Thấy các binh sĩ đang chần chừ mãi không tiến tới, tên tướng quân đứng dậy hét lớn.
- Các ngươi điếc sao?
Những binh lính bao vây Lý Đằng Phong nhắm mắt, cầm chắc vũ khí liều mạng xông vào bắt anh ta.
Tuy nhiên một tu sĩ như Lý Đằng Phong đâu dễ bị bắt nạt như vậy, anh ta chống hai tay xuống đất, giơ hai chân lên trời rồi xoay vài vòng, ngay lập tức toàn bộ binh lính bị đá văng xuống đài
Tuy không bị thương nặng nhưng cũng không còn sức để đứng dậy nữa, lãnh một đòn của Lý Đằng Phong khác gì bị một tảng đá khổng lồ đè lấy, không chết là may phước rồi.
Giải quyết xong đám lính, Lý Đằng Phong tiến lại cõng Ô Lãng xuống đài, anh ta đi về phía các huynh đệ trong đội hai ngàn của mình.
- Ta giao Ô Lãng đại ca cho các huynh.
- Lý Sát tiểu đệ cứ yên tâm làm những gì cần làm đi.
Tất cả người của đội hai ngàn ra hiệu cho nhau lui ra khỏi quảng trường, âm thầm quay về lều trại của mình, họ biết cho dù ở lại cũng không giúp được gì cho Lý Đằng Phong.
- Lý Sát, ngươi định làm phản sao?
Tên tướng quân trên đài cao phi thân xuống quảng trường, dáng người cao gầy lướt nhanh trên mặt đất y như một sát thủ.
- Ngươi nắm quyền ở đây muốn nói gì chẳng được. Tốt. Cứ đến đây ta tiễn ngươi đi một đoạn.
Lý Đằng Phong cười to, lạnh lùng đáp lời, anh ta đã có ác cảm với tên tướng quân này nên không thể tha được. Nếu lớn chuyện, Lý Đằng Phong dư sức chạy trốn nên giết thêm một người cũng chẳng làm sao. Bây giờ, Lý Đằng Phong không giết tên tướng quân này, ắt về sau sẽ trở thành mối họa cho anh ta. Ngay từ đầu tên này đã nhắm vào Lý Đằng Phong nên anh ta không thể không trừ khử.
- Tiểu tử ngươi dám phá hỏng chuyện của Bạch gia, thế nên hãy ngoan ngoãn để mạng lại.
Tên tướng quân âm lãnh nói.
- Bạch gia?
Lý Đằng Phong khẽ ngẩn người một lát rồi hỏi.
- Có gì thắc mắc cứ xuống hỏi Diêm Vương, hôm nay Bạch Tàng ta sẽ giúp ngươi đi xuống dưới.
Tên tướng quân tự xưng Bạch Tàng cười lạnh nói.
Lý Đằng Phong cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, người của Bạch gia đã sớm cắm một chân vào Lý gia quân với mục đích xấu gì đó. Có thể Lý Đằng Phong đã vô tình đối chọi với người của Bạch gia trong này nên tên Bạch Tàng mới muốn giết anh ta. Nghĩ lại Lý Đằng Phong dường như biết được cái gì đó, đám người tinh anh trong này có thể là người của Bạch gia, kể cả hai tên anh ta vừa giết trên võ đài nên Bạch Tàng mới nộ khí như vậy.
- Khá hay cho ngươi, đến nộp mạng rất đúng lúc, thù cũ nợ mới tính một lượt lên đầu ngươi vậy.
Lý Đằng Phong cười như không cười, chậm rãi nói với Bạch Tàng.
- Tiểu tử, mạnh miệng lắm để ta xem ngươi có tài cán gì.
Dứt lời, Bạch Tàng rút một thanh gươm từ hông của mình, thanh gươm va vào vỏ vang lên tiếng kêu buốt răng, sát khí từ thanh gươm cũng không phải ít, đủ để người khác sởn gai óc.
Bạch Tàng chém một đường từ trên xẹt xuống cổ Lý Đằng Phong, tiếng gió rít từ thanh gươm đủ để người đứng cách mười mét nghe thấy.
Cụp!
Phạch!
Rất nhanh, chân phải Lý Đằng Phong đảo vài đường, ngay tức khắc thanh gươm từ tay tên Bạch Tàng rơi xuống đất, còn bản thân hắn bị đá bay về phía sau hơn hai mươi mét.
Bạch Tàng chao đảo gắng gượng đứng dậy, cơ thể của một tướng quân như Bạch Tàng không phải người thường nào cũng có thể sánh bằng, tuy nhiên ăn một cước của Lý Đằng Phong khiến hắn không dễ chịu chút nào.
Mấy tên binh sĩ đứng xung quanh nhìn Lý Đằng Phong bằng ánh mắt vừa kính vừa sợ, kính anh ta vì tài không đợi tuổi, sợ anh ta vì quá tâm ngoan thủ lạt.
Ngay cả Bạch Tàng cũng bắt đầu cảm nhận ra được một chút gì đó lo lắng khi đối mặt với Lý Đằng Phong.
- Bây giờ, ngươi chắc đã biết ai mới đi gặp Diêm Vương rồi chứ.
Lý Đằng Phong cười bí hiểm, âm trầm nói ra.
Âm thanh vừa dứt, Lý Đằng Phong đã rời khỏi chỗ đứng cũ, anh ta đang như con thú săn mồi đang lao về hướng Bạch Tàng. Khí thế triệt hạ đường sống vô cùng bá đạo, khiến người đối diện lạnh sống lưng.
Bạch Tàng tận mắt chứng kiến Lý Đằng Phong đang đến gần nhưng hắn lại đứng yên bất động, tình cảnh này hắn thật sự không biết làm gì hơn.
Ngay khi Lý Đằng Phong một cước của Lý Đằng Phong sắp chạm vào đỉnh đầu Bạch Tàng, bỗng có một luôn khí tức kì lạ lao nhanh tới.
Bụp!
Một cước của Lý Đằng Phong đã bị phá giải trong tích tắc, cả cơ thể anh ta cũng lảo đảo liên tiếp lui về phía sau.
Sau một màn đó, một người nam nhân khoảng hai mươi bốn tuổi, toàn thân mặc giáp trắng, anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm xuất hiện.
Bạch Tàng trong thấy bạch y nam tử xuất hiện, hắn vui mừng ra mặt, chậm rãi quỳ gối hành lễ.
- Bái kiến Âu Dương tướng quân!
Người mới đến không ai khác chính là Âu Dương Phi Thần, y vừa mới từ bên ngoài thành trở về, đúng lúc bắt gặp chuyện náo loạn đang xảy ra lúc nãy.
- Âu Dương tướng quân!
Lý Đằng Phong cũng không vô lễ, anh ta chắp tay cúi nhẹ đầu ra lễ, chỉ là không làm quá mức như tên Bạch Tàng kia.
Âu Dương Phi Thần không nói gì, y từ từ quay người về hướng đài cao, chậm rãi bước đi.
Một lúc sau, Âu Dương Phi Thần đã ngồi vào vị trí mà tên Bạch Tàng đã từng ngồi, Âu Dương Phi Thần khi đã yên vị mới mở lời.
- Hai người các ngươi có còn xem nơi này là doanh trại hay không? Một nơi quân lệnh tựa sơn mà các ngươi dám làm ra những việc không thể nào chấp nhận được. Ngay cả việc giải quyết mâu thuẫn mà còn không làm được, sau này ra chiến trường lấy gì để đánh địch?
Bạch Tàng thở phì phò tức giận đáp lại.
- Âu Dương tướng quân, người của ta bị tên Lý Sát này giết chết, tướng quân ngày nói xem ta nên giải quyết mối thù này thế nào?
Âu Dương Phi Thần híp mắt đáp lời.
- Bị giết chết là do không biết quy tắc, bị đoạt mạng là do không đủ thực lực, vậy thì trách ai được. Nếu ngươi đã không phục, bây giờ cứ tự nhiên phục thù, ta sẽ không ngăn cản, tới lúc đó mất mạng rồi xem ai sẽ trả thù cho ngươi.
Bạch Tàng nghe vậy bỗng khựng người trong giây lát, tuy hắn không nói gì thêm nhưng trong lòng ngọn lửa hận thù cháy càng lúc càng dữ dội hơn.
- Bạch Tàng, từ hôm nay ngươi sẽ bị giáng xuống làm binh sĩ, khi nào lập công chuộc tội sẽ được xem xét thăng chức trở lại. Thế nào... ngươi phục không?
Âu Dương Phi Thần hạ lệnh.
- Mạc tướng... thuộc hạ tuân lệnh.
Bạch Tàng ấm ức nhận lệnh.
Xét xử Bạch Tàng xong, Âu Dương Phi Thần bắt đầu chuyển sang nói với Lý Đằng Phong.
- Lý Sát, tuy ngươi giết hai binh sĩ kia nhưng không phạm vào lệnh cấm, vì thế việc này ngươi không có tội.
Ngừng một lát, Âu Dương Phi Thần biểu hiện ra vẻ kì lạ nói tiếp.
- Tuy nhiên ngươi có ý định giết tướng quân trong quân ngũ Lý gia quân thì việc này không thể tha thứ được. Chính vì vậy, từ ngày mai toàn đội của ngươi sẽ bị đày lên rừng khai thác tài nguyên, khi nào công đủ sẽ được quay về.
Âu Dương Phi Thần phạt toàn đội của Lý Đằng Phong bởi vì y sợ nếu để bọn hắn lại doanh trại sẽ bị Bạch Tàng thủ tiêu, mặc khác bọn người đó có vẻ thân thiết với Lý Đằng Phong nên Âu Dương Phi Thần mới cho đi theo.
Nhìn thấy nét dị thường của Âu Dương Phi Thần, Lý Đằng Phong đã hiểu ra sự sắp đặt của y.