Thế Giới Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Tổng Tài Đại Nhân

Chương 4: Miếng bánh thứ tư





     Hứa Đồng Đồng không nén được thở dài, mẹ mà biết con gái mẹ vừa phá hỏng cơ hội có việc làm tại công ty lớn thế này, không biết mẹ sẽ tìm cách gì vất cô ra khỏi nhà. Nghĩ thế, khuôn mặt tròn thoáng chốc ỉu xìu. Đình Hạo thấy thế, ánh mắt liền thấp thoáng ý cười, cô thay đổi nét mặt cũng thật nhanh.

- Vậy Hứa Đồng Đồng, cô nghĩ mình thích hợp với chức vụ gì khi ở công ty chúng tôi?

Ông Lý run run, đẩy đẩy gọng kính, nói. Có tổng giám đốc ở đây, muốn mở miệng đuổi người cũng thật khó khăn. Thôi thì, ông cứ tiếp tục hỏi vậy.

- Tôi thì...

- Em có muốn làm thư ký?

Vương Đình Hạo bất ngờ lên tiếng, giọng anh trầm ấm đi vào tai Hứa Đồng Đồng, thật sự rất êm tai. Cô ngây ngốc nhìn thẳng vào anh, rốt cuộc cô cũng biết anh là nhân viên phòng nhân sự, nếu không tại sao anh lại ngồi phỏng vấn cô chứ. Anh nói cô làm thư ký sao, như vậy sẽ không được làm việc cùng anh rồi.

     Nghe tổng giám đốc đưa ra lời đề nghị, mấy người ngồi cạnh liền toát mồ hôi lạnh. Đến ông Lý cũng không nén nổi giật mình, ông thật muốn hỏi xem tổng giám đốc đang nghĩ gì. Từ ngày Vương Đình Hạo tiếp quản chức tổng giám đốc này, ông chưa một lần thấy anh đưa ra quyết định một cách chóng vánh đến như thế. Thậm chí ở công ty, anh còn chưa từng ra mặt nói giúp ai bất cứ vấn đề gì, đối với nhân viên nữ càng giữ đúng chừng mực. Lúc này, tổng giám đốc đích thân đến tham dự phỏng vấn, lại nói giúp cho cô gái này. Ông Lý không khỏi nghĩ cô có điều mờ ám cùng tổng giám đốc của mình.

Hứa Đồng Đồng nhìn anh, không hiểu đáp :

- Em làm thư ký ấy ạ!

- Đúng.

Vương Đình Hạo nhìn cô, gật đầu nhẹ. Anh chưa từng phải dài dòng, nhẫn nại với cô gái nào.

- Nhưng, tổng...

Ông Lý thấy không ổn, muốn quay sang nói vài lời với anh. Nhưng còn chưa kịp mở lời đã bị ánh mắt sắc lẹm của anh chiếu thẳng đến, khiến câu chữ muốn phát ra liền nghẹn lại trong họng. Ông đâu có nói gì sai, cái nhìn vừa rồi mới đích thị là tổng giám đốc ngày thường, may quá tổng giám đốc vẫn bình thường.

     Đồng Đồng suy nghĩ một chút, khuôn mặt lại ngẩn ra. Làm thư ký cũng tốt, như vậy mẹ sẽ không thể kể lể mỗi ngày với cô là con cái người ta thế này, thế kia nữa. Đồng Đồng mỉm cười, tinh thần liền phấn chấn.

- Dạ, được ạ!

- Tốt, chúc mừng em đã được nhận vào công ty UEE.

Đình Hạo vì nụ cười của cô mà cũng vui lây. Trong đôi mắt xanh sẫm ánh lên tia vui vẻ, độ cong trên môi càng rõ, chính anh cũng không nhận ra điều đó.

- Em cám ơn ạ.

Đồng Đồng sung sướng đến nỗi muốn đứng dậy cúi gập người cảm ơn, cười đến tít mắt. Đình Hạo tiếp tục cất giọng trầm trầm, mặc cho mấy người quản lý muốn khóc ròng tại trận :

- Vậy em có thể về rồi.

***

     Sau khi Hứa Đồng Đồng rời khỏi phòng, Vương Đình Hạo cũng không có nán lại. Anh đứng dậy, không dặn dò gì thêm, liền bước ra ngoài. Anh không nói nhưng chắc chắn một điều là Hứa Đồng Đồng đã trở thành thư ký của anh, không thể thay đổi.

     Những bước chân của Đình Hạo không nhanh không chậm rơi trên nền gạch bóng, trong đầu vẫn loáng thoáng hình ảnh ngốc nghếch của Đồng Đồng. Anh không tự chủ được mỉm cười, anh thật điên rồi mới làm như vậy. Nhận cô vào công ty, lại cho cô làm thư ký của mình. Bình thường, mọi người phải tranh giành, thể hiện toàn bộ kinh nghiệm bản thân có, mong ước leo được lên vị trí ấy. Nhưng hình như cô chẳng thể hiện điều gì, đều là anh lựa chọn cho cô.

     A Nghị từ nãy đến giờ vẫn đi đằng sau anh, không nhịn được muốn lên tiếng. A Nghị là trợ lý riêng của Vương Đình Hạo, là người anh tín nhiệm nhất. A Nghị thấy hôm nay Đình Hạo vô cùng kỳ lạ, mọi hôm luôn miệng nói không muốn thư ký là nữ. Con người chưa từng gần nữ sắc, hôm nay lại đổi ý nhưng khẩu vị xem chừng có vẻ hơi kỳ quặc.

- Cậu muốn hỏi gì?

Thấy A Nghị yên lặng, Đình Hạo biết anh có chuyện thắc mắc.

- Anh quyết định chọn cô gái đó.

- Cậu thấy không được?

Đình Hạo híp mắt nhìn A Nghị, vẻ mặt thoáng chốc liền lạnh xuống. Khí thế bức người này khiến A Nghị nín bặt, anh vội xua xua tay, cười cười :

- Tổng giám đốc đã nhìn người thì không thể sai, không thể sai!!

     Vương Đình Hạo cũng không có nhìn anh nữa, bước tiếp về phía trước. Bóng lưng cao lớn khiến A Nghị thấy bức bách, không khỏi cảm thấy ông trời quá ưu đãi người đàn ông này. Một lát sau, Đình Hạo mới lên tiếng, phá tan mọi ý nghĩ của anh :

- A Nghị, Vương Đình Hạo tôi là người từ trước đến nay thế nào. Cậu còn không rõ sao.

A Nghị âm trầm nhìn bóng lưng của anh, thốt lên một câu :

- Không có lợi cho bản thân, không bao giờ động đến.

----------

Đọc truyện vui vẻ nha mn *ôm ôm*

Love yah,


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv