức tranh, sau khi vào triều thì hoàn toàn không động đến nữa, cho nên trong phủ không có đồ dự trữ sẵn, có điều năm nào trong cung cũng ban thưởng cho chàng không ít, năm ngoái thuốc màu tốt nhất đã được chia cho vãn bối trong phủ, năm nay ầm ĩ ra chuyện chia nhà, đồ vẫn còn lại ở phòng kho.
Bình Lăng lập tức mang tới đưa cho Tạ Khâm.
Thẩm Dao vén tay áo lên muốn giúp chàng, Tạ Khâm chỉ vào ghế gập: “Nàng ngồi đi, xem là được.”
Chàng không nỡ để nàng động tay động chân.
Trong lúc Bình Lăng tìm thuốc màu, Tạ Khâm đã phác họa ra hai bức tranh thủy mặc, mặt lụa được kẹp vào đèn lồng xếp thành bốn mặt, Tạ Khâm vẽ lên hai mặt trong số đó, để lại hai mặt trống không cho Thẩm Dao, chàng vừa chuẩn bị mài thuốc màu vừa nói với Thẩm Dao:
“Nàng nghĩ xem lát nữa bản thân sẽ vẽ cái gì?”
Thẩm Dao nhìn chàng chằm chằm đến mức mất hồn, nghe vậy thì lập tức lắc đầu: “Ta không muốn vẽ, ta vẽ như vẽ bùa, sao có thể chà đạp tranh của chàng được, lát nữa chàng làm xong cái đèn lồng này, ta phải lấy treo lên ngắm cho đã.”
Tạ Khâm cạn lời: “Chúng ta là phu thê, ta vẽ hai mặt, nàng vẽ hai mặt, ghép lại thành một chiếc đèn lồng chẳng phải là thích hợp sao? Hơn nữa, ta ở bên cạnh nàng, nàng muốn cái gì mà không có? Sau này thích gì ta cũng vẽ cho nàng.”
Thẩm Dao suy nghĩ một lúc rồi cũng không từ chối, chống cằm nhìn chàng: “Vậy ta suy nghĩ xem.”
Tạ Khâm kéo ống tay áo bắt đầu pha mực, Thẩm Dao nhìn ra được tay chàng có chút cứng nhắc, có thể thấy được là đã nhiều năm không động vào, nàng tò mò hỏi:
“Bao lâu rồi chàng chưa vẽ?”
“Chắc là tám năm.”
“Lâu vậy à? Vì sao không vẽ? Không phải văn nhân các chàng đều có vài tật xấu, thích học đòi văn vẻ sao?” Miệng Thẩm Dao nói là tật xấu, nhưng trong lòng lại vô cùng ngưỡng mộ, chẳng trách người ta thường nói mọi thứ đều là thứ phẩm, chỉ có đọc sách học tập là chính phẩm. Sự tuấn tú phong lưu này của Tạ Khâm khiến người ta quá mê muội.
Tạ Khâm pha màu xong, chuẩn bị vẽ màu, chàng vừa kéo tay áo vừa cầm bút đứng ở bên cạnh, bình thản nhìn nàng:
“Ta không rảnh rỗi tao nhã vậy đâu.”
Bản thân Thẩm Dao vẽ không đẹp, ánh mắt lại vô cùng độc đáo: “Cách chàng vận dụng ngòi bút vô cùng lưu loát, mấy nét rải rác lên xuống có nhịp điệu, ý cảnh cao xa, có phải là sau khi chàng đậu Trạng nguyên, số người tìm chàng đòi tranh vẽ quá nhiều nên chàng không muốn vẽ nữa không?”
Tạ Khâm không phủ nhận, tập trung tinh thần bắt đầu vẽ màu, Thẩm Dao không dám quấy rầy chàng, chăm chú thưởng thức, ngón tay chàng thon dài có lực, trước tiên là tô màu mực đậm nhất, Thẩm Dao nhìn một lúc là hoa mắt lên, nhìn lên theo bút lông sói, ánh mắt cố định trên khuôn mặt tuấn tú đó, Tạ Khâm hơi nheo mắt lại, bởi vì chàng vô cùng tập trung nên ánh mắt tựa như có một sự xuyên thấu cực sắc bén, khí phách tràn trề, đường nét góc cạnh rõ ràng được ánh đèn nhuộm màu, xua tan đi chút thâm trầm, khiến cho cả người trông cực kỳ trẻ trung, tựa như thiếu niên mười mấy tuổi.
Đột nhiên Thẩm Dao có chút hâm mộ Ninh Anh, hâm mộ tất cả những người đã quen biết Tạ Khâm từ nhỏ.
Dục vọng chiếm hữu nồng đậm khao khát muốn có được chàng cả đời quay cuồng trong lồng ngực.
Có lẽ đây chính là yêu.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy may mắn như giờ phút này, may mà sự cô độc dũng cảm ban đầu đã khiến nàng không chùn bước mà quay về bên chàng.
Tạ Khâm tô màu xong thì thấy tiểu kiều thê của chàng nhìn mình chảy nước miếng, trong mắt chứa đầy vẻ bá đạo dày đặc.
Giống chàng là vật của riêng nàng vậy.
Bên tai Tạ Khâm ửng đỏ, chàng nâng tay áo lau nước đọng trên khóe môi nàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh:
“Nghĩ xong chưa?”
Thẩm Dao vẫn còn đang u mê: “Nghĩ xong rồi.”
Tạ Khâm đang muốn hỏi xem nàng định vẽ cái gì, lại nghe thấy mỹ nhân đó nhìn mình chằm chằm nói:
“Trói chàng lại.”
Tạ Khâm sửng sốt ngây ra, sau đó lại lạnh lùng liếc nàng một cái rồi tiếp tục vẽ tranh.
Thẩm Dao chậm chạp nhận ra mình đã nói gì, hai tay che đi khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, xấu hổ vô cùng.
Sao lại nói ra suy nghĩ trong lòng chứ.
Đây là chiêu cuối cùng mà.
Để lộ ra trước như vậy, ở trên giường phải làm sao đây?
Thẩm Dao nhéo mình một cái thật mạnh, kiềm chế biểu cảm, sau đó hất tóc mai, nghiêm túc nói:
“Ta đã nghĩ ra sẽ vẽ gì rồi.”
Tạ Khâm hơi cong khóe môi, cũng không ngẩng đầu: “Vẽ cái gì?”
Thẩm Dao lấy lại danh dự cho bản thân: “Vẽ dáng vẻ chàng bị trói vào lần đầu ta nhìn thấy chàng trên núi.” Tư thái nàng ưu nhã, ánh mắt mang theo chút cảm giác như thổ phỉ.
Tạ Khâm: “...”