“Trải qua chuyện của Mộ Dung Vô Ngân, cuối cùng vẫn tìm được tám người chiến thắng này đây.”
Lan trưởng lão đưa mắt nhìn Diệp Vân cùng những người vừa giành chiến thắng hài lòng, gật đầu rồi lên tiếng.
“Các ngươi đã lấy được tu cách tham gia nhiệm vụ thí luyện tiếp theo của tông môn. Đây là vinh quang voo cùng lớn lao! Tại Thí Luyện Điện, các ngươi có thể nhận được những nhiệm vụ khác nhau. Hầu hết các đệ tử của Thiên Chúc Phong hết cả đời cũng không tham gia nhiệm vụ thí luyện thống nhất tông môn của Vô Ảnh Phong chứ đừng nói tới thí luyện của toàn bộ Thiên Kiếm Tông. Tiếp theo, chỉ cần các ngươi có thể hiện tốt trong cuộc thí luyện, rất có thể các ngươi sẽ được ban thưởng điều các ngươi không ngờ tới được, cũng có thể sẽ một bước lên trời.”
Âm thanh của Lan trưởng lão vang vọng trong tai mọi người. Diệp Vân nghe xong không có biểu hiện gì vì hắn biết, ban thưởng càng lớn thì nguy hiểm trong nhiệm vụ càng lớn. Tuy thế, những lời này cũng làm xao động không ít các đệ tử của Thiên Chúc Phong nhập môn đã lâu.
Từ lúc nhập môn tới giờ, hầu hết bọn họ chưa từng đạt được tư cách tham gia thí luyện của tông môn, vậy mà đám đệ tử mới nhập môn này bây giờ lại chiếm hết tám danh ngạch làm bọn họ không thể cam lòng.
“Những đệ tử này tu vi so với chúng ta thì kém hơn nhiều, bọn hắn có tài đức gì mà chiếm lấy tám danh ngạch này chứ? Chuyện này thật không công bằng!”
Từ một đám người vốn chỉ tới để xem náo nhiệt, vừa nghe Lan trưởng lão nói vậy đã không nhịn được, đầy ghen tỵ.
“Bọn hắn không có kinh nghiệm chiến đấu, ngay cả một đầu yêu thú chắc cũng chưa từng giết được…”
“Không sai. Hiện giờ bọn chúng có chút tiềm lực nhưng cái tông môn muốn thí luyện không phải là tiềm lực mà chính là thực lực! Tu vi của bọn chúng không tệ nhưng vẫn chưa thể so sánh với chúng ta. Hy vọng các trưởng lão sẽ nghĩ lại việc này mà thay đổi quyết định.”
Cứ như vậy, những âm thanh huyên náo lần lượt xuất hiện, từ một người chuyển thành hai, thành ba rồi ngày một nhiều hơn.
Thấy tình cảnh này, Lan trưởng lão liền cau mày, hai mắt mờ lớn nhìn suốt một lượt quảng trường.
“Xem ra hai năm qua, chúng ta đã quá dễ dãi với các ngươi rồi.”
Tiếng nói vang lên như sấm, một cỗ uy áp rộng lớn từ trên cao phủ xuống bao trùm toàn bộ quảng trường cùng đám đệ tử ngoại môn đang đứng trong đó. Diệp Vân chỉ cảm thấy bản thân bị đè nén bới cỗ uy áp ấy, khiến cho hắn như muốn quỳ xuống mặt đất. Uy áp này mạnh mẽ bao nhiêu, với tu vi hiện tại của hắn thật khó mà hình dung cho rõ.
Lan trưởng lão chính là cao thủ Luyện Khí Cảnh thất trọng, thực lực có kém hơn Thuần Vu Diễn một chút nhưng tu vi như thế đã rất cường đại rồi. Chân Hỏa Cảnh chính là đã ngưng luyện ra thần hồn chi hỏa, nếu tu luyện tới cực hạn thì uy áp phát ra đủ để đả thương người khác.
Huỵch… huỵch…..!
Bên cạnh Diệp Vân, đám đệ tử mới rốt cuộc không chịu nổi uy áp toàn bộ đều quỳ rạp trên đất, mặt mũi đỏ bừng, gân xanh nổi lên trông vô cùng thống khổ. Trong chớp mắt, toàn bộ người trên quảng trường chỉ còn lại hơn hai trăm người vẫn đang nỗ lực chống lại uy áp. Diệp Vân cùng bảy người vừa mới trở thành tân đệ tử vẫn đang đứng vững.
Diệp Vân hơi nhíu mày, thần hồn của hắn đã được quảng ảnh hai màu cường hóa, lại uống linh tửu của thất trưởng lão khiến cho hắn tuy không thể ngưng tụ ra thần hồn nhưng đối kháng với uy áp bậc này thì tốt hơn nhiều đám đệ tử ngang cấp.
Hắn mạnh mẽ trấn áp cảm giác muốn được quỳ xuống trước uy áp kia, hai mắt lạnh lùng nhìn về phía Lan trưởng lão.
“Ồ! Thuần Vu Diễn đã đứng cùng Lan trưởng lão từ lúc nào rồi?” Diệp Vân ngẩng đầu liền trông thấy Thuần Vu Diễn đã đứng gần Lan trưởng lão, hai người lạnh lùng nhìn xuống phía dưới.
Diệp Vân lập tức hiểu ra, cỗ uy áp cường đại vừa rồi không phải chỉ do một người Lan trưởng lão gây nên, chắc chắn là do hai người đó liên thủ tạo ra.
Cỗ uy áp vừa rồi đã làm hắn thực sự khiếp sợ. Quảng trường rộng lớn chứa tới mấy ngàn đệ tử, dù tu vi của Lan trưởng lão có là Luyện Khí Cảnh thất trọng Chân Hỏa Cảnh đi nữa, muốn chỉ dựa vào thần hồn mà chấn nhiếp hết từng ấy người cũng không hề đơn giản.
Dù vậy, hai người liên thủ tạo ra cỗ uy áp lớn đến vậy cũng khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Thần hồn của con người còn có thể mạnh mẽ đến vậy sao?
Diệp Vân vẫn đứng vững như trước, hơn nữa còn nín thở ngưng thần để củng cố tâm cảnh bản thân. Càng về sau, cỗ uy áp này ảnh hưởng lên hắn càng giảm, hiện giờ đã không còn khả năng đả thương hắn nữa.
Bịch! Bịch!...
Trên quảng trường, đám đệ tử ngoại môn có cả áo vàng, áo xanh cứ từng người một thi nhau ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất. Chỉ còn lại những đệ tử áo đen là không chịu ảnh hưởng gì, chỉ có sắc mặt vẫn giữ vẻ trầm mặc không biểu lộ cảm xúc gì.
Sau một nén nhang, trên quảng trường chỉ còn khoảng hai trăm người còn đứng được, số còn lại đã ngã rạp xuống đất. Bỗng nhiên, toàn bộ uy áp đang bao phủ quanh quảng trường chợt biến mất, trong lòng các đệ tử đều mang cảm giác như vừa mới bỏ đi một tảng đá lớn đang đè nặng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
“Hừ, các ngươi tu luyện mà không tu tâm, chỉ là chút uy áp của ta cùng với Thuần Vu Diễn trưởng lão đã khiến các ngươi quỳ rạp cả lũ như vậy, thật là nhục nhã.” Ánh mắt Lan trưởng lão đảo qua một lượt rồi tiếp tục nói. “Đã như vậy, tất cả những người vừa mới quỳ xuống đều không còn tư cách tham gia buổi tỷ thí chiều nay nữa.”
“Vì…, vì sao lại thế?” Một gã đệ tử vừa mới lồm cồm bò dậy, nghe thấy thế thì sững sờ rồi cao giọng quát.
“Thí luyện của tông môn đâu phải chỉ để kiểm tra cường độ Linh lực của đám phế vật các ngươi? Muốn có Linh lực cường đại thì chỉ cần liên tục thu nạp từ Linh thạch là sẽ có.” Lan trưởng lão lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó hướng sang đám người Diệp Vân nói tiếp. “Không phải các ngươi bất mãn vì những đệ tử mới đạt được danh ngạch thí luyện sao? Bây giờ các ngươi đã thấy rồi chứ? Đứng trước uy áp của ta và Thuần Vu Diễn trưởng lão, có ai trong tám người đó ngã xuống như các ngươi hay không? Tâm cảnh của bọn họ đã vượt xa các ngươi rồi.”
“Lần nhiệm vụ tông môn này đúng như suy đoán của các ngươi, nó vô cùng hung hiểm, bởi vậy ban thưởng cũng sẽ cao hơn. Hơn nữa, ta sẽ nói cho các ngươi biết, chỉ cần đệ tử tham gia thí luyện có thể sống sót sẽ lập tức được trở thành đệ tử áo đen, được đưa tới các ty làm việc. Mỗi tháng sẽ được cung cấp tài nguyên phong phú để tu luyện.” Thuần Vu Diễn đại trưởng lão tiếp lời, chậm rãi nhìn hơn hai trăm tên đệ tử trước mặt.
Đám đệ tử trố mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều toát lên sự hưng phấn tột độ. Lần tỷ thí này đám đệ tử áo đen không tham gia vì mỗi người bọn họ đều giữ một nhiệm vụ trọng yếu, khi tham gia tỷ thí, nhỡ ngoại môn Thiên Chúc Phong xảy ra chuyện gì thì sẽ không kịp xử lý, bởi vậy mà chỉ có những đệ tử còn lại tham gia. Mà số còn lại này chẳng phân biệt đệ tử áo xanh hay áo vàng, muốn tu luyện đều phải dựa vào thực lực của mình để đi làm nhiệm vụ để kiếm tài nguyên. Những nhiệm vụ này thường khá nguy hiểm, thù lao lại tương đối thấp. Nếu muốn được yên ổn ở lại Thiên Chúc Phong mà tu luyện thì chỉ có cách là trở thành đệ tử áo đen, trở thành thành viên được cao tầng Thiên Chúc Phong coi trọng.
Đám đệ tử nhất thời sôi sục, tiếng hò reo nổi lên khắp bốn phía. Đám đệ tử vừa mới ngã gục, không chịu nổi uy áp của hai vị trưởng lão cũng chỉ còn biết cam chịu, đành tuân theo quyết định của các trưởng lão.
Hơn hai trăm đệ tử ngoại môn cùng tụ tập lại một chỗ, phần còn lại chính là tám người trong đó có Diệp Vân. Lan trưởng lão nhìn qua bọn hắn, sau đó nhìn sáng đám người Diệp Vân cất lời.
“Các ngươi đã đạt được tu cách tham gia nhiệm vụ thí luyện của tông môn đều là do bản thân các ngươi, có thể vào được Tàng Vũ Các lựa chọn công pháp tốt hơn, đạt được nhiều linh thạch hơn hay không cũng dựa vào năng lực của chính các ngươi. Lượt tỷ thí tiếp theo quy tắc vẫn sẽ không thay đổi, bất luận sinh tử.”
“Tốt, tốt lắm! Bốn chữ bất luận sinh tử này ta rất thích. Các ngươi nghe cho kỹ, bất kể là ai, nếu muốn đạt được hạng nhất thì phải đánh bại những người còn lại.” Thanh âm của Đoàn Thần Phong vang lên đầy kiêu ngạo.
Khúc Nhất Bình ở một bên chỉ lạnh lùng cười, sát cơ ẩn hiện trong mắt. Dư Minh Hồng đứng cạnh Diệp Vân và Khúc Nhất Bình, trên mặt lộ ra bộ dáng vô cùng cung kính. Chỉ có Diệp Vân hơi cúi đầu, vẫn như cũ không có biểu hiện gì.