Nhìn nét mặt đặc sắc của Lý Đằng Phong, Nam Phương Nghị Thế không khỏi thầm buồn cười trong lòng, nếu y không phải là linh hồn thể có lẽ đã để lộ gương mặt đỏ chót vì nhịn cười rồi.
- Đằng Phong, bảo bối con cũng đã nhận rồi có phải nên tiếp nhận điều kiện nghĩa phụ đã đưa ra không?
Nam Phương Nghị Thế bình tâm lại nói ra, dáng vẻ mờ ảo ngày càng hư vô thêm.
- Nghĩa phụ mang vật đó ra đi để con xem xét như thế nào?
Lý Đằng Phong bỉu môi đáp lời, anh ta vẫn còn cảm thấy tiếc mấy món đồ gặp mặt không có duyên phận với mình.
- Xem xét?
Nam Phương Nghị Thế lườm Lý Đằng Phong một cái rồi nói ra.
Không đợi phản hồi của Lý Đằng Phong, Nam Phương Nghị Thế biến mất ngay tại chỗ cứ như đã tan biến vào không khí vậy.
Đối với Lý Đằng Phong cái sở thích thoắt ẩn thoắt hiện của mấy lão quái anh ta đã quen mắt lắm rồi nên chẳng mảy may quan tâm. Có điều Lý Đằng Phong không hiểu sao sư phụ Đông Phương Trác Tuyệt và nghĩa phụ Nam Phương Nghị Thế của mình lại thích chơi trò hòa mình với khói bụi như vậy.
Lý Đằng Phong chỉ có thể đoán mò đó là phong cách của mấy lão quỷ tu luyện lâu năm, anh ta tự nhủ sau này mình sẽ sáng tạo ra phong cách khác của riêng mình còn độc đáo hơn như thế nữa.
Chi, chi, chi,...
Đang mãi suy nghĩ, Lý Đằng Phong bỗng nhiên nghe được âm thanh non nớt của con gì đó vang lên, anh ta liền chăm chú nhìn về hướng phát ra tiếng kêu.
Ngay sau đó, một con vật kì lạ to cỡ bàn tay trẻ con được bao bọc trong cái bong bóng năng lượng đang bay tới.
Lý Đằng Phong hiếu kì đánh giá sơ qua con vật đó, nó có dáng vẻ giống như con bò cạp nhưng lại có đôi cánh nhỏ trên lưng, toàn thân là một màu đỏ tím.
- Ngươi thấy tiểu gia hỏa này thế nào?
Nam Phương Nghị Thế từ ở đâu xuất hiện, nhã nhặn hỏi.
Lý Đằng Phong nhìn chằm chằm con vật nhỏ phía trước, anh ta cảm thấy tuy con vật đó không có khí tức phóng ra bên ngoài nhưng lại cho anh ta một loại cảm nhận khó nói ra. Dáng vẻ nó trông vô cùng dị hợm nhưng lại rất đáng yêu, đôi mắt tròn chớp chớp liên tục.
Phần chớp đuôi của con vật đó có màu ửng hồng như màu hoa sen trông rất thích mắt nhưng hình dáng cái đuôi lại vô cùng sắc bén giống như một mũi tên nhọn được mài dũa kĩ càng.
- Con cũng không thông thạo việc này lắm! Nghĩa phụ cho con biết đây là loại yêu thú gì thế?
Quả thật Lý Đằng Phong chẳng biết nhận xét như thế nào, cho anh ta đánh giá tài bảo còn có thể chứ kêu anh ta cho cảm nhận về cái con lạ hoắt lạ quơ này thì thật vô phương.
- Ta thường gọi nó là Tiểu Ấu Tử, còn việc nó thuộc giống loài gì thì ta cũng không biết.
Nam Phương Nghị Thế mặt lặng như tờ trả lời.
Nghe qua mấy lời đó, Lý Đằng Phong liền khinh bỉ nhìn về phía Nam Phương Nghị Thế, anh ta thầm nghĩ lão còn không biết thì làm sao ta biết được. Tuy nhiên Lý Đằng Phong không tin rằng Nam Phương Nghị Thế không biết tí tẹo gì về lai lịch của con yêu thú kia mà vẫn chấp nhận giữ nó lại, chí ít cũng biết chút đỉnh. Truyện Quan Trường
Lý Đằng Phong quá rõ mấy lão quái này rồi, phàm những thứ vô dụng không thể nào hấp dẫn được mấy lão, anh ta phỏng đoán có thể Nam Phương Nghị Thế có việc gì đó không thể tiết lộ.
Những chuyện người khác không muốn nói, Lý Đằng Phong sẽ không gượng ép hỏi cho ra lẽ, anh ta giả vờ tin mấy lời của Nam Phương Nghị Thế là thật.
Dường như Nam Phương Nghị Thế cũng nhận ra Lý Đằng Phong biết được ý tứ của mình, y rất thưởng thức Lý Đằng Phong vì anh ta rất thông minh, nhạy bén nhưng lại thích giả vờ ngô nghê.
Một con người ẩn trong lớp vỏ ngốc nghếch rất đáng sợ, y luôn làm cho sự cảnh giác của mọi người giảm xuống rất nhiều, có khi quay về con số không tròn trỉnh. Trái bom hẹn giờ nằm trong con gấu bông đáng yêu rất dễ đoạt mạng người.
- Tiểu Ấu Tử, ngươi đi theo ta nhe!
Lý Đằng Phong từ từ tiến lại gần Tiểu Ấu Tử, anh ta dỗ ngọt nói ra, gương mặt hiện lên vẻ âu yếm triều mến.
Nhìn dáng vẻ của Lý Đằng Phong khiến Nam Phương Nghị Thế buồn nôn không thôi, nếu đổi lại đối tượng là Nam Phương Nghị Thế, y chắc chắn đá bay Lý Đằng Phong mất tiêu từ bao giờ.
Tuy nhiên Tiểu Ấu Tử lại có vẻ rất yêu thích Lý Đằng Phong, chưa qua bao lâu nó đã sa vào trong vòng tay của anh ta.
Chi, chi.
Tiểu Ấu Tử liên tục cạ đầu vào tay Lý Đằng Phong, trông nó không khác gì một con thú nhồi bông cỡ nhỏ nhìn vô cùng dễ thương. Ánh mắt Lý Đằng Phong nhất thời không thể thoát khỏi Tiểu Ấu Tử, trước giờ anh ta mới gặp con vật kì dị mà lại khả ái như thế này.
- Trông nó có vẻ rất ái mộ tiểu tử ngươi nhe!
Nam Phương Nghị Thế giảo hoạt nói ra, đây là lần đầu y nhìn thấy Tiểu Ấu Tử dễ gần như vậy. Chứ từ lúc mang nó về đến bây giờ, chưa bao giờ nó đếm xỉa đến Nam Phương Nghị Thế, nói gì đến đeo bám.
- Chắc chắn là do con quá dễ thương.
Lý Đằng Phong một tay vuốt ve lưng Tiểu Ấu Tử, một tay sờ sờ cái mũi, xảo huyệt đáp lời. Càng tiếp xúc lâu với nó, Lý Đằng Phong càng cảm thấy thân thiết hơn.
Bây giờ, nếu Nam Phương Nghị Thế có đòi lại Tiểu Ấu Tử thì Lý Đằng Phong cũng nhất quyết không trả. Có cho Lý Đằng Phong một núi vàng, anh ta cũng chẳng động tâm, tuy nhiên cho những thứ khác có lẽ anh ta không chắc chắn được.
- Nếu Tiểu Ấu Tử đã thân thuộc với ngươi như vậy để ta giúp tiểu tử ngươi kết huyết khế với nó. Sau này hai đứa ngươi không khác gì là huynh đệ máu mũ.
Nam Phương Nghị Thế tươi cười nói ra chủ ý.
Tuy Lý Đằng Phong không rõ lắm về kết huyết khế nhưng anh ta cũng biết một chút ít bản chất của nó như thế nào. Nói cách khác, kết huyết khế gần giống như cắt máu ăn thề mà trên phim ảnh ở Địa Cầu hay nhắc đến, chỉ là việc này đặc biệt hơn chút ít.
Kết huyết khế giúp cho người và yêu có một mối tương liên đặc biệt, tuy không bằng huynh đệ cùng một mẹ sanh ra nhưng vẫn có thể xem như có một tia huynh đệ ruột thịt.
- Làm phiền nghĩa phụ giúp con một tay.
Lý Đằng Phong không chần chừ đồng ý lời đề nghị của Nam Phương Nghị Thế, vì anh ta tin vào ánh mắt của mình sẽ không nhìn sai Tiểu Ấu Tử, từ khí chất của nó khiến anh ta không thể không tin tưởng.
Rất nhanh, Nam Phương Nghị Thế đã kết một loại thủ ấn dị thường, sau đó từ cơ thể Lý Đằng Phong và Tiểu Ấu Tử đều bay ra một giọt máu.
Cùng lúc hai giọt máu hòa quyện vào nhau thành một giọt máu lớn hơn rồi phát ra ánh sáng đỏ chói, mùi vị huyết nhục tỏa ra khắp nơi trong không gian.
Trải qua một ít thời gian nữa, giọt máu đó hóa thành hai viên ngọc hình giọt nước, mỗi viên đều có màu đỏ huyết và có kích cỡ như nhau. Tuy bề ngoài của hai giọt máu có vẻ hơi bình thường nhưng từ trong chúng có loại dao động gì đó đang lan truyền ra bên ngoài, khiến cho tinh thần Lý Đằng Phong rơi vào trạng thái mơ hồ.
Còn đang trong cảm giác lâng lâng, bỗng viên ngọc máu bay thẳng vào giữa trán Lý Đằng Phong, sau đó nó hòa tan vào trong linh hồn của anh ta. Ở bên này, tình cảnh của Tiểu Ấu Tử cũng không khác gì Lý Đằng Phong, nó cũng bị ngọc máu xâm nhập vào trong linh hồn.