Cô là ai?
Cô là vị hôn thê Kim Tan không muốn tiếp đón, cũng là vị hôn thê Kim Tan không muốn Cha Eun Sang biết đến.
Rachel nhìn Cha Eun Sang trước mắt hơi hơi rụt cổ, dè dặt nhìn cô, cô trong thoáng chốc nhớ tới kiếp trước, lúc đối mặt với những khó dễ cùng nhục nhã cô cố ý gây ra, Cha Eun Sang khuất nhục mà vẫn tỏ vẻ mặt kiên cường.
Mà hôm nay, cô lại dốc hành lý của Cha Eun Sang, cố ý tìm cơ hội nói xấu cô ta nữa sao?
Cô có chút buồn cười, kiếp trước cô dùng bao nhiêu sức lực mới khắc chế bản thân chớ nổi cáu chớ nổi cáu, sau đó làm bộ như không chút quân tâm, vẻ mặt không thèm để ý, nói ra lời làm nhục Cha Eun Sang?
Cô làm sao có thể dễ dàng tha thứ chứ? Trong nhà vị hôn phu của mình lại có người phụ nữ xa lạ cầm chìa khóa từng bước tiến vào, đáy lòng cô đau biết bao, cô liền làm cho Cha Eun Sang gặp nhiều khó khăn!
Nhưng kết quả như thế nào? Cô không buông tha tạo nhiều khó khăn cho Cha Eun Sang, nhưng kết quả ra sao? Ngực cô càng ngày càng đau, không thể ngừng lại được, ngày đêm tra tấn cô.
Ban ngày trong mắt bạn học co là học sinh xuất sắc kiêu ngạo và lạnh lùng, buổi tối trong mắt mẹ cô là đứa con gái không nghe lời, nhưng trong đêm khuya vắng người, cô lại quận tròn trên chiếc giường lớn, trong đầu không chỉ một lần xuất hiện cảnh Cha Eun Sang cùng Kim Tan tay nắm tay chầm chậm bước vào trường học.
Bên tai cô cơ hồ đều là tiếng thảo luận ríu rít: Kim Tan vì Cha Eun Sang đánh Choi Young Do; Kim Tan vì Cha Eun Sang mà xích mích với người thân; Kim Tan vì Cha Eun Sang bỏ nhà ra đi…
Sau đó, cô trong mắt mọi người vẫn là Yoo Rachel bất tình bất lý*, ban đêm thì lại mất ngủ. Càng về sau, cô rốt cuộc không nhịn được uống trộm thuốc ngủ của mẹ.
* Không hiểu lý lẽ
Trong lúc những mảnh kí ức trở lại, cô nghe được Cha Eun Sang hỏi: “Cô tìm Kim Tan sao?... Anh ấy đang đi học.”
“Được rồi.” Rachel thuận miệng trả lời một câu liền lướt qua Cha Eun Sang cầm bó hoa trên bậc xuống, đôi giày cao gót tỉ mỉ bước lên cầu thang phát ra âm thanh lanh lảnh. Cô sao có thể vì Cha Eun Sang lại làm cho bản thân xấu xí không chịu nổi?
Cha Eun Sang xấu hổ đứng trên thang lầu, mặc dù lúc đang đi làm sẽ gặp phải khách cố ý gây khó dễ, nhưng chưa bao giờ cô lại bị coi thường như vậy. Cô thậm chí cảm thấy ánh mắt nữ sinh xinh đẹp trước mắt này làm cho cô rất không thoải mái, không hiểu còn có chút khó chịu.
Cô cũng không muốn phiền toái người khác, thật sự cùng đường lắm, mới có thể xin Kim Tan giúp đỡ.
Cha Eun Sang chưa bao giờ nghĩ tới, chị gái ruột của mình nửa đêm ôm tiền chạy đi, có thể nhẫn tâm để một mình cô ở lại khách sạn. Khi phát hiện Cha Eun Seok không còn nữa một khắc kia, lòng của cô lạnh lẽo, cả người không cầm được phát run. Dù cô có kêu khóc như thế nào, chị gái của cô cũng không trở về......
Cô thương tâm khổ sở, lại càng thêm bất lực. Lúc cô không còn đường nào để đi, Kim Tan trở thành người duy nhất cô có thể dựa vào.
Nhưng ước chừng như vậy, từ nhỏ cô đã học cách tự lập tự cường, không cho phép chính mình nhận lấy tiền Kim Tan, tự tôn của cô lại càng không cho phép.
Nghĩ tới việc này, ánh mắt Cha Eun Sang kiên định hơn, cô không muốn gây phiền toái Kim Tan. Cô cho là chỉ cần cô rời đi, sẽ không thấy cùng gặp lại Kim Tan lần nữa. Song khi cô trên đường kéo hành lý đi, thấy Kim Tan miễn cưỡng tựa vào xe nhìn cô, một khắc kia, lòng cô không thể kiềm chế đập loạn lên.
Ở trong mắt cô Kim Tan ôn nhu đẹp trai hiền lành, nhưng cô cũng hiểu được, Kim Tan là mộng cô không thể chạm đến. Sau khi cô trở lại Hàn Quốc, bọn họ cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt…
Cô như thế nào có thể hy vọng giấc mơ xa vời không thể thành thực?