Nam vừa đi vừa nghĩ bụng: “Khả năng của Linh thế nào thì qua lúc đấu chưởng ban nãy của mình và cô ấy có thể nhận ra được, ấy vậy mà ông cô ấy còn phái thêm vệ sĩ thì đủ hiểu bọn Hắc Báo đáng sợ đến mức nào.” Trước đây, Nam từng gọi cho Việt để hỏi thông tin về Hắc Báo nhưng vẫn chưa được hồi đáp, chắc chắn phải gọi cho Việt lần nữa để hỏi lại. Linh vỗ vai Nam nói:
- Này, sao lại bần thần ra thế, bị mình dọa chết đứng luôn rồi à?
Nam cười đáp lại:
- Phải, mình đang tìm có cách nào để thoát khỏi mớ phiền phức này không đây.
- Mình nghĩ tốt nhất là bạn cứ nói thẳng với mấy trưởng lão trong gia tộc của bạn ấy, có sự giúp đỡ của họ thì bạn sẽ thoát được thôi.
Nam lắc đầu:
- Quan hệ giữa mình và gia tộc không thân thiết cho lắm, mình không muốn để họ biết vấn đề này, càng không muốn họ nghĩ mình là kẻ chỉ biết lợi dụng sức mạnh của gia tộc.
Linh nói
- Tuy lời bạn rất có lý, nhưng nếu bạn không nhờ cậy đến Lê gia, e rằng sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Nam bật cười:
- Mình gặp nguy hiểm nhiều lắm rồi nên lòng cảm thấy bình thường thôi.
Linh bĩu môi biểu thị ý chế giễu Nam nói khoác, có điều cô không biết Nam thật sự đã trải qua nhiều hung hiểm, từ chạm trán lưu manh cho đến giao đấu với sát thủ nên cảm giác sợ hãi cũng giảm xuống khá nhiều.
Chợt hai hàng chân mày Nam chau lại vì đã nhận ra một người quen. Người này rất giống với một gã trong đàn em của kẻ giăng bẫy Nam đêm trước, hình như gã ta đang có việc rất gấp nên đi vội vàng, hai mắt thì lâu lâu lại liếc ngang liếc dọc cứ như sợ bị theo dõi. Nam nheo mắt nhìn kỹ hơn, quả đúng như Nam đoán. Nam bèn quay sang nói với Linh:
- Mình có việc phải đi bây giờ, tạm biệt Linh nhé.
Linh gật đầu:
- Ừ, tạm biệt Nam.
Nói xong Nam và Linh chia hai hướng mà đi. Nam nhanh chóng bám theo gã đàn em nọ. Nam vừa nhìn gã vừa nghĩ thầm: “Lạ thật, tên này đang đến chỗ đại ca của hắn hay bọn chúng tiếp tục ý đồ giăng bẫy mình nữa mà lại để cho tên này xuất hiện lộ liễu giữa ban ngày ban mặt như vậy chứ?” Nam bắt đầu suy tính kế hoạch đối phó trong khi theo dõi đường đi của gã đàn em.
Hình như tên đàn em đang hướng đến một công trình khá lớn bị bỏ dở suốt hai năm ở phía Tây. Trong thành phố A, các công trình xây dựng bỏ hoang rất nhiều, chả mấy ai qua lại nên những chỗ này thường trở thành nơi gặp mặt của các băng nhóm vào ban đêm, ban ngày thì ít hơn; bởi vậy, càng khiến Nam nghi ngờ động cơ của bọn này. Vì e ngại lại giống lần trước, Nam trở nên thận trọng hơn khi tiến gần công trình xây dựng cách trước mặt không xa.
Nam bám theo tên đàn em nọ vào trong công trình xây dựng, vòng vèo trái phải mười mấy mét thì Nam đã thấy thấp thoáng bóng dáng của bọn xã hội đen. Nam dừng lại cách chỗ bọn chúng đứng chừng hai chục mét, ở khoảng cách này Nam tin là rất an toàn để trốn chạy, đồng thời cũng có thể nghe được thông tin đối thoại của chúng. Nam thấy được gã ngoại quốc đánh nhau với cậu đang ở đó cùng đám đàn em, đứng bên cạnh gã là một gã ngoại quốc khác. Từ vị trí đứng của hai người này thì Nam cho rằng hai người này có cùng cấp bậc. Nam lắng tai nghe thì phát hiện bọn chúng không nói tiếng Anh mà nói tiếng nước nào đấy, nghe thêm một ít nữa thì Nam nhận ra được ngôn ngữ bọn chúng nói gần giống nước X, đáng tiếc Nam lại không hiểu được ngôn ngữ này.
Đương lúc căng tai căng mắt lên để theo dõi những gã ngoại quốc đó thì một mùi thơm nhè nhẹ phảng phất vào mũi Nam, sau đó là tiếng nhỏ nhẹ những trong trẻo vang lên bên tai:
- Hóa ra bạn đang bám theo những người này à?
Khi Nam ngửi được mùi thơm thì giật mình, vội âm thầm vận công để đáp trả nếu có sự tấn công của người lạ này, rồi khi nghe được tiếng nói thì Nam thở hắt một hơi nhẹ nhõm. Người ở bên cạnh là Linh. Nam không trả lời cô ngay mà trách móc:
- Sao Linh lại theo mình chứ, Linh mau đi đi, ở đây nguy hiểm lắm.
Linh không vì thái độ bất lịch sự của Nam mà tức giận, cô chỉ cảm thấy tò mò:
- Lúc nãy mình thấy vẻ mặt của bạn rất lạ nên bám theo xem có gì vui không thôi, đâu nghĩ bạn lại bám theo mấy người này. Mấy người này là ai và đang làm gì thế?
Nam chưa vội trả lời ngay vì Nam vừa sực nhớ lại Linh có vệ sĩ âm thầm đi theo nên cả mừng mà hỏi:
- Mấy vệ sĩ của bạn nấp ở phía sau phải không?
Chẳng ngờ Linh lắc đầu:
- Không, lúc nãy vì muốn xem Nam định làm gì nên mình kiếm cớ đuổi họ đi để dễ dàng theo dõi Nam. Này trả lời mình đi, mấy người đó đang làm gì thế?
Nam thầm than “toi rồi”, “Linh ở đây không tiện, phải nhanh chóng rời đi.” Đây là suy nghĩ của Nam, tiếc rằng Linh không giỏi trong khoản ẩn nấp nên đã bị bọn xã hội đen nhìn thấy. Hơn nữa, Nam và Linh tuy trao đổi rất nhỏ tiếng nhưng kẻ địch là cao thủ võ công nên vẫn nghe thấy có âm thanh bất thường. Gã Tống đường chủ nhìn về hướng phát ra tiếng động thì thấy được màu áo Linh mặc thấp thoáng sau đống vật liệu. Gã quát lên một tiếng rồi lao tới, đồng thời tay phải đánh ra một chưởng.
Nam và Linh biết mình đã bị phát hiện nên lập tức nhảy lùi về sau, hai người nghe bùng một tiếng, chưởng lực của gã Tống đường chủ đã đánh đống vật liệu văng tung tóe. Đám đàn em canh gác xung quanh nghe tiếng động lớn vang lên vội vàng chay đến vây Nam và Linh vào giữa. Gã Kim đường chủ thấy Nam thì cười lớn và nói tiếng Anh:
- Đúng là may mắn, không ngờ lại bắt được mày ở đây, ồ, có cả thêm một con bé xinh đẹp nữa chứ, ha ha, ngon ngon ngon...
Linh nghe gã Kim đường chủ nói tục thì tức giận lớn tiếng mắng lại vài câu bằng tiếng Anh. Nam nói với Linh:
- Đừng tức giận với bọn chúng vô ích, hai gã này là cao thủ võ công đấy, giữ sức lại đi Linh.
Tuy Nam chưa đánh với gã Tống đường chủ nhưng gã cùng cấp với Kim đường chủ thì võ công chắc chắn cũng sẽ ngang bằng. Một gã Kim đường chủ đã không thể đánh lại thì cộng thêm một gã gì gì nữa thì sẽ thua thảm hại luôn, huống hồ còn đám đàn em vây xung quanh nữa. Linh tin lời Nam, cô hiểu với tình hình hiện giờ thì phải bình tĩnh để xử lý, cô hít sâu một hơi, vận Thánh Linh Chân Khí khắp toàn kinh mạch để hộ vệ bản thân.
Nội thương của gã Tống đường chủ đã thuyên giảm được chín phần mười, công lực cũng đã khôi phục hoàn toàn, gã quay sang nói Kim đường chủ:
- Nghe ông nói thằng nhóc này võ công rất khá, để tôi thử xem thế nào.
- Tùy ông thôi.
Gã Kim đường chủ không phản đối, chính gã cũng muốn xem võ công của đối phương ghê gớm đến mức nào. Tống đường chủ cười lớn, chân đáp mạnh một cái, hai tay đánh chưởng thẳng đến Nam.
Nam biết đối phương sẽ tấn công ngay nên khi chưởng của Tống đường chủ đánh đến, Huyết Xà Quyền lập tức đâm tới. Linh ở bên cạnh chẳng ngu ngốc mà đứng xem Nam đánh, bản thân cô cũng quát một tiếng lanh lảnh, tay phải tung ra một chưởng tấn công tên Tống đường chủ.
Tên Tống đường chủ tự phụ võ công của mình nên không dùng hết sức còn Nam và Linh lại dốc toàn lực ra đáp trả, bốn chưởng đụng nhau bùng một tiếng, cả ba người bị phản chấn đẩy lùi về sau. Tống đường chủ ồ lên ngạc nhiên:
- Ái chà, không ngờ võ công con ả này cũng lợi hại đấy.
Gã dùng tiếng X nói nên Nam và Linh không hiểu gì. Qua một chưởng, hai cô cậu nhận ra kẻ địch võ công rất ghê gớm, bản thân Nam cảm giác được võ công của gã này chỉ thấp hơn gã từng bị bà Mai đánh lui chỉ một ít. Nam hít một hơi lấy lại bình tĩnh và nói với Linh:
- Võ công đối phương cực kỳ cao, mình chỉ e là cả mình và bạn hợp sức lại cũng khó mà đánh thắng hắn.
Linh nghe xong thì hoảng sợ trong lòng, sắc mặt hơi tái đi, nhưng cô vẫn tỏ ra mạnh mẽ để ngăn kẻ địch nhận ra được. Cô nói:
- Chúng ta hợp sức đánh tên này cho xong đã.
Hình như tên Tống đường chủ hiểu được một ít lời của hai người nên gã nói bằng tiếng Anh:
- Có vẻ như bọn ranh chúng mày không đơn giản, tao phải giải quyết nhanh gọn.
Gã lại quát một tiếng, tay trái tay phải đồng thời đánh ra một chưởng nữa. Nam thấy chiêu số của gã thì không khỏi bật thốt lên:
- Thiên Sát Ma Chưởng? Toi...
Nam lập tức biết rằng kẻ địch trước mặt này chính là kẻ đã ám sát không thành hai anh em Tài và Thịnh, hôm nay thật sự mất mạng rồi. Nhưng dù thế nào cũng không thể để Linh sợ hãi, Nam vận mười phần công lực đáp trả bằng Lão Mai Quyền, kình lực cuộn xoáy ào tới hông tên Tống đường chủ. Bên này Linh hợp sức vào, chưởng pháp đánh ra biến ảo khôn lường, lúc trái lúc phải, lúc hư lúc thực đánh vào mạn phải kẻ địch.
Tên Tống đường chủ không khỏi kinh ngạc khi thấy Nam biết được tên tuổi bộ chưởng pháp gã sử dụng nên chiêu số hơi chậm lại, nhất thời chưa ép được Nam và Linh, có điều chỉ thoáng qua. Tên Tống đường chủ quyết tâm giết hai cô cậu cho bằng được, gã bèn gia tăng kình lực, Thiên Sát Ma Chưởng ào ạt tấn công Nam và Linh.
Gã Kim đường chủ đứng ngoài quan sát thì hết hồn với bộ chưởng pháp Thiên Sát Ma Chưởng. Gã nghĩ bụng: “Thiên Sát Ma Chưởng của bang chủ quả nhiên ghê gớm, chả trách khi luyện thành bộ chưởng pháp này, võ công của tên Tống Điền gia tăng một cách khủng khiếp.”
Kim đường chủ thấy chưởng pháp của Tống Điền càng lúc càng độc địa, nội lực đánh ra một lúc một mạnh dần, ép Nam và Linh lùi dần về sau. Dù rằng những môn võ, chiêu thức của Nam và Linh đều là những tuyệt học đệ nhất trên đời nhưng chênh lệch công lực giữa hai bên quá lớn, đánh để giữ mạng còn khó chứ đừng nói đến thắng. Nam và Linh cầm cự được khoảng mươi phút thì bốn chưởng lại đụng nhau, gã Tống đường chủ bung kình lực cực mạnh hất văng Nam và Linh bay ngược về sau. Hai cô cậu ngã sõng soài ra mặt đất.
Linh kêu đau một tiếng, sắc mặt tái nhợt, Nam thì thảm hơn, Nam chủ động ra sau đỡ lấy Linh nên hứng chịu gần như toàn bộ chưởng lực của gã Tống đường chủ, miệng hộc liền hai ngụm máu tươi, hai tay đau đớn cùng cực. Gã Tống đường chủ lại lập tức vọt đến tung chưởng tiếp theo. Nam vội ôm Linh ra phía sau lưng mình, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: “Chết tiệt, mình và Linh e rằng khó thoát khỏi đám lưu manh này, Linh vì mình mà bị liên lụy rồi.”
- Đến lúc này mà còn tình tứ nữa sao ranh con!
Gã Tống đường chủ thấy vậy thì cười khẩy khinh miệt, chưởng lực này gã dùng toàn lực, một đánh là xong.
Tưởng chừng như gã đã giết được hai cô cậu thì ngờ đâu một hòn đá lớn từ ngoài hai mươi mấy mét bay thẳng đến ngay đầu Tống Điền, kình lực cực kỳ đáng sợ. Nếu Tống Điền bất chấp quyết giết Nam và Linh thì gã sẽ bị hòn đá này đập nát đầu mà chết theo. Đương nhiên gã ta không làm điều ngu ngốc đó, song chưởng của gã chuyển hướng đánh vào hòn đá, “rốp”, hòn đá bị hai kình lực ép tan nát. Tống Điền cũng bị kình lực trong hòn đá đẩy lùi về sau, hai tay gã nhức nhối, tê dại.