Thế Giới Không Tiếng Động, Còn Có Anh

Chương 32



Nói thật thì cũng có chút nhói lòng, Hà Quân Thạc lại giải thích một lần nữa: [Cũng không phải không có thời gian quan tâm tới con, con thích người như thế nào, ở cùng với ai, sinh sống như thế nào, Tần Dữ, đó là cuộc đời của con, chính bản thân con phải có quyết định. Ví dụ như Lục Bách Thanh, chú ấy làm thầy giáo ở Tô Thành, tất cả mọi người đều cảm thấy không đáng, chính chú ấy thấy đáng là được, người bên cạnh chỉ là lo chuyện bao đồng.]

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tần Dữ biết đây là cuộc đời của anh, cũng sẽ không vứt bỏ lựa chọn của mình vì bất kỳ người nào, nhưng anh cũng hy vọng người mà anh thích, cũng được bố mẹ yêu thích và chúc phúc.

Bồ Thần tự ti lại còn nhạy cảm, cô lo lắng nhất chính là anh chịu không nổi áp lực trong gia đình, sau cùng sẽ chia tay với cô, cho dù là vậy, cô cũng sẽ nghĩa vô phản cố (1) ở bên cạnh anh.

(1) Làm việc nghĩa không chùn bước.

Anh muốn tất cả những người xung quanh đều từ từ chấp nhận cô, để cô được vui vẻ hơn một chút.

Hà Quân Thạc: [Có phải con sợ ngày hôm đó bố bị mẹ con ảnh hưởng, phản bội đứng bên phe mẹ con, chia rẽ uyên ương con với Bồ Thần không? Nếu là chuyện băn khoăn này thì con cứ yên tâm, bố con làm người cũng không đến nỗi kém cỏi thế.]

Ông với Tần Dữ lại nói với nhau thêm vài câu: [Mấy năm nay bên công ty luật tiếp nhận hạng mục, có không ít công ty y dược được đưa ra thị trường và thâu tóm, lần nào bố cũng hỏi thăm với người ta, việc trị liệu câm điếc có đột phá tiến triển gì hay không, còn phải chờ đợi bao lâu nữa.]

Tần Dữ nhìn mấy chữ cuối cùng trên màn hình, như thể có thứ gì đó đè nặng trên ngực anh, anh không nói ra được mấy lời kiểu cách, một câu cảm ơn lại không thể diễn đạt được tâm tình hiện tại của anh.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Ở bên kia, Hà Quân Thạc đặt điện thoại xuống, lúc này mới chân chính đường hoàng lật xem tài liệu.

Từ đâu tới cuối, Bồ Thần không hề biết Tần Dữ cầm điện thoại nói chuyện với Hà Quân Thạc, cô tưởng Hà Quân Thạc nói chuyện với khách hàng, còn Tần Dữ thì đang nói chuyện với Bành Tĩnh Dương.

"Em đang đọc tiểu thuyết nào đó?" Tần Dữ dựa sát qua.

Bồ Thần muốn tắt trang, nhưng lại không kịp, cô mở trang tiểu thuyết ra, chỉ vào tên cuốn tiểu thuyết cho anh đọc.

Tần Dữ nhớ cuốn tiểu thuyết này, từ hồi nghỉ hè là cô bắt đầu đọc: "Em còn chưa đọc xong?"

Bồ Thần: [Em xem xong lâu rồi, ba lần.]

"Xem nhiều lần vậy em không ngán tới phát sợ à?" Tần Dữ nhìn tới tác giả của cuốn tiểu thuyết, tên là "Tiểu Tây Mễ", anh kinh ngạc: "Đây không phải là chậu sen đá của chúng ta sao?"

Bồ Thần vẫn xem như là còn bình tĩnh: [Vâng, chính là tên của tác giả và sen đá của anh, nhìn thấy rất thân thiết em mới xem mãi tiểu thuyết của cô ấy.]

Tần Dữ không nghi ngờ lý do thoái thác của cô, anh đề xuất: "Tiểu thuyết xem nhiều lần thì không còn gì mới mẻ, em có thể xem bộ tiểu thuyết của cùng tác giả này, một người chắc có lẽ viết cũng kha khá thể loại."

Bồ Thần: [Tác giả chỉ có mỗi cuốn này.]

Tác giả "Tiểu Tây Mễ" thật ra chính là cô, cái tên này tên tự là "Túc" (2), cô là hạt kê (3) giữa biển cả, Túc tách ra chính là chữ Tây Mễ.

(2)-(3): 粟 (Hán Việt đọc là Túc, dịch nghĩa là hạt kê) gồm chữ 西 phía trên và chữ 米 phía dưới.

Sau kỳ thi đại học, buổi tối ở nhà rảnh rỗi, cô tiếc nuối ba năm học cấp ba, vì vậy viết nên cuốn tiểu thuyết này.

Nam chính có bóng dáng của Tần Dữ, và nữ chính thì có tài ăn nói tuyệt hảo, sau đó trở thành một luật sư nổi tiếng.

Cuốn tiểu thuyết này không dài, tổng cộng có một trăm mười nghìn chữ, cô xem hơn năm lần, giống như đang xem từng chi tiết trong ba năm cấp ba của cô với Tần Dữ.

Viết rất bình thường, bên trong có chút tâm tư của bản thân, cô không muốn để Tần Dữ biết được là do mình viết, thấy có hơi mắc cỡ.

Tần Dữ thuận miệng hỏi: "Tác giả không viết nữa à?"

Bồ Thần: [Dạ, có lẽ là do ngoài đời bận rộn quá chăng.]

"Còn ăn tráng miệng không?" Hà Quân Thạc cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
Tần Dữ: "Không ăn nữa ạ."

Hà Quân Thạc gọi nhân viên phục vụ đến, gói phần tráng miệng còn lại mang về rồi nói: "Lấy thêm cho tôi một phần tráng miệng đóng gói sẵn luôn."

Nhân viên phục vụ:"Dạ vâng, xin anh chờ chốc lát."

Hà Quân Thạc nói với Tần Dữ: "Phần tráng miệng này buổi tối các con lấy ra ăn, phần mua thêm thì để Bồ Thần mang về trường." Ông bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn.

Tần Dữ biết, có lẽ mẹ và dì nhỏ đã rời khỏi nhà hàng.

Anh vỗ nhẹ Bồ Thần: "Thần Thần, em thu dọn một chút, chúng ta đi đến công ty luật."

Bồ Thần gật đầu, thoát khỏi trang đọc tiểu thuyết.

Tần Dữ cầm túi đồ đóng gói, đi thẳng một đường với Bồ Thần ra ngoài, thứ hai cô học cả ngày, "Tráng miệng em giữ lại để vào lớp cùng chia với các bạn."

Anh hỏi cô: "Phòng học của bọn em chưa thay đổi mà phải không?"

Bồ Thần lắc đầu, không thay đổi.

Anh có thể đọc thuộc lòng thời khóa biểu của cô, sáng mai có mấy tiết học trên giảng đường.

Bọn họ thuận lợi ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng, không chạm mặt Tần Minh Nguyệt.

- -

"Chị, đừng bực bội nữa mà, rước giận vào người không tốt đâu." Trên đường đi về, Tần Minh Hàm xoa dịu Tần Minh Nghệ.

Tần Minh Nghệ làm vài lần hít thở sâu, nhưng vẫn không có tác dụng, phổi đang tới biên giới bộc phát.

Bà vốn định ăn xong thì ở trong nhà hàng ôm cây chờ thỏ, bà không tin Hà Quân Thạc có thể dẫn Tần Dữ bay ra khỏi cửa sổ, thiên tính vạn toán không ngờ anh hai lại gọi cho bà.

Bình thường anh hai công việc bận rộn luôn tay, muốn gặp anh ấy một lần cũng khó.

Nghe nói hôm nay bà quay trở về Bắc Kinh, anh hai đặc biệt dành thời gian về nhà để thăm bà, nói là hành trình sắp tới dày kín, liên hoan ở nhà tổ chức sau khi Tần Dữ về nhà anh ấy cũng không cách nào tham dự được.

Lần nào bà về Bắc Kinh cũng nói với thư ký anh hai một tiếng, nhưng mười lần thì hết chín lần anh ấy không ở Bắc Kinh, hôm nay hiếm hoi anh hai có thời gian, bà không thể vì một Hà Quân Thạc mà để anh hai phải chờ đợi nhàm chán ở nhà, vả lại thời gian anh hai ở nhà có giới hạn, hai tiếng sau lại có công vụ.

Tần Minh Nghệ xoa xoa giữa hai hàng chân mày, càng nghĩ càng chua xót.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
"Được rồi, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm lắm, chị xem chị tức giận kìa, bữa trưa ăn cũng không ra hồn." Tần Minh Hàm mở nắp ly ra, đưa nước ấm cho bà, "Trách em, đi nhà hàng nào mà không được, cứ bắt buộc đi chỗ đó."

Tần Minh Nghệ nhấp mấy ngụm nước, bà rất ít khi bộc lộ với ai đó, cho dù ban đầu ly hôn với Hà Quân Thạc, bà cũng không than đau khổ với bất kỳ người nào.

Hôm nay không biết là dây thần kinh nào bị kích thích tới, bà mở rộng lòng với em họ: "Bị người mình quan tâm nhất lừa dối, bị bọn họ đề phòng như giặc, Minh Hàm à, em không hiểu được mùi vị này đâu."

Tần Minh Hàm cười khổ: "Ai bảo em không hiểu, lần đó em gặp Lục Bách Thanh ở trong một nhà hàng ở Manhattan, lúc đó anh ấy lên xe, em gọi anh ấy không kịp, gọi điện thoại hỏi có phải anh ấy đi công tác phải không, anh ấy bảo nhìn nhầm rồi."

Nhưng sự thật thì sao, bóng lưng đó chính là của anh ấy.

Từ lúc ly hôm đến nay, anh ấy vẫn không thể quên được Bồ Văn Tâm.

Gần đây Tần Minh Nghệ mới biết người mà Tần Minh Hàm thích là Lục Bách Thanh, hai năm nay bà còn không lo xong chuyện của mình, lại cò bận rộn chuyện du học của Tần Dữ, không có thời gian quan tâm tới tâm tình của người khác.

"Minh Hàm, nghe chị nói, Lục Bách Thanh không hợp với em đâu. Cho dù gia đình ra sức cột chung hai người với nhau, thì sớm muộn gì cũng có kết cục ly hôn, có đáng không? Chú ấy yêu Bồ Văn Tâm thấy xứng đáng, nhưng lại không thấy tình cảm em bỏ ra là có giá trị, em có hiểu không?"

Tần Minh Hàm mỉm cười, "Em còn tưởng chị vì quan hệ với Bồ Thần mà không thích cả Bồ Văn Tâm."

Tần Minh Nghệ: "Hai chuyện khác nhau, sau này Bồ Văn Tâm và Lục Bách Thanh như thế nào không liên quan đến chị, cho dù sau cùng nhà họ Lục có chọn cho Lục Bách Thanh một đối tượng kết hôn, vậy chị cũng không hy vọng người đó là em, chị không muốn nhìn em nhảy vào hố lửa, không cần vì một người đàn ông không yêu mình mà làm ảnh hưởng tới tự tôn của bản thân."

Tần Minh Hàm trầm mặc vuốt vuốt đồng hồ.

Tần Minh Nghệ sau cả một khoảng thời gian dài cũng không lên tiếng, lẳng lặng uống nước.

Tần Minh Hàm phá vỡ yên lặng: "Khi nào Bồ Văn Tâm về nước?"

"Chuyện này chị thật lòng không biết."

Khi nãy Tần Minh Nghệ đang nhìn ngoài cửa sổ, ngoảnh đầu lại, "Gần đây công ty luật của bọn chị không có quan hệ làm ăn với công ty của Bồ Văn Tâm, chị cũng không thể nào đi qua chỗ người ta mà cố ý nghe ngóng." Cho dù có thể nghe ngóng, bà cũng sẽ không làm chuyện loại chuyện này. Bà hứa với Lục Bách Thanh không tiết lộ chuyện chú ấy dạy học ở Tô Thành, cũng sẽ không giúp nhà họ Lục xen vào chuyện tình cảm với Bồ Văn Tâm.

Lời đã hứa, bà cũng phải làm cho được.

Tần Minh Hàm tùy ý trò chuyện: "Cô bé Bồ Thần đó dáng vẻ xinh đẹp không?"

Tần Minh Nghệ bình luận khách quan: "Lần đầu gặp cô bé ấy chị cảm thấy xinh đẹp, giống như tiểu tiên nữ, khi đó không biết cô bé ấy không thể nói chuyện."

Tần Minh Hàm chưa từng gặp Bồ Thần, nói: "Có lẽ vẻ ngoài trông giống cô ruột cô bé."

Sau đó trong suốt chuyến đi, hơn nửa thời gian hai người theo đuổi tâm tư của chính mình, không còn tâm trạng tán gẫu.

Sắp sửa tới nhà, Tần Minh Hàm lại khuyên bảo lần nữa: "Chuyện Tần Dữ về sớm chị cứ coi như mình không biết, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, đừng gây sự khiến mất vui."

Tần Minh Nghệ không đưa ra phản ứng.

Lần này bà chưa hết chuyện với Hà Quân Thạc đâu.

- -

Buổi sáng ngày thứ hai, nói chính xác là bốn giờ sáng, Tần Minh Nghệ đã lái xe đến nhà Hà Quân Thạc, bà có gác cổng của khu biệt thự, lái xe trực tiếp thẳng vào cổng lớn biệt thự của Hà Quân Thạc.

Nỗi tức giận bà dành cho Hà Quân Thạc từ xưa tới nay đã tích lũy mười mấy năm, chuyện ngày hôm qua ông giấu giếm bà Tần Dữ về nước sớm như một sợi dây mồi.

Bà tắt máy đậu xe lại, bấm số gọi cho Hà Quân Thạc.

Giọng Hà Quân Thạc trầm khàn mang vẻ còn ngái ngủ: "Tôi biết hôm nay đi đón Tần Dữ, không cần phải thúc giục."

Tần Minh Nghệ: "Tôi ở bên ngoài biệt thự của anh, đi đón con trai chung với anh."

"Tần Minh Nghệ, cô làm cái gì vậy?" Bởi vì lòng dạ hốt hoảng, Hà Quân Thạc kiềm chế không nổi giận, nghe giọng nói lại không giống bình thường: "Tần Dữ cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, một mình tôi đi đón còn chưa được sao, cần gì nhiều người hầu hạ như vậy?"

Tần Minh Nghệ thầm nghĩ, anh có giả vờ nữa cũng vô ích, để xem anh giả vờ được tới lúc nào, "Anh đừng cúp điện thoại, bây giờ ra mở cửa cho tôi."

Ông chỉ có một cái điện thoại, trong nhà không gắn điện thoại cố định, chỉ cần không cúp máy, ông sẽ không có cách nào thông báo cho Tần Dữ, ngược lại bà muốn xem xem, ông còn dùng đến chiêu gì.

Hà Quân Thạc nhắc nhở bà: "Minh Nghệ, tôi chỉ là chồng trước của cô, trời bây giờ còn chưa sáng, cô đột ngột tới đây, cảm thấy như thế này thích hợp à?"

Tựa như có một thau nước lạnh đổ từ trên đầu, hoàn toàn tưới cho Tần Minh Nghệ tỉnh táo.

Sau khi ly hôn với Hà Quân Thạc, bà luôn có chừng mực, lần nào liên lạc, có thể thì nói rõ trong vòng một câu, ba tuyệt đối sẽ không nói dây dưa thêm câu thứ hai.

Hai năm nay Hà Quân Thạc vẫn độc thân, không biết nguyên nhân là gì mà ông cũng không quen biết người bạn gái nào, bà âm thầm chấp nhận hiện tại ông độc thân.  

Bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, thời điểm này xuất hiện ở trước cửa nhà chồng cũ, còn hùng hồn bảo người kia mở cửa, quả thật là không đúng lúc.

"Ngại quá, nếu bây giờ anh có bạn gái, tôi làm phiền anh với bạn gái thì cho tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý làm phiền hai người, hôm qua bị tức giận quá làm váng đầu, cả đêm không ngủ." Còn vì sao tức giận thì bà không đề cập đến.

Trong điện thoại yên tĩnh mấy giây.

"Mười phút nữa tôi xuống lầu."

Hà Quân Thạc bật loa ngoài điện thoại.

Tần Minh Nghệ nghe tiếng sột soạt trong điện thoại, hình như còn có tiếng nước trong vòi chảy ra, có lẽ là Hà Quân Thạc đang rửa mặt.

Tần Minh Nghệ chủ động cúp điện thoại, nhìn thấy đèn ở lầu hai sáng thì giật mình.

Từ hôm qua tới giờ, rốt cuộc bà tức giận chuyện gì?

Là giận Tần Dữ không đặt người mẹ như bà vào trong lòng, không tôn trọng bà một chút nào, hay là giận Hà Quân Thạc vốn không xem bà ra gì, từ trước tới nay không đoái hoài tới tâm trạng của bà?

Ngực bị nghẹn tức có thứ cảm xúc khó gọi thành tên, không nói ra mà diễn tả cụng không thành.

Sáng sớm như này Tần Minh Nghệ đã đi qua tìm Hà Quân Thạc, cũng chẳng phải thật sự muốn cùng ông đi đến sân bay, con trai sớm đã quay về thì đi đâu để đón? Bà chỉ muốn đánh úp ông ấy một cú, buộc ông ấy nói tiếng xin lỗi với bà, nếu không cơn giận dữ kia không cách nào tiêu tan được.

Nhưng mà giờ phút này, đột nhiên bà cảm thấy không còn cần thiết nữa, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Tần Minh Nghệ gửi tin nhắn cho ông: [Anh đi đón con trai đi, sáng nay tôi có hẹn với người ta, lỡ như từ sân bay về mà kẹt xe thì tôi lại đến không kịp.]

Bà đặt điện thoại bên ghế phụ, khởi động xe rồi chạy đi.

Vào thời điểm này, không có nhiều xe trên đường, chỉ có vài ánh đèn lẻ tẻ trong khu dân cư lướt qua, một chiếc xe thể thao màu trắng đang phi nước đại trong màn đêm dày đặc.

Trong biệt thự, Hà Quân Thạc đã mặc đồ xong, không kịp đeo đồng hồ vào, cầm điện thoại di động trước, cuộc gọi không biết đã ngắt từ khi nào, ông mờ xem tin nhắn Tần Minh Nghệ gửi, xem xong không khỏi nhíu mày, chỉ gửi ba chữ: [Tôi biết rồi.] để trả lời lại.

Bây giờ là bốn giờ bốn mươi lăm, ông cầm lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.

Hà Quân Thạc quen đến công ty sớm, bất kể là mùa đông hay mùa hè, trễ nhất là sáu giờ ông đã tới công ty, thói quen này tập quen dần từ mười bốn năm trước, lúc đó ông vừa mới ly hôn với Tần Minh Nghệ, lúc tỉnh dậy trong nhà vắng ngắt, thật sự không thấy quen, công ty luật trở thành nơi giải sầu lặng lẽ duy nhất.

Xe từ đường lộ chuyển hướng đi đến tòa nhà công ty luật, Hà Quân Thạc nhìn thấy biển số xe quen thuộc đang đậu ở dưới tòa nhà công ty, còn có dáng người đang dựa ở trên ghế, ông từ từ đạp lại phanh xe.

Sáng sớm mùa đông, không khí se lạnh, Tần Minh Nghệ đi xuống xe mà không mang theo áo khoác, hai tay không ngừng xoa xoa vào hai cánh tay, bà cũng không biết sao lại lái một mạch tới nơi này công ty này.

Kể từ sau khi ly hôn, bà hiếm khi đến trụ sở của Thạc Dữ, trừ khi có những cuộc họp quan trọng.

Gió lạnh thổi khiến bà rùng mình, Tần Minh Nghệ mở cửa xe ngồi lại vào trong.

Qua cửa sổ xe, Hà Quân Thạc nhìn đèn hậu của chiếc xe thể thao màu trắng biến mất khỏi tầm nhìn của mình.

Ông trầm ngâm nhìn về hướng Tần Minh Nghệ rời đi, tự hỏi có phải vì bà tức giận không có chỗ trút giận mà mà chuẩn bị đến công ty luật khai đao hay không.

-

Khi trời sáng, Tần Dữ nhận được tin nhắn của bố, nói là chuyện ngày hôm qua ở nhà hàng có lẽ đã bị mẹ lật tẩy rồi, còn về phần mẹ có xử lý ai đúng ai sai hay không thì cũng khó mà nói.

Bố cũng kể lại vắn tắt chuyện hôm nay mẹ đi đến biệt thự cho anh nghe.

Khi đó Tần Dữ đang trên đường tới trường học của Bồ Thần. lúc lái xe không có thời gian để xem tin nhắn, tới trường rồi anh mới mở điện thoại ra trả lời: [Mẹ con bây giờ ngoài bận rộn công việc, sức lực còn sót lại đều đặt trên người con và Thần Thần.]

Hà Quân Thạc: [Thông cảm cho mẹ con chút đi, chỉ là bà ấy còn chưa biết nên làm người mẹ biết buông tay như nào cho thích hợp.]

Tần Dữ trả lời: [Con không trách bà ấy. Bố, bố làm việc đi ạ, con không nói nữa, con vào trường liền bây giờ rồi.]

Hà Quân Thạc: [Sớm thế này đã đến trường hả?]

[Vâng, con qua đi học chung với cô ấy.] Tiếng chuông vào học vang lên đúng lúc anh đẩy cửa sau của phòng học, trong phòng hình như đã ngồi đầy chỗ, chỉ còn hai dãy phía sau là còn vài chỗ trống.

Tần Dữ ngồi xuống bên cạnh một nam sinh, lật sách tới trang hôm nay sẽ học, đặt ở bàn, lấy điện thoại đặt ở góc sách đè xuống để không cho sách lật trang. 

Tần Dữ nói cảm ơn với nam sinh.

Tần Dữ ngồi thẳng, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng người ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí này của anh vừa vặn có thể nhìn thấy được sườn mặt của Bồ Thần.

Anh chống cằm, thời gian lên lớp chỉ ngắm nhìn Bồ Thần, cô hơi ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu, thỉnh thoảng ghi chép lại, thỉnh thoảng môi mím lại, giống y hệt hồi cấp ba.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv