Editor: poo_chan
Bởi vì người Phương gia có xe tải xưởng máy móc đưa tiễn nên thời gian đến ga tàu hoả Tường Khẩu sớm hơn khá nhiều so với họ dự kiến, còn may mắn mua được vé tàu đi lúc 1 giờ rưỡi buổi chiều trong ngày đến xe lửa Tường Khẩu. Nếu không có tình huống chậm trễ nào phát sinh, chiếc xe này sẽ đến thủ đô vào tầm 10 giờ sáng ngày 14.
Năm 1978, cải cách chưa mở ra, chính phủ hạn chế người dân di chuyển còn khá khắt khe, muốn đi đâu đều phải có thư giới thiệu. Bởi vậy, thời gian này người ngồi xe lửa cũng không nhiều, đến khi xe khởi động, liếc mắt nhìn xung quanh, không phải chỗ ngồi nào cũng có người.
Hai người đàn ông trai tráng Phương Tam Sơn và Phương Lập Tân nhét bao lớn bao nhỏ vào kệ để hành lý trên trần, Hứa Xảo Mai thì mang Phương Lập Bình và Phương Lập An đi khắp nơi nhìn ngắm.
Bởi vì ít người, thùng xe rất rộng. Lối đi nhỏ nhưng không chật không hẹp, một người thừa sức đi qua, hai người đi khó hơn chút. Dọc theo đường đi hai sườn ghế cứ sắp theo hàng hai hàng ba, hai bồn rửa mặt ngoài cùng có nước nóng, nhưng phòng vệ sinh chỉ có duy nhất một phòng.
Ghế dựa xe lửa thực chất rất cứng, còn lạnh lẽo, Phương Lập An thấy có thể mình đã ngồi ghế nguỵ toà hàng thật giá thật cả hai đời. Mặc dù hiện tại là mùa đông, trên người ai cũng mặc quần bông to giữ ấm chắc nịch, nhưng ngồi xuống cái ghế dựa ấy họ vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh lẽo buốt giá truyền đến, cái mà khiến con người ta sinh ra cảm giác mông bị lọt khe, không thể nhịn được mà cọ xát mông sinh nhiệt.
Hứa Xảo Mai bảo con trai mang chăn ra, trực tiếp trải khắp ghế dựa trước mặt ba người, tận lực giúp mông cả nhà chịu ít đi khó nhọc.
Cơm trưa ăn ở ga tàu hoả, nhà có mang theo lương khô và dưa muối, đói bụng thì cứ gặm một ngụm dưa muối lại một ngụm bánh bột bắp. Lu trà cũng tự mang, thêm chút nước ấm vào bụng là xong được một bữa cơm.
Cơm chiều cũng diễn ra như vậy, ăn uống no đủ không có chuyện khác làm, trước nay Phương Tam Sơn và Hứa Xảo Mai còn chưa bao giờ được thảnh thơi như vậy, khắp người đều ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể tranh thủ lúc đèn trên tàu chưa tắt, đi đi lại lại trên xe.
Thời điểm đó xe lửa dường như không có hoạt động giải trí gì, đa số mọi người nếu không tụm năm tụm ba luyên thuyên trò chuyện, thì chính là tự mình đọc sách đọc báo, còn không thì phát ngốc hoặc tìm cái ghế dựa không có ai nằm xuống mà ngủ.
Ba anh em Phương Lập Tân tuy rằng không mệt cũng không chán, nhưng vẫn tranh thủ cái ấm áp sau khi ăn xong mà bọc chăn ngủ thật say.
Phương Lập An nằm trên ghế ngồi hoàn toàn không ngủ được, đồng hồ sinh học đang làm loạn, tại trước kia cô chưa bao giờ ngủ sớm như vậy, đơn giản là nhắm mắt lại thôi cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Vốn dĩ cô định trước khi đi ở nhà tìm thời gian rảnh quy hoạch lại mục tiêu ngắn hạn và dài hạn, cơ mà trong nhà không ngừng có khách tới thăm, ồn ào lại không thuận tiện, cho nên cứ như vậy bị trì hoãn đến tận giờ. Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, không bằng cứ nghĩ ý tưởng trước, chỉ cần suy nghĩ trong đầu thôi.
Nhớ trước đây khi đăng ký ngành chuyên nghiệp, cô đắn đo không biết nên chọn cái nào, một phần là vì phạm vi lựa chọn quá rộng, một phần cũng vì cô có chút mê mang với tương lai của bản thân, cuối cùng mới bất đắc dĩ phải nhắm mắt chọn bừa một cái.
Trong lòng cô rất rõ ràng, chính mình sinh ra có bàn tay vàng, chỉ cần nằm không động chút não, đời nào sẽ không thiếu tiền tiêu. Chưa nói đến những vật tư trong không gian đã đủ để cô ăn uống không lo những vài thập niên, đặc biệt là mấy tiệm vàng trong thương trường cho dù đặt ở nơi nào cũng là một khối tài sản kếch xù.
Dù sao thì về phương diện vật chất, cô không thiếu, ngược lại khiến cô để ý nhất chính là cái gian hiệu sách trong không gian kia.
Sách truyện trong hiệu sách, có một số sách sử ghi lại quỹ đạo phát triển của thế giới này, còn có một số sách sử khác và các đầu sách dự trữ tri thức các ngành nghề khác nhau. Những quyển sách ấy mới là tài sản quý giá nhất trong không gian, bởi vì sách sử của nó chính là tương lai của thế giới này, nó không những dự báo trước tương lai, còn có thể sáng tạo tương lai, càng nghĩ càng khiến con người ta kích động không thôi.
Đời trước, Phương Lập An là người phải làm mọi thứ để sinh tồn, bất đắc dĩ mới phải bận bận rộn rộn cả ngày, bôn ba khắp nơi, dãi nắng dầm mưa chỉ vì kiếm chút ít tiền bình thường để nuôi sống bản thân. Sinh hoạt như vậy làm cô không khỏi mệt mỏi bất kham, dường như biến bản thân thành nô lệ của đồng tiền, không có thời gian theo đuổi yêu thích của chính mình, cũng không có thời gian rảnh rỗi suy xét đến cảm nhận vui vẻ âu lo buồn tủi của bản thân.
Hiện giờ, cô được sống cuộc đời không tầm thường, còn có bàn tay vàng, cuối cùng cũng thoát khỏi công tác và sinh hoạt nặng nề đè nén. Chỉ là nội tâm cô vẫn như cũ không có hùng tâm tráng khí như bao người, trở thành nhà giàu số một thế giới, hay bảo vệ hoà bình thế giới...
Cô chỉ muốn an an tĩnh tĩnh mà làm một người tự do tự tại, không phải một người làm phông nền, nhỏ bé lại phải gánh chịu áp lực sinh hoạt. Lúc còn sống, học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước, làm những chuyện trong khả năng cho phép của bản thân.
Bởi vậy, Phương Lập An quyết định định vị mục tiêu trong tương lai mình khả năng cao sẽ tuỳ tiện mở cửa hàng, làm bà chủ ngầm chỉ trực chờ thu tiền.
Mấy cái này đấy đều là ý tưởng của cá nhân Phương Lập An, có thể thành thật hay không, hiện tại nói còn hơi sớm. Cơ mà chuyện đó cũng không thể ngăn cản cô định ra cho mình mục tiêu nhỏ đơn thuần mà tốt đẹp này.
Quy hoạch cả đời đã có, vậy thì kế hoạch ngắn hạn và dài hạn đều dễ nói hơn. Ngắn hạn thì, học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước. Dài hạn thì, tiếp tục học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước... Trước mắt cứ học xong đại học, có cơ hội thì có thể nghiên cứu sâu hơn làm nhà bác học. Hoàn cảnh sinh hoạt tương đối nhẹ nhàng và quan hệ con người đơn giản ở mấy trường học này ở trong mắt mọi người đều tốt đẹp như thanh xuân, tràn đầy dụ dỗ.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cô không có chí lớn, hơn nữa còn chuẩn bị không tận tâm với ngành học nghiên cứu trong tương lai, một mặt lại vùi đầu vào trường học, có thể bá chiếm cơ hội học tập và tài nguyên của học sinh khác hay không?
Thật đau đầu...
Có lẽ cô nên suy nghĩ sang nước ngoài học nghiên cứu bác học? Sẽ không phải phiền lòng chuyện bá chiếm tài nguyên của người khác, còn tranh thủ đầu cơ xào cổ phiếu ở nước ngoài, kiếm chút ít tiền...
Suy nghĩ này có vẻ không tồi, về sau có thể suy xét lại tính khả thi mà làm.
Cứ như vậy, thiên mã hành không mà tưởng tượng, một quyền đấm đông đấm tây, Phương Lập An cứ thế dưới sự lắc lư nhịp nhàng của xe lửa dần dần chìm vào giấc mộng đẹp.