Toái Ngọc Hiên nằm ở góc Tây Bắc của Thẩm phủ, vốn là hạ viện để cho thân thích vòi vĩnh(*) trong nhà ở, trong viện chưa từng đốt địa long, gió hồ cuốn theo tuyết lạnh rất buốt giá, Bích Vân chê lửa than kia quá sặc, đến ven hồ trong rừng nhặt chút củi khô để đốt.
(*)打秋风 - Đả thu phong: Ý chỉ việc sử dụng các mối quan hệ để vòi vĩnh tài sản của người khác
Chuyện này là thường như cơm bữa với chủ tớ hai người, làm cũng xe nhẹ chạy đường quen.
Thẩm Dao ở một bên giúp nàng, không bao lâu trong chậu than đã có ngọn lửa sáng rực, Thẩm Dao kéo Bích Vân cùng mình rúc vào một chỗ, hai tay cong lên ở trên than lửa, ngón tay lạnh băng dần dần có tri giác.
Bích Vân thấy Thẩm Dao hồi lâu không lên tiếng, đoán được e là đại phu nhân không cho sắc mặt tốt, "Cô nương, sự việc không không thể xoay chuyển nữa ạ?"
Thẩm Dao từ trong cổ họng buồn bực "Ừ" một tiếng.
Nước mắt của Bích Vân lăn xuống, sợ khiến cho Thẩm Dao thương tâm, vội vàng nghiêng mặt đi lau nước mắt.
Thẩm Dao không phải sẽ không khóc, chỉ là nước mắt cả đời này đã khóc khô cạn vào năm bảy tuổi rồi.
Một lần đó làm cho nàng hiểu được, khóc là thứ vô dụng.
Bích Vân lần nữa đặt món cháo đưa tới vào sáng sớm lên cạnh chậu than để hâm nóng, rồi đưa cho Thẩm Dao, chủ tớ hai người giữ im lặng ăn một chút lót dạ, một ngày này Thẩm Dao làm tổ bên chậu than ngơ ngơ ngác ngác ngủ suốt một ngày, ban ngày đã ngủ, ban đêm trái lại có tinh thần, nàng mở mắt xuất thần nhìn ra cửa sổ.
Ngoài hiên thắp một ngọn phong đăng màu cam, bị chiếu bởi tuyết trắng bạc, ánh sáng đã nhạt đi mấy phần.
Cây chuối tây khô héo bị gió thỉnh thoảng thổi qua truyền tới tiếng vang xào xạc, trong đầu Thẩm Dao hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Chạy trốn? Giả chết?
Nghĩ ra thì dễ, làm được thì khó.
Không có trợ thủ mạnh, không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa(*).
(*)火中取栗 - lấy hạt dẻ trong lò lửa; ky cóp cho cọp ăn; mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì.)
Đến lúc đó đừng nói là Thái tử, e là Thẩm gia cũng sẽ không buông tha cho nàng.
Quá mạo hiểm rồi.
Thẩm Dao nhụt chí.
Nửa đầu đêm nàng gần như chưa hề chợp mắt, đến mãi gần sáng mới mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, ngày hôm sau mây tan trời ló rạng, ánh sáng ngũ sắc cùng với tuyết xuân giao hòa, Thẩm Dao rời giường trong tiếng tuyết tan rơi tí tách, một đêm này ngủ không ngon giấc, tinh thần thập phần mệt mỏi.
Bích Vân đỡ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, Thẩm Dao khép hờ mắt, mặt ủ mày chau để mặc cho nàng vấn tóc.
Nàng xuất thần nhìn chằm chằm mình trong gương, chốc lát, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng.
Còn có một cách tự cắt cánh tay mưu cầu sự sống(*).
(*)Trích trong câu nói của Tào Tháo: 人可以断臂求生,怎么能断头求生呢?(Dịch: Con người có thể tự cắt đứt cánh tay để mưu cầu sự sống, nhưng làm sao có thể tự chặt đầu để tồn tại?)
Đó chính là hủy dung.
Chỉ có hủy đi dung mạo này, cắt đứt tưởng niệm của Thái tử, mới có thể tự bảo vệ mình.
Cùng với ý nghĩ này, lồng ngực của Thẩm Dao trào lên một luồng ý lạnh thấu xương, ngay cả hai tay cũng đang run rẩy, không có cô nương nào không để ý đến dung mạo của mình, không đến bước đường cùng, không ai nguyện ý đạp nồi dìm thuyền, chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ đến lãng phí sinh mệnh ở Đông Cung, Thẩm Dao cảm thấy ra một dao lên má mình cũng không khó khăn đến thế.
Làm quá rõ ràng, sợ là Thái tử sẽ hoài nghi nàng tự làm tổn thương mình, rước lấy hậu họa.
Phải tìm một thời cơ thích hợp mới được.
Thẩm Dao suy nghĩ một hồi, nhất thời cũng chưa xác định được.
Đến giữ buổi sáng, mặt trời càng thêm chói mắt, một bà tử ở thượng phòng tới nói với nàng, Lão thái thái mời nàng qua.
Bích Vân vô cùng cao hứng trở lại nội tẩm(*) một vừa dập tắt lửa than, vừa tìm một chiếc áo choàng dày phủ thêm cho Thẩm Dao,
(*)内寝 - Nội tẩm: Chỗ nghỉ ngơi thường ngày (tương đương với phòng ngủ ngày nay)
"Cô nương, phủ thượng này người duy nhất nhớ tới người, cũng chỉ có Lão thái thái thôi. Lão thái thái là người thiện tâm, cũng cực kỳ trọng thể diện, nếu như người nhân cơ hội này đi cầu xin bà."
Thẩm Sao sửa sang ống tay áo, cười trừ, "Lão thái thái đâu thể nào lay chuyển được Lão gia và Thái thái, cho dù hữu tâm cũng là vô lực."
Bích Vân không bỏ cuộc, năn nỉ nói, "Người cứ thử một chút xem, cho dù không thành thì chúng ta cũng không tổn thất gì cả."
Thẩm Dao nhìn nha hoàn tràn đầy khao khát, bất đắc dĩ mỉm cười, "Được, ta thử xem."
Nàng từng nghe người ta nhắc tới, thơ ấu khi nàng vừa sinh ra bị Đại phu nhân ghét bỏ, là Lão thái thái thấy nàng đáng thương, ôm nàng đến trong phòng mình nuôi dưỡng, chỉ đáng tiếc lão nhân gia tuổi đã lớn rồi, đâu chịu được trẻ con làm ầm ĩ, cuối cùng vẫn đồng ý Thẩm Lê Đông đưa nàng đến thiên viện.
Thẩm Dao ngẫm nghĩ, căn dặn Bích Vân nói,
"Đi lấy cái giỏ trúc kia tới."
Trước khi vào Kinh, nàng cũng thu dọn một chút đồ đạc, định đưa cho huynh đệ tỷ muội các phòng làm quà gặp mặt, trong đó cố ý thêu cái túi thơm cho Lão thái thái, túi thơm kia được làm từ một số loại thảo mộc và hoa dại an thần lấy từ trong núi, ngày ấy trở về vội vàng, vẫn chưa rảnh đưa cho lão nhân gia bà, bây giờ là cơ hội.
*
Thẩm gia có ba phòng, ngoại trừ ba vị tỷ tỷ đã xuất giá, Nhị phòng và Tam phòng Thẩm gia đều có một vị cô nương, Ngũ cô nương Thẩm Hi cùng Lục cô nương Thẩm Di, trong phòng đốt địa long, Thẩm Dao cởi áo choàng bước vào Noãn Các, hai vị cô nương đang dựa sát vào nhau nói chuyện bên cạnh Lão thái thái.
Tiếng cười nói rộn ràng không ngừng, vui vẻ hòa thuận.
Nghe được bà tử bẩm báo, ánh mắt trong phòng không hẹn mà cùng tụ lại.
Thậm Dao lộ ra nụ cười như thường, tiến lên thi lễ với Lão thái thái, "Thỉnh an tổ mẫu."
Nàng mặc một bồi tử(*) màu trơn một mừng đứng đó, dáng người cao gầy mà mảnh khảnh, thoạt nhìn thập phần yếu ớt, ngày đó trở về, Lão thái thái từng nhìn thấy nàng, lúc đó liền kinh diễm bởi tướng mạo của nàng, hôm nay ánh đèn ấm áp chiếu vào gò má nàng, nụ cười thoáng qua ở đuôi chân mày kia, khiến người ta vô thức liên tưởng đến Tuyết Liên kiên định nghị lực trong núi đá, càng thêm xuất trần thoát tục.
(*)褙子/Beizi/ - Bồi tử là một loại "áo khoác" có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc. (Theo bbcosplay.com)
Khó trách Thái tử không tiếc thanh danh vì nàng.
Lão thái thái nhìn nàng với tâm trạng phức tạp, ôn hòa vẫy tay với nàng,
"Con à, mau qua đây."
Nói trắng ra, Thẩm Dao ở trên Thẩm Hi cùng Thẩm Di, dĩ nhiên được ngồi trên, chỉ là hai vị cô nương không ai nhường ra vị trí ở bên cạnh Lão thái thái, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Thẩm Dao thêm mấy lần.
Dù sao sau này cũng là người làm thiếp.
Hoen uế cửa nhà.
Tỳ nữ thu xếp một cái ghế con bên dưới Thẩm Hi Ngũ cô nương, Thẩm Hi chê khoảng cách quá gần, duỗi chân đạp cái ghế con dịch ra một chút.
Thẩm Dao lẳng lặng nhìn, thần sắc không lay động, cũng học theo như thế, dịch cái ghế nhỏ kia ra xa thêm chút nữa, bộ dáng không tình nguyện dính đến Thẩm Hi, một mình ngồi vào chỗ cách một quãng.
Vừa ngồi xuống, mới phát giác hai vị đường muội đang thêu thùa với Lão thái thái.
Cái túi thơm kia đã bị nàng nhét lại vào trong tay áo, nắm tay nén chặt.
Thẩm Hi thấy hành động như vậy của Thẩm Dao, tức đến sắc mặt đỏ bừng, muốn lăng mạ mấy câu, sắc mặt Lão thái thái xụ xuống, trừng mắt liếc nhìn nàng ta, Thẩm Hi không dám trái lời tổ mẫu, bẹp miệng nhỏ đưa giỏ hương của mình qua, chuyển dời ánh mắt của Lão thái thái,
"Tổ mẫu, bà nhìn băng trán này xem, là cháu gái dùng vải Hàng Châu làm, sử dụng kỹ thuật mũi thêu bó hạt thịnh hành đương thời, Tiên Hạc bên trên này cháu gái thêu thế nào ạ?"
Cô nương nhà cao cửa rộng mỗi khi đến năm tuổi liền sẽ vào học, không chỉ tập đọc thi thư, mà còn phải mời tú nương dạy bảo thêu thùa, các nàng coi trọng hoa tươi tắn, kỹ thuật tinh xảo, đây là cái Thẩm Dao không thể so sánh.
Thẩm phủ mỗi năm kỳ thực đều có bà tử gửi phần lệ đến thôn trang Nhạc Châu, chỉ là một đường bóc lột đi xuống vào tay nàng thực sự không nhiều, nàng ở thôn trang vì tiết kiệm chi phí trợ cấp, quanh năm sẽ cùng Bích Vân thêu chút túi vải và mũ giày thực dụng đi bán, nam giới trong nông hộ không quan tâm đến hình thức, giá rẻ được hời thì quăng ra mấy đồng xu rồi lấy về.
Thẩm Dao chỉ nhìn thoáng qua cánh hạc sống động như thật kia liền biết chênh lệch, nàng kéo kéo tay áo, không dấu vết nhét túi thơm kia vào trong túi.
Lão thái thái nhìn thật kỹ, khen không dứt miệng, "Mấy đứa trẻ trong nhà, cháu chính là đứa có kỹ thuật thêu tốt nhất."
Thẩm Hi âm thầm liếc nhìn Thẩm Dao, khóe môi giương cao, "Đây đều là công của Đại bá mẫu, là bá mẫu có cách dạy dỗ, cháu gái mới chịu khó học tập."
Ý cười của Lão thái thái đã thu lại mấy phần, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Dao thấy nàng dửng dưng, lặng lẽ thở dài, đang định chuyển chủ đề, Thẩm Di bên này thấy không thể để Thẩm Hi chơi chội, cũng tha thiết mong chờ nâng khăn tay mình thêu xong qua cho Lão thái thái,
"Tổ mẫu, bà xem Di Nhi làm thế nào? Lần này cháu gái đã phải tốn rất nhiều công sức, tìm Tứ Nương tử tu ở gần miếu Hỏa Thần xin chỉ bảo kỹ thuật mới, mới có được bức thêu hai mặt này."
Lão thái thái rất kinh ngạc, "Thêu hai mặt quả thực hiếm có, nào, cho tổ mẫu xem thử."
Thẩm Hi ngẩng cổ liếc nhìn, chậc chậc ghét bỏ, "Quả thực là thêu hai mặt, chỉ là kỹ năng còn chưa thuần thục."
Thẩm Di bị quê đến mức đỏ mặt tía tai, không cam lòng yếu thế nói móc lại, "Vậy tỷ thử xem."
Hai người ngươi một lời ta một câu, không ai phục ai.
Đề tài của bọn họ, Thẩm Dao không chen vào nổi nửa câu, cũng không muốn chen, nàng rũ mắt tự mình uống trà.
Lão thái thái thông cảm cho nàng, lập tức đuổi Thẩm Hi và Thẩm Di trở về, vẫy vẫy Thẩm Dao qua ngồi,
"Tứ Tứ đến bên cạnh tổ mẫu."
(*)Nhũ danh Tứ Tứ của Thẩm Dao trong tiếng Trung là 肆肆 /sìsì/. Chữ 肆 (Tứ) này vừa là cách viết của số 4 viết bằng chữ trong tiếng Trung (四 là số viết thường), vì Thẩm Dao là con gái thứ tư của Thẩm gia; ngoài ra thì 肆 (Tứ) còn có nghĩa là tùy ý, tùy tiện. Mà đặt nhũ danh cho con là 'tùy tiện' thì mọi người biết cha mẹ thế nào rồi đấy.
Thẩm Dao sau khi sinh ra có một khoảng thời gian rất dài không có tên tự, Đoạn thị chán ghét nàng, nghĩ thấy luận bối phận nàng đứng hàng tư, chỉ đặt cái nhũ danh "Tứ Tứ". Thẩm Đại lão gia ngày đó khi Thẩm Dao bị đưa đi đặt cho nàng cái tên "Dao"(1), Lão thái thái rốt cuộc không nghe nổi nên sửa thành "Dao"(2).
(*)Trong tiếng Trung, chữ "Dao"(1) là "遥" (nghĩa là Xa, trong xa xôi), chữ "Dao"(2) là "瑶" (nghĩa là Ngọc, trong viên ngọc quý). Đây là hai chữ đồng âm khác nghĩa.
Một tiếng Tứ Tứ này......nói đến xót xa vô tận.
Thẩm Dao khẽ rũ mi mắt lưỡng lự bước qua, Lão thái thái kéo lấy vuốt ve đôi tay mảnh khảnh của nàng, những vết chai thật dày đâm vào lòng bàn tay của bà, lòng lão nhân gia cũng run rẩy theo, lời chuẩn bị lúc đầu cuối cùng lại không thể nói ra được nửa chữ.
Trầm mặc hồi lâu, vẫn là cứng lòng vững dạ nói, "Con à, ta biết cháu ủy khuất, chỉ là việc này đã không cho phép Thẩm gia thương thảo, cái mà cung nhân kia hạ là khẩu dụ của Thái tử, chúng ta kháng chỉ chính là khi quân, cá nhân tổ mẫu cũng từng thay cháu nghĩ cách, nhưng mà......" Lão thái thái nhìn khuôn mặt hoa xuân trăng thu của Thẩm Dao, giọng nói yết đi, nghẹn ngào nói, "Nhưng mà khó mà vẹn toàn."
Thẩm Dao nghe được bốn chữ cuối cùng, cười ra tiếng.
Hi sinh nàng đổi lấy vinh hoa phú quý của Thẩm gia, đây là mua bán một vốn bốn lời.
Nàng không trách lão thái thái, dù sao cũng không có ai phải có nghĩa vụ bảo vệ nàng.
Nàng né tránh chủ đề cười cười, "Tổ mẫu, trong viện của cháu lạnh, có thể lệnh nhà bếp phát chút củi lửa qua không?"
Lão thái thái nghe xong lời này mắt lộ ra khó xử, phủ thượng là Đoạn thị quản lý việc nhà, hạ nhân đều nhìn sắc mặt chủ mà làm việc, dĩ nhiên cũng khinh bỉ Thẩm Dao theo, cổ họng bà tắc nghẹn, ngữ khí cứng rắn,
"Những việc này tổ mẫu sẽ xử lý."
Nụ cười lần này của Thẩm Dao chân thành hơn mấy phần, "Cảm ơn bà nhiều ạ."
Lão thái thái giữ Thẩm Dao ở lại phòng dùng bữa trưa, ăn xong uống một chén trà, Thẩm Dao mang theo Bích Vân cáo lui.
Vừa mới rời khỏi ngưỡng cửa, liền đụng phải một thiếu niên mặc áo đơn màu đen, thiếu niên dáng người thon dài, mắt sáng như sao, toàn thân khí thế bừng bừng, nhìn thấy Thẩm Dao trước tiên là kinh ngạc ôi một tiếng, sau đó đàng hoàng chắp tay với nàng,
"Ta nghe huynh trưởng nói có một muội muội thần tiên đã tới nhà, quả đúng là như vậy, muội muội tốt, hôm muội trở về ta không có ở phủ, bỏ lỡ rồi, hôm nay nghe nói muội ở trong viện của tổ mẫu, liền vội vàng cấp tốc chạy tới, ta vẫn chưa chuẩn bị quà gặp mặt, nào, muội theo ta đến thư phòng chọn."
Hắn nhích về phía trước một chút, ý bảo Thẩm Dao đi theo hắn.
Thẩm Dao đã quá quen với sự đối xử lạnh lùng của người Thẩm gia, vẫn là lần đầu đầu tiên gặp phải một thiếu niên nhiệt tình như vậy, nhất thời chịu không nổi.
Chàng thiếu niên thấy mặt nàng lộ ra vẻ bối rối, vỗ vỗ lồng ngực, "Những năm nay hầu như ta đều ở Tây Xuyên, muội không biết ta cũng không lạ, ta là Nhị huynh của muội." Thẩm Phu không bận tâm cười cười, chỉ về phía trước lần nữa.
Thẩm Phu là trưởng tử của Tam phòng, Tam lão gia nhậm chức Huyện lệnh ở Tây Xuyên, vì để rèn luyện mà vẫn luôn dẫn theo con trai bên người, cho đến năm gần đây phải thi khoa cử mới đưa hắn về Kinh.
Thẩm Dao cũng đã từng gặp không ít thiếu niên cởi mở như hắn ở thôn trang, do đó đã nảy sinh mấy phần thân thiết, "Gặp qua Nhị huynh." Dù sao nàng quay về cũng không có chuyện gì, liền đi theo hắn đến viện trước.
Thẩm Phu mồm mép nhanh nhẹn, cũng là một người hiểu biết, tránh đi những chủ đề lúng túng kia, dăm ba câu liền hỏi thăm rõ ràng chuyện của Thẩm Dao ở trên thôn trang.
"Hôm nào đó, ca ca dẫn muội đến hồ Yến Tước ở phía đông ngoại ô Kinh Thành đánh bắt cá, trở về thỉnh cầu muội muội thi triển tay nghề, để ta nếm thử mùi vị cá nướng trong núi."
Thẩm Dao tự nhiên hào phóng nói, "Một lời đã định."
Thẩm Dao cười lên như ánh mặt trời rực rỡ, hai người mới quen đã thân, bất tri bất giác liền đi qua cửa thùy hoa(*), tới thư phòng của Thẩm Phu ở viện trước, Thẩm Phu vừa dẫn nàng đi vào, vừa căn dặn gã sai vặt chắp tay thi lễ ở cửa,
(*)垂花门 - cửa thuỳ hoa; cửa núm tua (một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu)
"Ngơ ngác làm gì, mau mau đi đốt một chậu than đi, đừng để Tư Tư bị đông lạnh."
Ngữ khí của hắn nghe có vẻ hơi khoa trương, như thể nàng là khách quý quán trọng biết bao, Thẩm Dao mím môi cười cười, theo sau hắn bước vào thư phòng, thư phòng của Thẩm Phu vô cùng rộng rãi, hai gian phía đông thông với nhau, ở giữa có một chiếc kệ bác cổ đủ cao làm vách ngăn, phía tây là chỗ ngủ của hắn, vì trong viện không đốt than, nên khí lạnh ghê người.
Kệ bác cổ
Thẩm Phu không vội kéo nàng ngồi xuống, mà dẫn nàng thưởng thức một phen, chỉ chỉ bức tranh trên tường, văn phòng tứ bảo(*) trên bàn gỗ tử đàn, cùng với các loại đồ trang trí trên kệ bác cổ,
(*)文房四宝 - Văn phòng tứ bảo (bốn vật quý trong văn phòng): là những đồ dùng vô cùng quan trọng, không thể thiếu trong thư phòng của người học thư pháp, tranh thủy mặc, gồm có: Giấy, mực nho (hay còn gọi là mực tàu mực tàu), bút lông, nghiên mực.
"Muội muội nhìn trúng cái nào, cứ việc cầm về."
Ngày Thẩm Dao bước vào cửa đã biết Thẩm gia phú quý, đình viện với rường cột chạm trổ kia, gia cụ bằng gỗ đàn tử màu sắc thâm trầm, hoa đăng tỏa ra ánh sáng lung linh, càng khỏi cần nói đến các loại cổ vật không thể gọi tên đủ bài trí trong các viện.
Đến thư phòng này của Thẩm Phu, càng thêm mở mang kiến thức về nội tình của Thẩm gia, không hổ là thế gia nổi tiếng lâu đời truyền thừa trăm năm.
Mà nàng xuất thân hương dã, tự nhiên không hợp với nơi này.
Thẩm Dao không đành gạt đi ý tốt của Thẩm Phu, nghiêm trang lựa chọn lễ vật trên bàn.
Thẩm Dao khoanh hai tay trước ngực dựa vào bàn quan sát nàng, Thẩm Dao sinh ra đã cực đẹp, mà kiểu đẹp này không giống với những tiểu muội nhu mì yếu ớt thanh tú được nuôi dưỡng trong trạch viện kia, cũng không phải bông hoa phú quý khoa trương vô cùng trong hoàng thành kia, nàng có một loại sống động đến từ giữa núi rừng, nồng cháy đặc biệt, rõ ràng sinh ra mảnh mai, nhưng lại mềm dẻo mà có sức sống.
Cô nương như vậy, sao có thể không khiến người khác hiếm lạ (thèm) cơ chứ.
Thẩm Dao tiện tay chọn một chiếc bút lông sói,
Thẩm Phu nhìn ở trong mắt, từ trong rương hòm ở gian trong lấy ra một bộ văn phòng tứ bảo, "Nếu đã chọn bút lông sói, thì không thể thiếu mực đài nghiên giấy, muội muội cầm bộ này về chơi đi."
Chiếc hộp được mở ra, dưới đáy lót bằng tơ lụa màu mực, bên trên đặt một bộ bút mực giấy nghiên, không nói cái khác, nghiên mực kia màu sắc ấm áp đường nét mượt mà, trạm khắc cũng rất tinh tế, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Thẩm Dao nhìn chiếc hộp gỗ đàn tử nặng trình trịch kia, không biết nên nói cái trì, trên thôn trang không có ai dạy cô biết chữ, cô vì lấy lòng phu phụ Đại lão gia mà tự mình dành dụm tiền đi lên trấn mua bảng chữ mẫu về, cầm đuốc soi đèn khổ luyện, nhờ quản sự đưa phần lệ mang hộ về Kinh, đáng tiếc chưa từng có hồi âm, dần dà, hứng thú của nàng cũng nhạt rồi.
Nàng mím môi một lát, chỉ chỉ vào con dao găm treo phía cuối giá bút,
"Nhị huynh, ở chỗ huynh có con dao găm nào khác không? Có thể tặng một con cho muội phòng thân được không?"
Thứ đầu tiên nàng nhìn trúng chính là con dao găm này, tiếc rằng trên dao găm này được khảm ngọc, nàng biết quý trọng nên không dám lấy.
Thẩm Phu đâu phải không nhìn rõ, lập tức đặt chiếc hộp xuống, lấy con dao găm kia xuống hai tay đưa cho Thẩm Dao, thần sắc còn trịnh trọng hơn vừa nãy,
"Những năm này Nhị huynh ta theo phụ thân ở lại phủ Tây Xương, thường xuyên treo vật này bên hông, có nó rồi, mọ thứ luôn có thể gặp dữ hóa lành, vùng đất bằng phẳng, muội muội, năng lực của ca ca có hạn, rất nhiều chuyện không giúp được muội, nguyện tặng con dao găm này, mong muội lòng không nặng trĩu, thân không trói buộc, phần đời còn lại suôn sẻ vui vẻ."
Lòng không nặng trĩu, thân không trói buộc...... Đây là khuyên nàng nghĩ thoáng, sống tự tại qua ngày, chớ nên mua dây buộc mình.
Hốc mắt của Thẩm Dao nóng lên, nàng không giỏi bộc lộ cảm xúc, cũng không muốn tỏ ra yếu đuối, vì hóa giải sự ngượng ngùng, nàng gắng gượng bật cười, chỉ vào dao găm nói,
"Nhị huynh dạy muội sử dụng thế nào đi."
Thẩm Phu dẫn nàng ra ngoài sân.
Đã lập xuân rồi, tuyết đầu mùa chưa tan, trong sân cành khô chưa bật chồi, chỉ có mất cây quế cổ thụ kiên cường chống đỡ một chút xanh thẫm trong gió lạnh.
Hóa ra con dao găm nhiều ngọc này cũng có huyền cơ, nó là một con dao hai lưỡi, không chỉ chém sắt như chém bùn, thậm chí ở cuối chuôi dao còn có cơ quan, Thẩm Dao chỉ cần ấn một cái, mấy viên bi sắt sẽ bắn ra từ bên trong, lần đầu chưa nắm chắc thời gian mấu chốt, hai viên bi vô tình vượt qua đầu tường bắn vọt ra bên ngoài.
Một lúc sau, ngoài tường truyền tới một tiếng gào to,
"Ai, tới đây cho ta."
Hai người vốn còn đang cười, vừa nghe thấy giọng nói này đều bị dọa giật mình.
Đây là tiếng của Đại lão gia Thẩm Lê Đông.
"Tiêu rồi!" Thẩm Phu sờ trán, ảo não nói, "Vừa nãy ta đã quên nói với muội, thư phòng này vốn là phụ thân ta sử dụng, ông ấy đến Tây Xuyên rồi, nơi này liền thuộc về ta, vượt qua đều sân này trùng hợp chính là ngoài thư phòng của phụ thân muội."
"Nghe cơn thịnh nộ này của Đại bá, sợ là đập vào người nào rồi, muội muội chờ một lát, ta đi chút liền về." Thẩm Phu xách vạt áo gấp rút đi ra ngoài, Thẩm Dao sững sờ một lát cũng vội vàng, "Há có thể để một mình huynh trưởng gánh trách nhiệm, muội đi cùng huynh."
Cửa hông ngày thường đóng chặt lúc này lại đang mở, một gã sai vặt quen hầu hạ Thẩm Lê Đông đang ở cửa.
Thẩm Phu chân trước sải bước qua, chân sau Thẩm Dao đã xách váy đuổi theo tới.
Thẩm Phu nghe được tiếng thở gấp của nàng, quay đầu muốn ngăn nàng, dưới hành lang đằng trước truyền tới một tiếng ho nặng.
Thẩm Phu cùng Thẩm Dao không hẹn mà cùng nhìn nhau, dưới hành lang rộng rãi có khoảng bảy tám người, mặt áo trước của người nào cũng thêu bổ tử(*) loạt hình dạng khác biệt, Thẩm Dao không nhận biết được, thấy ai nấy cơ bản đều giống nhau, cũng đoán được là quan phục trong triều, trong số này, có một người lại đặc biệt khác, hắn mặc một chiếc áo choàng màu đen, rất có một loại cảm giác hạc đứng giữa bầy gà.
(*)补子 - Bổ tử: Bổ tử hay bố tử là một mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo trên phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên. Tấm vải vuông này trước thế kỷ 16 còn có tên là hung bối và hoa dạng. Mảnh bổ tử thường là vải thêu với cấp hiệu phẩm hàm của vị quan
Còn chưa nhìn kỹ, đều kia Thẩm Lê Đông nhìn thấy nàng, chóp trán đã âm ỷ đập mạnh, trầm giọng quát,
"Còn không mau qua đây hành lễ nhận tội."
Thẩm Phu bất đắc dĩ, kéo Thẩm Dao không rx tình hình bước lên bậc thang, ánh mắt rơi vào người ở chính giữa kia, thần sắc nghiêm trọng, không nói hai lời dẫn Thẩm Dao quỳ xuống.
Qùy quá nhanh, đầu gối Thẩm Dao đập phải chỗ gồ ghề, đau đến mức nàng phải rít lên một tiếng, nàng lặng lẽ dịch dịch tìm một chỗ bằng phẳng, tầm mắt cứ thế dừng trên đôi giày da hươu xanh đen.
Mặt giày mộc mạc sạch sẽ, dọc theo thân hình thẳng tắp thon dài đi lên, nhìn đến một bàn tay buông thõng trước bụng, các ngón tay đặc biệt trắng, đốt ngón tay rõ ràng như ngọc lạnh, bụng đầu ngón tay hẹp dài nhẹ nhàng cầm một vật, ánh sáng mỏng manh như lưỡi dao sắc bén lóe lên, khiến người ta không rét mà run.
Chính là viên bi của nàng.
Thẩm Dao hít thở không thông.