Trải qua một thời gian dài điều tức lại nguyên khí, bây giờ Lý Đằng Phong đã cảm giác được cơ thể của mình đang tràn trề năng lượng, nguồn năng lượng dồi dào đến nổi cứ như sắp đột phá đến nơi.
Rắc!
Vừa mới nghĩ đến chuyện đột phá, ngay tức khắc trong cơ thể Lý Đằng Phong vang lên một tiếng kêu trầm thấp, lập tức anh ta đã biết cái gì vừa mới diễn ra.
- Nguyên lực của ta đã thăng lên Luyện Khí tầng tám rồi!
Lý Đằng Phong hớn hở đến nổi nhảy dựng lên, mặc dù anh ta biết chuyện đột phá đã như nước tràn bình nhưng anh ta vẫn không kiềm nén được sự phấn khích này.
Kể từ khi đột phá tầng bảy, Lý Đằng Phong đã kẹt ở đó đến tận bây giờ, tính sơ cũng qua vài tháng, hiện giờ đã thuận lợi vượt qua nên anh ta vui mừng như được của.
Sau khi tăng lên một tầng, Lý Đằng Phong càng thêm tự tin khi đối mặt với kẻ thù, anh ta biết trên cõi đời này không thiếu kì nhân dị sĩ, bản thân càng mạnh càng tốt, khi đó sẽ ít nguy hiểm hơn, dù sao càng mạnh mẽ bao nhiêu sẽ càng có lợi bấy nhiêu.
Lý Đằng Phong đứng lên khởi động lại gân cốt đã lâu không hoạt động, một lúc sau Lý Đằng Phong mới rời khỏi chỗ tu luyện rồi chậm rãi bước đi về làng, anh ta cần phải về đó để chuẩn bị kiểm tra ngọn núi kia một chút.
Khoảng nửa giờ sau, Lý Đằng Phong đã đến trước ngôi nhà Ô Lãng đang dưỡng thương, anh ta muốn vào xem tình hình Ô Lãng sau mấy ngày thế nào rồi.
Nán lại bên trong chút lát, khi thấy tình hình Ô Lãng đã không có gì phát sinh, Lý Đằng Phong mới gửi gắm vài lời cho mấy người huynh đệ còn lại, xong anh ta cáo từ vài câu rồi rời đi. Mặc dù Lý Đằng Phong biết Ô Lãng vẫn còn hôn mê rất sâu nhưng sắc mặt Ô Lãng đã hồng nhuận hơn trước khá nhiều nên anh ta cho rằng y có lẽ sẽ hồi tỉnh trở lại nhanh thôi.
Sau khi rời khỏi ngôi nhà, Lý Đằng Phong đi đến ngọn núi mà tên Bắc Giảo Vương lăm le chiếm đoạt bấy lâu nay để kiểm tra qua một chút.
Vị trí toạ lạc của ngọn núi đó cách không xa ngôi làng, vì vậy có thể di chuyển đến đó một cách nhanh chóng. Tuy nhiên một phần đường đi dẫn lên núi khá khó để di chuyển, đa số toàn là đá nhọn lổm chổm và cũng không thiếu những bụi cây gai bén nhọn.
Trên đoạn đường đi, Lý Đằng Phong một mực đánh giá sơ qua bên ngoài ngọn núi đang đứng sừng sững trước mặt mình.
Qua dáng vấp đồ sộ của ngọn núi, có thể thấy nó giống như một tòa thành kiên cố, dễ thủ khó công, mặc khác ngọn núi đó còn có chiều cao chót vót tận mây xanh cho nên nhìn sơ qua đỉnh núi không khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Khoảng nửa tiếng sau, Lý Đằng Phong đã đến dưới chân ngọn núi, anh ta quan sát bao quát xung quanh một lượt, nơi này không những có nhiều cây to cho lượng gỗ khổng lồ mà còn có nhiều loại cây ăn trái và vô số loài hoa thơm ngát đủ màu sắc.
- Nơi tuyệt thế này mà đến giờ ta mới biết.
Lý Đằng Phong cảm thán nói nhỏ một câu.
Không chần chừ, Lý Đằng Phong nhanh chóng di chuyển lên trên ngọn núi qua mấy chỗ đất đá có độ nghiêng lớn, trùng hợp là những chỗ đó sắp xếp lần lượt theo hình xắn ốc bao quanh ngọn núi cho đến lên tận trên đỉnh núi.
Nếu trong ngọn núi này không có cái gì bất phàm, Lý Đằng Phong cũng sẽ không để nó vô dụng ở một xó như thế này, đổi lại anh ta sẽ tận dụng ngọn núi này làm căn cứ cho Ngưu Sát binh đồn trú về sau. Còn nếu có bảo vật, Lý Đằng Phong cần phải xem qua rồi mới biết đường tính tiếp.
Mặc dù Lý Đằng Phong là tu sĩ nhưng anh ta cũng phải khá chật vật để bước đi hết cái đoạn đường mòn phía trước này. Tuy là lối mòn nhưng không phải là do con người di chuyển tạo ra mà là do nước mưa chảy qua nhiều năm tháng rồi thành hình nên không dễ đi lắm.
Tuy nhiên chỉ cần đến khi Lý Đằng Phong đột phá trúc cơ là có thể bay lên trên đỉnh núi mà không cần phải vất vả lội bộ như thế này nữa.
Đến khi mặt trời lên trên đỉnh đầu, Lý Đằng Phong mới thuận lợi đặt bước chân cuối cùng lên trên đỉnh núi.
Ở trên này giống như được con người xẻ núi mà thành bởi vì một khoảng diện tích rộng lớn đều bằng phẳng như lát gạch, tính sơ qua cũng khoảng một cây số vuông là ít.
Nhìn ngắm một hồi, ánh mắt Lý Đằng Phong lập tức rơi vào cái hang động nằm bên phía tay phải mình không xa, anh ta không chậm trễ liền nhanh chóng tiếp cận cái hang.
Thoạt nhìn bề ngoài, cái hang không có bất cứ điểm gì đặc biệt, không hề có trận pháp bảo vệ hay một loại năng lượng khí tức nào dao động.
Một lúc sau, Lý Đằng Phong thử bước vào bên trong kiểm tra xem có cái gì khác hay không, anh ta không tin chỉ có cái ngọn núi bình thường như vậy mà Bắc Giảo Vương lại cho người của mình đi chiếm lấy.
Đột nhiên trong đầu Lý Đằng Phong có một suy nghĩ tiếu lâm lướt qua, anh ta thầm nghĩ không lẻ Bắc Giảo Vương muốn lấy nơi này để xây dựng công trình nghỉ dưỡng hay là dùng cho mục đích kinh doanh nào đó. Tuy nhiên ngay sau đó Lý Đằng Phong đã xóa đi những ý nghĩ đó, bởi vì thế giới này đâu giống Địa Cầu mà có chuyện làm ăn dễ dàng như vậy.
Rột!
Một thứ âm thanh của cái gì đó bị vỡ vụn phát ra từ dưới bàn chân Lý Đằng Phong, anh ta lui lại rồi ngó xuống xem xét.
- Cái gì đây?
Lý Đằng Phong nhặt lên một mảnh đá giống như là than nhưng xen lẫn trên đó có một vài chỗ trơn nhẫn sáng bóng.
Lý Đằng Phong thử bóp nát cái vật trong tay của mình, ngay lập tức có vài viên ngọc nhỏ như hạt tiêu lộ ra trên bàn tay anh ta.
Sau đó, loại năng lượng quen thuộc lập tức phóng thích ra không gian xung quanh, năng lượng này thuần khiết, thanh mát vô cùng.
- Linh thạch!
Rất nhanh, Lý Đằng Phong đã cảm nhận được thứ năng lượng đang liên tục phát ra trên tay của mình là gì.
Tuy nhiên Lý Đằng Phong vô cùng khó hiểu, anh ta không biết sao linh thạch lại nằm trong cái thứ đen xì mục nát này và khi nằm trong đây nó lại không có năng lượng bộc phát, làm anh ta nhất thời chưa thể biết được nguyên nhân.
Tuy mấy viên linh thạch bé xíu này vô cùng nhỏ nhắn nhưng lại mang bên trong một loại năng lượng thuần mạnh hơn cả những viên linh thạch ở trong giới chỉ của Lý Đằng Phong.
Tạm thời, Lý Đằng Phong ném số linh thạch trên tay vào trong giới chỉ rồi lấy ra một viên dạ minh châu, sau đó anh ta chậm rãi tiến sâu vào bên trong hang động.
Rột, rột,…
Mỗi bước chân của Lý Đằng Phong đều dẫm lên mấy vật đen xì giống như lúc nãy, chỉ có điều càng vào sâu những thứ này càng nhiều.
- To thật!
Một khoảng thời gian sau, Lý Đằng Phong đã đi đến cuối hang động, bây giờ trước mắt anh ta đang tồn tại một khối vật chất khổng lồ, đen ngòm y hệt như mấy mảnh vỡ dưới chân anh ta.
Thử cho tay vào chạm nhẹ, Lý Đằng Phong ngay tức khắc cảm nhận được độ sần sùi, xốp cứng của tảng vật chất khổng lồ đối diện, anh ta thử dùng một chút sức lực đấm vào vật đó.
Cong, cong,…
Trong nháy mắt, khối vật chất đen bị vỡ ra một mảng nhỏ, đồng thời có một viên ngọc to cỡ nắm tay em bé rơi xuống nền đá, lăn một lúc rồi dừng lại.
- Lại là linh thạch!
Lý Đằng Phong giật mình kêu lớn một tiếng, đây chính xác là linh thạch không thể nào khác được, không những là linh thạch mà còn là linh thạch có phẩm chất cao nhưng Lý Đằng Phong không biết nó cao đến cỡ nào thôi.