Thư phòng nằm ở phòng phụ phía Tây, Thẩm Dao đi đến chỗ bàn sách bình thường nàng luyện chữ, cầm một xấp bản nháp ra, chọn tới chọn lui cũng không tìm được tờ nào hài lòng. Có lẽ là Tạ Khâm chờ không nổi, lần này chàng cũng đi vòng qua kệ để đồ rồi bước vào.
Thư phòng cũng không nhỏ, phía trước là kệ đồ, phía sau là mấy hàng giá sách, bên trong đặt một chiếc bàn dài bằng gỗ tử đàn, dưới cửa sổ còn xếp một chiếc ghế nằm, mùa hè mệt thì có thể nằm ở đó nghỉ ngơi một lúc.
Tranh chữ và bảng chữ mẫu treo xung quanh rũ xuống, cả phòng đầy mùi mực.
Thẩm Dao bĩu môi đặt xấp giấy tuyên lên bàn: “Đây, đều ở đây hết.”
Tạ Khâm liếc nhìn về hướng nàng chỉ, tay cầm một chồng giấy tuyên, tỉ mỉ xem từng tờ một.
Thẩm Dao thấy chàng nghiêm túc như vậy, sự không tình nguyện trong lòng bị chột dạ và áy náy thay thế, thời gian một chén trà trôi qua, cuối cùng Tạ Khâm cũng xem hết, sau đó chỉ vào chiếc ghế bành:
“Nàng ngồi đi.”
Thẩm Dao nghe theo lời, đi vòng đến ghế bành ngồi xuống, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của chàng nghiêng tới, không khí xung quanh bỗng trở nên loãng đi, Thẩm Dao không tự chủ được mà hơi căng thẳng, thắt lưng thẳng băng không dám động đậy.
Tạ Khâm hoàn toàn không phát hiện ra, chỉ vào giấy tuyên nói một cách chân thành:
“Thoạt nhìn thì trông nét chữ xinh đẹp, nhưng nghiên cứu kỹ thì nét phẩy nét mác dùng lực không đều, kỹ năng cơ bản không tốt.”
Thẩm Dao nghe vậy thì trở nên mất tinh thần, lẩm bẩm nói: “Ta biết rồi.”
Tạ Khâm liếc qua phần má phồng lên của nàng, nhanh chóng thay đổi lời nói: “Nhưng mà, nhìn tổng thể thì vẫn ngay ngắn nhã nhặn, có thể thấy được tâm trí ngay thẳng, có thể khống chế từng chữ ở độ cao bằng nhau mà vẫn không khác thường không phải là chuyện dễ dàng, đã luyện mấy ngày nay, dáng vẻ thì giống tinh thần thì không, lý do là gì? Nàng không thích hợp luyện theo chữ của ta.”
Advertisement
Tạ Khâm rất ít khi nói nhiều như vậy, cũng xem như là hao tổn tâm huyết.
Thẩm Dao ngơ ngác nghe, chậm rãi tỉnh táo lại: “Nghe theo ý của Hầu gia thì ta viết không tệ? Chỉ là đường đi không đúng.”
Tạ Khâm không thay đổi sắc mặt: “Phải.”
Đây là lời nói chưa từng có, Thẩm Dao nghi ngờ nhìn Tạ Khâm chằm chằm, Tạ Khâm này làm việc không hề có chút cẩu thả, không thể nào qua loa có lệ với nàng được, chẳng lẽ là nàng thật sự có điểm đáng khen.
Trong lòng dâng lên chút lòng tin, ý cười chậm rãi tràn ra từ đôi mắt hạnh như vầng trăng non, nàng ngước mắt nhìn chàng, nghiêng đầu hỏi: “Không phải ngài đang dỗ ta chứ?”
Khóe môi nàng cũng cong theo, trong mắt chứa vẻ ranh mãnh.
Tạ Khâm từ trên cao nhìn nàng, chưa từng bỏ lỡ mỗi một dáng vẻ của nàng, ánh mắt dừng lại trên hai gò má của nàng, sau đó nhìn đi nơi khác.
Vốn muốn nói rằng chàng sẽ không dỗ dành ai cả, sau đó nói: “Không.”
Advertisement
Thẩm Dao tiện đà hỏi: “Vậy ta thích hợp học theo bảng chữ mẫu nào?”
Tạ Khâm khẽ ấn tay vào vị trí thái dương, trầm ngâm nói: “Để ta tìm xem.” Chàng xoay người tìm kiếm trên hai hàng giá sách sau lưng, đây là sách mà Tạ Khâm dặn dò Lê ma ma dọn tới trước khi thành hôn, Tạ Khâm đoán chừng những quyển sách Thẩm Dao có thể đọc được, phần lớn là chọn cho nàng các loại bảng chữ mẫu, sách cổ, kiệt tác Nho học nhập môn, ma ma bày biện dựa theo danh sách lúc trước chàng liệt kê, chẳng mấy chốc Tạ Khâm đã tìm được bản sao mình mong muốn.
Đây là bảng chữ từ một đại sư chữ Khải nhỏ viết tay rất nổi danh của tiền triều.
Kết cấu tinh tế, phong cách nhẹ nhàng, thích hợp với nữ tử.
“Nàng tập luyện theo bảng chữ này, chưa đến nửa tháng chắc chắn có thành quả.”
Sự cổ vũ mà cô nương nhỏ nhận được trong đời này quá ít, nghe được lời của chàng, nàng cũng lấy dũng khí nghiêm mặt nói:
“Được, đợi ta luyện tập tốt rồi sẽ cho ngài xem.”
Mấy ngày sau đó, Thẩm Dao không làm gì ngoài hai việc luyện chữ và chiết cây, trước đây nàng đã làm chiết cành cho vườn cây mận và cây đào, cắt một nhánh của cây mận, rạch ra một đường ở vết cắt, lại chẻ nửa nhánh cây đào thành hình vết cắt rồi cắm vào đó, dùng dây buộc lại, ở một cái cây khác thì cắt trọn một nhánh mầm cây lê cực nhỏ, lại cột nhánh đào buộc kèm mầm cây lên.
Mấy ngày sau đi qua xem, màu sắc của mầm cây chiết cành đó vẫn còn non nớt, có dấu hiệu sống sót.
*
Ngày hai mươi tháng tư là sinh nhật của nhị nãi nãi trong phủ là Chu thị, mọi người muốn tổ chức mừng sinh nhật cho nàng ấy, Chu thị từ chối không nhận:
“Trong nhà nhiều trưởng bối như vậy, ở đâu ra đến lượt ta mừng sinh nhật chứ? Nếu như các tẩu tẩu đệ muội cho thể diện thì ban đêm đến viện ta uống chén rượu đi, ta chắc chắn sẽ chiêu đãi thật tốt.”
Cho dù nhóm chị em dâu âm thầm đấu đá thì bình thường ngoài mặt vẫn chú ý, tranh nhau phụ họa nói: “Được.”
Sau bữa ăn, nhị phu nhân hầu hạ lão thái thái nghỉ trưa, nhắc tới hôm nay là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Chu thị.
Lão thái thái cảm khái nói: “Thê tử của Hạo Ca Nhi bình thường vất vả, trông coi hết mọi việc lớn nhỏ trong phủ, thật sự khổ cực rồi, mỗi năm chỉ có sinh nhật một lần, dù thế nào thì cũng không thể lạnh nhạt với nó được, người đâu, lấy một trăm lượng bạc đến đây, đưa cho phòng bếp, nói tối nay bày tiệc ở Hà Phong Hiên, mọi người đều đi chúc mừng nó.”
Lão thái thái lên tiếng, người bên dưới bèn rời đi bận rộn như con quay, nhóm ma ma vây quanh Chu thị, ấn nàng ấy ngồi xuống bên bàn dài của Hà Phong Hiên, một lúc sau, mấy vị nãi nãi phu nhân nghe tin chạy đến, mọi người ở Hà Phong Hiên chơi bài.
Hà Phong Hiên ở gần nước, gió mát thoải mái, phong cảnh hợp lòng người.
Chốc lát sau, mợ bên nhà họ Chu mang theo con trai con gái tới thăm hỏi, dưới hiên bày ba bàn, nha hoàn ma ma hầu hạ trong và ngoài, cực kỳ phô trương, Chu thị sợ hãi:
“Được rồi, được rồi, ta không chơi nữa, mọi người chơi đi, ta đi mời lão tổ tông đến trước đã, để bà cụ đến tham gia náo nhiệt một chút.”
Mặc dù Chu thị đi rồi, nhưng chiếc đĩa nhỏ đựng bạc vụn lại còn đó, nàng ấy chỉ vào mặt bàn, ra hiệu cho chị dâu bên nhà mẹ đẻ vào bàn, phu nhân Chu gia vốn đến để giao thiệp, đương nhiên là sẽ khách sáo thế chỗ.
Chu thị đi vào Diên Linh Đường, đám nha hoàn đang hầu hạ bà cụ thay đồ mới, là một chiếc bối tử thêu chữ phúc thọ cân vạt màu đỏ tím, chính là bộ mà trước đó không lâu Chu thị hiếu kính cho bà cụ, lão thái thái thấy Chu thị đi vào thì phất tay ra hiệu cho người hầu lui ra, Chu thị cũng không nói lời nào mà tiến lên cài nút cho bà, nghe thấy lão thái thái dặn dò một cách thần bí:
“Cháu đừng lo bên chỗ ta nữa, đợi lát nữa bất kể thế nào cũng phải đi mời lục thẩm thẩm của cháu đến Hà Phong Hiên.”
“Nó gả đến cũng gần được hai tháng, trên người cũng không có chút tin tức nào, sợ có lẽ là tính tình lục thúc của cháu lạnh lùng, không đam mê chuyện phòng the, cô nương xinh đẹp như vậy, sao nó có thể nhẫn tâm để con bé phòng đơn gối chiếc chứ, cô nương thì ít nhiều gì cũng có chút thẹn thùng, ban đêm các cháu cứ lo rót rượu, ta sẽ bảo Tạ Khâm tới đón con bé.”
Chu thị nghe thấy mà cảm thấy phấn khích, cười theo nói: “Vẫn là lão tổ tông người có chủ ý, chỉ là sau này lục thúc trách mắng, người phải thay cháu dâu chịu trách nhiệm đó.”
“Yên tâm đi.”
Chu thị mang theo ma ma đi về phía Cố Ngâm Đường của chi sáu, trên đường ma ma chua xót nói:
“Lão thái quân trên danh nghĩa là mừng sinh nhật người, nói tới nói lui thì vẫn nhớ tới người đó.”
Chu thị không hề bất mãn, chỉ là trên khuôn mặt thanh tú bớt đi vẻ khéo đưa đẩy khi không có ai, nàng ấy đỡ eo hững hờ đi về phía trước:
“Được rồi, đừng có muốn chiếm hết mọi lợi ích chứ, con người phải biết điều, chi trưởng kế thừa tước Quốc công, chi ba là con thứ không tranh không cướp, lục thúc là Thủ phụ trong triều cực kỳ nở mày nở mặt, chỉ có chi hai chúng ta bây giờ vẫn chưa có chỗ dựa, trên danh nghĩa là nắm giữ việc bếp núc, nhưng bà cũng hiểu mà, đây chỉ là công việc có tiếng mà chẳng có miếng, sau lưng không biết bao nhiêu người hận chúng ta đấy.”
“Ta thì tính là gì chứ? Có thể khiến lão thái thái nhớ mong trong lòng? Có thể yên phận làm tốt việc của mình, có được chút thể diện đã là không tệ rồi, quan trọng là con cái của ta, nếu như có thể có tiền đồ thì đời ta vô lo rồi.”
Ma ma mang dáng vẻ nghe dạy dỗ.
Thẩm Dao cũng nghe nói hôm nay là sinh nhật của Chu thị, dựa vào quà tặng mà lần trước Chu thị hiếu kính cho nàng, lại thêm một phần nữa rồi dặn dò Lê ma ma tặng qua đó vào lúc sáng, không ngờ vừa ngủ trưa dậy, Chu thị đã cười nói nhẹ nhàng đi vào, cứ muốn kéo nàng đến Hà Phong Hiên chơi bài.
Thẩm Dao không từ chối được, để lại Bích Vân chăm sóc cây mầm, mang theo nha hoàn Hạnh Nhi đi đến Hà Phong Hiên.
Nàng vừa xuất hiện, mọi người đều nhường chỗ trên bàn đánh bài, cứ muốn ấn nàng ngồi xuống chơi, lần trước Thẩm Dao làm chỗ dựa cho Tạ Văn Linh, nhận được sự ủng hộ của không ít nữ quyến Tạ gia, nhất là các cô nương, chuyện của Tạ Văn Linh có ra sao thì cũng không gây trở ngại cho chi sáu, nhưng Thẩm Dao lại dám ra mặt, tấm lòng và sự khí phách này quả thật làm cho người ta cảm phục.
Ánh chiều tà le lói, bữa tiệc bắt đầu, nhóm đàn ông ở nhà thủy tạ cách một bức tường, nữ quyến thì tụ tập trong hiên rộng thoáng, tiếng cười nói vang lên không ngừng, hết chén rượu này đến chén rượu khác, từ chối cái nào cũng không được, Thẩm Dao dần ngà ngà say, nằm nhoài trên tay vịn của ghế bành liên tục xua tay:
“Không được nữa, ta không thể uống nữa, nhỡ đâu… nhỡ đâu phu quân về, nhất định sẽ chê ta cả người toàn mùi rượu.” Trong đầu nàng vẫn tồn tại chút lý trí, biết bao che cho chính mình.
Lão thái thái mạnh mẽ nói: “Nó dám! Ta lột da nó!”
Mọi người cười đến ngả nghiêng.
Lão thái thái cũng đã uống mấy chén, kêu đau đầu, được ba người con dâu dìu về Diên Linh Đường.
Ánh trăng trút xuống, mặt nước gợn sóng lăn tăn như được mạ bạc.
Tạ Khâm được lão thái thái truyền gọi, nhanh chóng về phủ vào giờ Tuất ba khắc, về thư phòng tắm, đổi sang một bộ áo dài sạch sẽ rồi đi đến Hà Phong Hiên, tiếng cười từ xa xa được sóng nước truyền đến, như khúc nhạc lượn lờ vòng quanh trên không trung, chàng gần như nghe thấy ngay giọng nói của Thẩm Dao.
“Thôi thôi, không được không được…”
Yêu kiều mang theo chút say mềm.
Tạ Khâm nhíu mày lại, lo lắng nàng để lộ sơ hở, chàng bước nhanh hơn.
Nhanh chóng bước về phía Hà Phong Hiên theo con đường nhỏ lát gạch xanh, đến trước nhà thủy tạ gặp mấy huynh trưởng, sau đó đi đến hiên rộng ở cách vách.
Bên trong đều là nữ quyến, Tạ Khâm không vào trong, chỉ đưa mắt ra hiệu cho ma ma đứng hầu ngoài cửa, ma ma lập tức thông báo vào trong, không nghĩ tới người đi ra là nha hoàn Hạnh Nhi, nàng ấy cuống đến mức khuôn mặt đỏ lên, cáo trạng với chàng:
“Hầu gia, phu nhân say rồi, không chịu đi.”
Bên trong quả nhiên truyền đến tiếng nàng say khướt đập bàn:
“Không, ta không về, ta vẫn chưa ăn đủ mà?”
“Thế nào, Tạ đại nhân về rồi sao?”
“Ngài ấy về rồi thì ta càng không thể về được!”
Bích Vân hầu bên cạnh sợ tới mức muốn bịt miệng nàng lại.
Tạ Khâm nghe được câu “Tạ đại nhân” thì gân trán nổi lên, nơi hiên rộng này người ra ra vào vào, cũng không biết có mật thám bên ngoài hay không, chàng không nói lời nào mà vén rèm đi vào, chỉ thấy nữ tử tràn đầy quyến rũ hơi dựa vào bàn dài, một mình ngồi ở vị trí phía trên, lắc đầu thật mạnh.
Bích Vân nhắc nhở nàng: “Hầu gia đến rồi.”
“Vậy sao?” Nàng mơ màng mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú quen thuộc dần phóng đại trong tầm mắt, nàng nâng hai gò má thanh tú động lòng người hỏi:
“Tạ đại nhân, chừng nào ngài đưa ta về Nhạc Châu vậy?”
Nàng vừa nói ra lời này, đám dâu con ở hiên rộng đều bị kinh sợ, quả nhiên thẩm thẩm say lắm rồi, đang nói mê sảng đây.
Trong lòng Tạ Khâm ủ một mồi lửa, khuôn mặt tuấn tú sa sầm, chàng nhanh chóng tiến lên ôm ngang cái người ngốc nghếch với khuôn mặt xinh đẹp này, lại đè nàng vào lòng, che cái miệng nhỏ không an phận kia, nhanh chân bước ra khỏi Hà Phong Hiên.