Trong căn phòng an tĩnh chỉ có tiếng máy móc hoạt động cùng tiếng gõ bàn phím lách cách. Những người mặc áo blouse trắng im lặng đi lại xung quanh, trên mặt là sự hưng phấn tột cùng đầy cực đoan.
Họ nhìn về một cửa sổ kính chạm đất trong suốt, có lẽ gọi là cửa sổ cũng không đúng, vì chiều cao của nó gần chạm đến trần nhà, người bên ngoài có thể thấy rõ mọi hoạt động và biểu cảm của người bên trong.
Trong phòng là một người phụ nữ có thai, với vô số ống dẫn tiếp nối với cơ thể, liên tục bị kiểm tra, cho dù chỉ là một dao động nhỏ nhoi cũng khiến những người ở ngoài kinh hô.
Nhìn bụng người phụ nữ nhô lên, có lẽ cô vừa mang thai ba tháng, nhưng tứ chi cô lại héo rút, gần như chủ còn là da bọc xương mà thôi. Cô cực kỳ bình tĩnh, giống như không có gì có thể ảnh hưởng đến cô, kể cả đám người bên ngoài đang nhìn chằm chằm cô kia.
Sự bình tĩnh phát ra từ tận xương tủy ảnh hưởng đến đám người xung quanh, làm họ không tự giác bước nhẹ nhỏ tiếng. Không ai biết tại sao tứ chi người phụ nữ này lại héo rút, tại sao lại ở một nơi giống hệt bệnh viện này, tại sao không một thân nhân nào ở cạnh cô trong thời kì mấu chốt nhất này.
"Kẽo kẹt", cửa phòng thí nghiệm bị một ông lão tóc hoa râm nhẹ nhàng mở ra, phát ra tiếng nặng nề. Những người làm việc xung quanh vội đứng dậy cúi chào ông ta, có thể đoán được địa vị ông lão này rất cao.
Tiếng bước chân của ông ta càng ngày càng đến gần cửa sổ kính, sự hưng phấn trên mặt ông ta cũng ngày càng đậm, "Chuẩn bị đến đâu rồi?" Ông lão hỏi người trẻ tuổi trong phòng điều khiển.
"Giáo sư, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Sau khi biết cô ta mang thai, tất cả nhân viên công tác của chúng ta đã ghi lại số liệu kỹ càng tỉ mỉ, những số liệu này nhất định sẽ giúp kế hoạch nghiên cứu của chúng ta có bước tiến triển rất lớn."
"Tốt lắm, hôm nay là ngày mấu chốt, các người nhất định phải ghi lại tất cả số liệu, không được vì quá hưng phấn mà quên bất cứ số liệu nào."
"Vâng."
Ánh mắt của ông lão nhìn về người phụ nữ, giọng nói hưng phấn bị đè nén: "Bắt đầu đi."
Sau đó, máy móc vốn an tĩnh lại phát ra tiếng vù vù, ánh mắt của những người xung quanh ngày càng nóng cháy điên cuồng. Bên kia cửa sổ kính, người phụ nữ kia vẫn không dao động, nhưng khi một người mặc trang phục y tá màu trắng đi vào, trên tay là rất nhiều thuốc, ánh mắt cô chợt loé, làm người không thể bỏ qua.
Tất cả đều bị y tá che đi, khi thuốc được tiêm vào cơ thể người phụ nữ, số liệu cơ thể cô cũng truyền qua bên ngoài cửa sổ kính, ánh mắt của mọi người chuyển hết lên màn hình máy tính, người y tá kia mấp máy môi, không tiếng động nói chuyện với người phụ nữ.
"Thực sự phải như vậy? Không còn cách nào khác sao?"
Sau đó trong ánh mắt kiên định quyết tuyệt của cô, y tá thoáng nghiêng người cầm một bình thuốc nhỏ không rõ tác dụng từ trên khay lên, dùng sức lắc, dùng ống kim tiêm duy nhất trên khay rút thuốc trong bình ra, lập tức tiêm vào tĩnh mạch lộ ra của người phụ nữ.
"Cám ơn!" Cô gái dùng ánh mắt biểu đạt ý đó, sau đó nhìn theo người y tá kia nêu lên những thuốc cần dùng trong lần tiếp theo cho ông lão kia, bóng tối đánh úp lại, cô dần nhắm lại đôi mắt bình tĩnh và kiên định lại.