Nhìn thấy Lý Đằng Phong đang lúng túng, mặt mày lấm la lấm lét, tên lính gác cổng cảm thấy Lý Đằng Phong rất khả nghi, y đang chuẩn bị tiến lên bắt giữ anh ta, bỗng có một giọng nói vang lên đã cắt đứt ý định của y.
- Phong tử, ngươi đã đi đâu từ sáng đến giờ làm ta tìm rã rời cả đôi chân.
Từ xa có một người nam nhân trung niên đang đi đến cổng thành, người này hướng về phía Lý Đằng Phong, nói lớn.
Theo phản xạ, Lý Đằng Phong quay người lại kiểm tra tình hình, anh ta liền trông thấy người vừa gọi mình là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân mặc hoàng gấm phát ra khí chất cao quý.
- Lâm....
- Ngươi muốn nói cái gì? Thân là kẻ hầu người hạ lại bỏ mặc chủ để đi nơi khác, khi về đến nhà, ta sẽ dạy dỗ lại ngươi.
Nam nhân trung niên không để Lý Đằng Phong kịp mở miệng, y đã nhanh nhảu chặn ngang bằng mấy câu đầy tức giận của mình.
- Nhưng Lâm....
- Câm mồm!
Nam nhân trung niên nổi nóng quát lớn, thái độ giống y như đúc khi người chủ đối xử với đầy tớ.
- Xin quan gia đây thông cảm, kẻ hầu này của ta không biết thân phận lại tự ý muốn vào thành trước, phận làm chủ như ta đây có vài lời xin cáo lỗi với ngài.
Nam nhân trung niên từ tốn nói ra, lời nào cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
- Lâm tiên sinh, ngài quá lời rồi, nếu tên tiểu tử này là người của ngài, ta sẽ không cản trở nữa. Lâm tiên sinh đi thông thả.
Tên lính gác cổng mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra, sau đó y cho người mở đường để nam nhân trung niên và Lý Đằng Phong vào trong thành.
Nam nhân trung niên nhẹ gật đầu cảm ơn một cái rồi nhấc chân bước đi, ở phía sau Lý Đằng Phong cũng không chậm trễ, lập tức lẻo đẻo đi theo người trung niên giống như một cái đuôi.
Sau khi vào thành, Lý Đằng Phong cảm thấy bên trong này đúng là phồn hoa, tráng lệ chưa từng thấy, không hổ danh đệ nhất Vương đô của miền bắc. So với Bình Châu thành, Xà Châu thành rất xứng đáng đứng ở vị trí của một đàn anh.
Trên trục đường chính trong Xà Châu thành, dòng người qua lại tấp nập như đàn kiến vỡ tổ, nếu không cẩn thận bước chân sẽ có nguy cơ va vào những người đi đường xung quanh.
- Lâm lão ca, sao lúc nãy ngươi lại mắng ta như con của ngươi thế?
Lý Đằng Phong nghếch mắt nhìn nam nhân trung niên rồi hỏi, anh ta không thể tin được vị lão ca Lâm Kính Tổ này của mình lại đi chơi trò mất nết, mắng bằng hữu cũ trong khi chỉ vừa mới chạm mặt sau một thời gian xa cách.
Người vừa mới dẫn Lý Đằng Phong vào thành đúng là Lâm Kính Tổ, người quen đầu tiên của Lý Đằng Phong khi vừa mới xuyên đến thế giới này.
- Nếu ta không làm vậy thì làm sao có thể thuận lợi đưa Lý lão đệ vào đây được. Khà khà khà..., cho lão ca đây xin lỗi ngươi.
Lâm Kính Tổ hổ thẹn bào chữa, y làm vậy đúng là bất đắc dĩ, trong tình cảnh lúc nãy chỉ có cách đó mới có thể giải quyết được.
- Nơi này ngộ he! Chỉ cần chửi người quen là được vào thành, xem ra sau này ta phải dùng nhiều rồi.
Lý Đằng Phong cười mĩm, động đậy đôi mày của mình theo nhịp điệu, nói ra.
- Không phải! Vốn dĩ là như thế này....
Lâm Kính Tổ đành phải mở miệng giải thích cho Lý Đằng Phong một lượt, y sợ Lý Đằng Phong hiểu nhầm rồi về sau lại gây ra phiền phức không đáng có.
Lâm Kính Tổ nghĩ mãi cũng không hiểu con người của Lý Đằng Phong, đôi lúc Lý Đằng Phong có vẻ hơi điên điên, khùng khùng, đôi lúc lại vô cùng thâm bất khả trắc, còn hiện giờ lại ngu ngơ đến khó hiểu.
Lâm Kính Tổ cho rằng tính cách của Lý Đằng Phong diễn ra giống với các mùa, thời điểm này là tính cách này, thời điểm khác là tính cách khác, khó mà lường trước được.
Đúng thật là có những việc Lý Đằng Phong không thể hiểu được, mặc dù anh ta rất thông minh nhạy bén nhưng tuổi tác còn rất nhỏ nên không thể nào thông thiên đến nổi biết tất cả.
Sau khi nghe Lâm Kính Tổ giải thích xong, mặc dù Lý Đằng Phong còn có vài chỗ lấn cấn nhưng cơ bản anh ta đã hiểu được một phần trọng yếu nào đó.
Đại loại là ở thế giới này đầy tớ và nô lệ không có quyền con người, tất cả những quyền đó đều dựa vào người chủ.
Cho nên, lúc nãy tên lính gác mới ngừng đòi kiểm tra văn thư, vì đầy tớ làm gì có văn thư, chỉ cần có người chủ bảo lãnh, mọi việc trong khuôn khổ pháp luật đều được thông qua.
Cuối cùng Lý Đằng Phong cũng đã rõ vì sao Lâm Kính Tổ chửi mình như con đẻ lúc ở cổng thành, y làm vậy để cho tên lính gác tin tưởng Lý Đằng Phong chỉ là một kẻ đầy tớ.
Bởi vì không có ai có lá gan lớn đến nổi dám ngang nhiên chửi mắng người khác ở giữa thanh thiên bạch nhật, ngọai trừ mấy tên thuộc hạ của mình cả.
- Lý lão đệ dự tính đi đâu đây?
Lâm Kính Tổ thuận miệng hỏi.
- Ta đang đi tìm chỗ đổi tiền.
Lý Đằng Phong chậm rãi đáp.
Nghe qua, Lâm Kính Tổ hơi bất ngờ một chút nhưng y đã lập tức suy nghĩ lại, có lẽ Lý Đằng Phong chỉ muốn đổi vài đồng bạc lẻ.
- Để ta dẫn ngươi đến Kim Phủ.
Nói xong, Lâm Kính Tổ liền chuyển sang hướng khác.
Tuy nhiên Lâm Kính Tổ không tự nhiên rãnh rỗi dẫn Lý Đằng Phong đi như vậy mà y đến đây cũng với mục đích tương tự như Lý Đằng Phong, nên sẵn tiện đường y mới giúp đỡ anh ta luôn một thể.
Thấy vậy, Lý Đằng Phong cũng nhanh chóng đổi hướng, bước theo sau.
Khoảng vài phút sau, Lý Đằng Phong đã đứng trước một tòa kiến trúc cao to nhất trong khu vực, nó giống như là một người khổng lồ đứng với đám người tí hon khi đem so với mấy ngôi nhà khác.
- Lâm tiên sinh, lâu rồi mới thấy ngài đến đây.
Khi thấy Lâm Kính Tổ bước vào, một lão giả khoảng sáu mươi tuổi đang ngồi ở bàn tiếp khách đã lập tức bật dậy chào hỏi.
- Ngô chấp sự, ta hữu lễ.
Lâm Kính Tổ cũng không vô lễ, nhanh chóng chào hỏi lại ông lão.
- Lý lão đệ đưa tờ giấy ủy quyền tài sản của ngươi cho ta.
Lâm Kính Tổ một bên nói với Lý Đằng Phong, một bên lấy tay lục lọi trong bộ hoàng gấm.
Nghe xong, Lý Đằng Phong liền đưa tờ giấy chi chít mực đỏ cho Lâm Kính Tổ.
- Lâm lão ca giúp ta nói với ông bác kia là ta muốn đổi ba trăm vạn Thượng Vàng.
Lý Đằng Phong hờ hững nói ra, lời nói nhẹ tựa lông hồng.
Nhìn qua tờ giấy trong tay Lý Đằng Phong, Lâm Kính Tổ cứng họng đứng nhìn trân trối, y không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy mấy con số trên đó, với số lượng vàng như vậy đã có thể sánh ngang với một nữa gia tài của Lâm gia.
- Được... được!
Một lúc sau, Lâm Kính Tổ mới hồi phục lại tinh thần, đáp lời.
Lâm Kính Tổ thật sự rất bất ngờ với tài năng kiếm tiền của Lý Đằng Phong, rõ ràng chỉ mới có mấy tháng Lý Đằng Phong đã gây dựng được số tài sản khổng lồ như vậy.
- Ta đổi ba trăm vạn Thượng Vàng, còn vị bằng hữu này của ta muốn đổi một vạn Thượng Vàng.
Lâm Kính Tổ lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi quay lại đưa hai tờ giấy trắng mực đỏ cho lão giả, nói.
Lâm Kính Tổ vừa dứt lời, Lý Đằng Phong lập tức nhìn qua nhưng anh ta không có nói lời nào, chỉ lẳng lặng quan sát. Vì Lý Đằng Phong tin tưởng Lâm Kính Tổ làm vậy là có lý do riêng của mình, anh ta cũng chắc chắn Lâm Kính Tổ không hề có dụng ý nào khác.