Sau khi trở về gốc cây ban trưa Tiết Đồng thấy nơi đó chỉ còn lại một mình thằng nhóc Tiểu Tuệ còn những người còn lại đều đã chia nhau ra tìm nàng. Bất đắc dĩ, Tiết Đồng lại phải mang theo cả Tiểu Tuệ triệu hồi ra miêu nhi dùng cái mũi thính của nó để tìm những người kia. Mất thêm 1 canh giờ tìm người. Cả người Tiết Đồng trở nên mệt lử không còn chút hơi sức. Mấy tên nam nhân thấy thế có chút không đành lòng. Dù sao nàng cũng chỉ là 1 đứa trẻ a, mới có 12 tuổi chứ mấy, bôn ba cả ngày như vậy, còn phải đánh nhau với biết bao nhiêu là quái không mệt mới lạ ý.
“Tiết nhi, ngươi không sao chứ?” Kỷ Lạc đỡ nàng, chân nàng có cảm giác sắp khuỵu xuống đến nơi rồi. Tiết Đồng cũng là lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi như thế, cứ nghĩ lúc vừa giết quái xong dùng hồi thể đan sẽ không sao, nhưng mà dựa vào thuốc quá cũng có tác dụng phụ a. nàng mỉm cười yếu ớt cố gắng dùng sức của mình mà đứng. Đường đường là các chủ Minh Nguyệt các lại phải để người khác đỡ thật sự quá mất mặt rồi.
“Vân huynh, theo ta thấy thì nước sông đã được giải độc rồi” Cả đám lại mắc võng ngồi giữa trời, có chút miễn cưỡng vào thành, dù sao thì nghe Kỷ Lạc kể sự tích bên trong thành đám người Tiết Đồng có chút không muốn vào đang lúc trời đang đêm thế này. Ngồi trên võng, Tiết Đồng cắn một miếng bánh từ tốn nói.
“Thật vậy chăng?” Mộ Dung Vân gần như muốn nhảy lên, bỏ luôn cả phong phạm thanh tao thường ngày kích động nói, dù sao hắn cũng đã cố gắng nhiều ngày như vậy, vậy mà kết quả lại không có thu lại được, nay Tiết Đồng chỉ mất 1 buổi chiều đã có thể giải độc sông thật làm hắn quá đỗi bất ngờ, hơn nữa là kinh hỉ.
“Thật vậy, hơn nữa người trúng độc trong thành, chỉ cần uống nước sông sẽ có thể long sinh hoạt hổ ( khỏe mạnh như rồng hổ)” Tiết Đồng khẳng định, gần như lập tức Mộ Dung Vân liền chạy một mạch đến bờ sông xem xét, quả nhiên chỉ 1 khắc sau liền hớn hở chạy về.
“Tiết Nhi, thật sự cảm ơn muội. Tiểu Tuệ, nhanh chúng ta đi lấy chút nước cho người trong thành uống” Nói rồi chạy nhanh đến chỗ Tiểu Tuệ đang đứng, dáng vẻ cực kì gấp gáp làm người ta cũng phải gấp theo. Nhưng mà thật sự là người dân trong thành đã trúng độc khá lâu rồi, cũng không nên chậm chễ hơn nữa.
“Được, dược sư caca, chúng ta đi” Tiểu Tuệ nghe thấy Mộ Dung Vân khẳng định nước sông được giải liền phi thường vui vẻ, cũng học bộ dáng Mộ Dung Vân lấy vài cái bát chạy ra phía sông. Thấy 2 người tất bật, Tiết Đồng cũng nhịn không được nói với 2 người Kỷ Lạc và Lý Đức Dương đi giúp 2 người bọn họ, còn nàng thì uống thêm 1 ngụm nước rồi ngã xuống võng chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, 4 tên nam nhân đã chôn cất toàn bộ những người táng mạng trong thành, giải độc cho toàn bộ những người trúng độc còn sống, còn cho họ thức ăn dự trữ trong kho. Ngoài ra họ còn dùng nước sông tưới vào cánh đồng là nơi chứa lương thực chủ yếu của thành, khiến cho cành đồng lúa vốn đã nhiễm độc 1 lần nữa có thể ăn lại. Xong xuôi, Kỷ Lạc lấy thân phận tả hộ pháp để cho những người trong Minh Nguyệt các truyền tin tức ra ngoài, rằng Bình trấn đã được giải độc, để những người bỏ quê đi tha hương có thể 1 lần nữa trở về. Xong xuôi, cả 4 trở về thì thấy Tiết Đồng đang há mồm cười lớn. Kỷ Lạc lắc đầu cười rất là bất lực, Lý Đức Dương trực tiếp đứng hình. Mộ Dung Vân hơi ngạc nhiên xong cũng không nói gì, còn Tiểu Tuệ…trực tiếp khinh bỉ ra mặt.
Nhìn thấy biểu tình rất là đa dạng của 4 nam nhân, Tiết Đồng rất có ý tứ đằng hắng 1 tiếng rồi trở lại bộ dáng rất là lạnh lùng girl của mình. Vuốt vuốt lại tóc mai xõa tung của mình, nàng nghiêm giọng hỏi
“Mọi người sáng sớm đã đi đâu vậy?”
“không phải sáng sớm đã đi đâu, mà là chúng ta vẫn làm từ tối qua đến giờ, chỉ có 1 mình ngươi được sung sướng ở đây ngủ mà thôi” Tiểu Tuệ khinh bỉ ra mặt trề môi nói, vì lý do gì mà nó nhỏ hơn nàng 3 tuổi phải làm rất nhiều thứ, còn nàng lại không phải làm bất cứ việc gì chỉ việc ngủ ngon chứ?
“Tiểu Tuệ, không được hỗn” thấy Tiểu Tuệ dùng giọng điệu trách cứ nói chuyện với Tiết Đồng, Mộ Dung Vân không khỏi hốt hoảng, vội vàng mắng nó. Chỉ có điều lời nói ra như bát nước đã đổ đi. Tiết Đồng thấy lồng ngực tưng tức. Ngày trước đều là Tuệ dính nàng như sam, bình thưởng ở nhà nó là 1 đại thiếu gia không phải làm bất cứ thứ gì, mà trước mặt nàng nó nguyện ý làm osin vì nàng rót nước bưng trà, còn thay nàng đấm bóp mát xa đối với nàng vô cùng quấn quýt, còn nói sau này sẽ không lấy vợ mà bên cạnh nàng mãi. Vậy mà bây giờ nó ở đây chê trách nàng, trong khi chính là vì nó hôm qua nàng liều mạng. Cho dù ích lợi nhận lại cũng không phải ít, nhưng trước đó chính là liều mạng a.
“Hay lắm, nhóc con. Vậy ta hỏi ngươi, ai là vì các ngươi mà giải độc sông? Ai vì các ngươi cho thức ăn, cho nước uống lúc sông chưa giải độc? Nếu không phải ta nói họ đi giúp (chỉ về phía 2 hộ pháp) thì liệu các ngươi có thêm 2 nhân lực đắc thủ nữa hay không?” Nuốt lại 1 phen chua nàng hỏi vặn lại. Lúc này, Tiểu Tuệ thật không có gì để cãi. Đúng như nàng nói. Nàng cho nó tắm, cho nó áo mới, giải độc sông cho Bình trấn, cho nơi nó sinh ra. Nàng còn phái ra 2 người chuyên đi bên cạnh nàng để giúp nó, nó còn mong mỏi gì hơn đây? (Trong suy nghĩ của tiểu Tuệ thì 2 hộ pháp là 2 người lớn chuyên đi để chăm sóc và bảo vệ cho Tiết Đồng)
“Được rồi, Tiết Nhi muội đừng tức giận, Đồng ngôn vô kị, muội cũng đừng để trong lòng” Mộ Dung Vân thấy Tiểu Tuệ cái đầu nhỏ bé cúi sâu, vô cùng ủy khuất nhịn không được hướng Tiết Đồng nói vài câu, thật ra thì nàng cũng không phải tức giận, chỉ là đau lòng người trước mặt không có hiểu được lòng của nàng. Nàng trước giờ vẫn chưa từng đối xử tệ với nó a. Vậy nên, thấy Mộ Dung Vân thay nó nói chuyện nàng liền phất tay, coi như chuyện này xong rồi. Kỷ Lạc hướng nàng báo cáo chuyện trong thành, nàng gật gật đầu coi như xong đi.
“Tốt lắm, chuyện như vậy xong đi, sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta phải mau lên đường đi thôi” Tiết Đồng đứng dậy, thu lại đồ nói với Kỷ Lạc. Mộ Dung Vân nghe vậy vội nói
“Tiết Nhi, muội định đi đâu? Ta là 1 dược sư, ta thấy trong đoàn của muội cũng không có dược sư, hay là để ta đi chung với muội đi, biết đâu có thể giúp ích cho muội thì sao?” Thấy Mộ Dung Vân nói, Tiết Đồng nhợt nhạt cười, hắn sao tự nhiên lại xông xáo thế nhỉ? Nhưng cũng tốt, đằng nào nàng cũng phải mang theo 5 người đi ra ngoài. 4 người đã ở đây rồi, còn người còn lại là ai nhỉ?
“Ta đi Long Thủy hồ làm nhiệm vụ lên cấp, Vân huynh nếu không ngại thì đi chung luôn cho vui” Tiết Đồng cười nói, nụ cười của nàng dưới ánh nắng sớm mai, như chiếu cho cả khu rừng thêm hàng ngàn ánh sáng, tràn đầy sức sống. Lại nhìn xuống khuôn mặt còn vương nét trẻ con của Tiểu Tuệ (cứ làm như mình lớn rồi ý) nàng nhàn nhạt hỏi
“Tuệ, ngươi đi cùng chúng ta không? Dù sao cha mẹ ngươi cũng mất rồi, ở với chúng ta sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, ta sẽ dạy pháp thuật cho ngươi, cho ngươi theo con đường của 1 pháp sư.”
“Ngươi…ngươi không tức giận ta sao? Còn dạy ta pháp thuật…ngươi sao lại tốt với ta như vậy chứ?” Tiểu Tuệ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, chỉ thấy đôi mắt nàng trong veo phản chiếu lại y nguyên hình ảnh nhỏ bé của hắn trong mắt nàng. Tiết Đồng mỉm cười hơi lắc đầu nói
“Không biết vì cái gì, ta tốt với ngươi…có lẽ…do ngươi giống 1 người đi”
“Vậy được, Tiết Nhi tỷ tỷ, ta đi theo tỷ” bởi vì nó nhận thức nàng tốt với nó, cho nên nó cũng không muốn tiếp tực xưng hô xấc láo với nàng, vì vậy nó trực tiếp đổi từ ngươi ta sang tỷ đệ. Tiết Đồng cười, sau đó triệu cân đẩu vân để cho nàng và Tiểu Tuệ đi chung. Mộ Dung Vân, Kỷ Lạc. Lý Đức Dương triệu hồi 3 con ngựa cả 5 người cùng 1 đường đi tới. Là hướng Long Thủy hồ.