15.
Tôi không muốn nhiều lời với bà ta. Nhưng tôi phải về nhà.
“Ừm. Tôi muốn về.”
Bà ta giữ nguyên tư thế khoanh tay của mình và đi về phía tôi: “Châu Đình Vân. Mẹ sẽ cho cậu ta vài thứ. Con cũng nên về với gia đình mình.”
Tôi cảm thấy mình không có khả năng giao tiếp với người đối diện này.
Bà ta tự tiện dùng phương pháp này để mang tôi tới đây, rồi vô duyên vô cớ sắp đặt chuyện giữa tôi và Châu Đình Vân.
Bà ta dựa vào cái gì.
Tôi đứng dậy, nghiêng người lách qua bà ta và bước ra ngoài.
“Châu Đình Vân.” Bà ta gọi tôi từ phía sau, giọng đều đều: “Con và Châu Đình Vân có quan hệ gì? Người không thân không thích ở đâu đâu, con lại tiêu tiền của cậu ta, ở nhà cậu ta, ăn mặc đi lại đều phụ thuộc vào cậu ta. Tại sao? Con có từng suy nghĩ chưa? Mẹ biết, cậu ta đối xử với con không tệ, nhưng tại sao lại tốt với con chứ?” Bà ta bước tới sau lưng tôi.
“Con còn nhỏ, còn quá đơn thuần, có rất nhiều chuyện chưa hiểu, chưa nhìn thấu. Có điều, cậu ta nuôi con bao năm, mẹ sẽ không để cậu ta thiệt thòi.”
Tôi quay đầu nhìn lướt qua bà ta. Ở khoảng cách gần như vậy, tôi cũng không thấy nếp nhăn nào quanh mắt bà ta.
Vẫn là nụ cười thờ ơ, đắc thắng đó.
Mọi hành động của bà ta, từng lời bà ta nói, mỗi một biểu cảm đều khiến tôi khó chịu. Nhưng đến phản bác tôi cũng lười vận sức, càng không muốn lãng phí biểu cảm của mình với bà ta.
Tôi đẩy cửa xuống lầu, bước rất nhanh trên bậc thang xoắn ốc, nhưng vẫn bị bảo vệ trong biệt thự chặn lại ở bước cuối cùng.
“Xem ra con chịu cứng chứ không chịu mềm.”
Lý Văn khoanh tay đứng bên lan can lầu hai, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Con có thể ở bên cậu ta bao lâu? Hửm? Đàn ông là thứ không đáng tin nhất trên đời.” Biệt thự thênh thang, âm thanh của bà ta vang vọng bốn bề.
“Huống chi, cậu ta đang thân mật với người khác, con chỉ là người thừa. Trở về đi, mẹ khó khăn lắm mới tìm được con, mẹ sẽ bù đắp thật tốt cho con.”
Lý Văn mãi dùng lời lẽ bẩn thỉu như vậy để nói về tôi và Châu Đình Vân.
Nói thật, tôi không có hứng thú với cách nhìn của người khác về mình. Việc đó chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi mặc kệ suy nghĩ của họ.
Nhưng tôi không muốn nghe bà ta nói xấu Châu Đình Vân hết lần này đến lần khác. Bà ta không xứng.
“Bà câm miệng.” Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta.
16.
Sau hôm đó, Lý Văn nh ố t tôi trong căn nhà này.
Mở cửa phòng ngủ sẽ gặp ngay vệ sĩ mặc đồ đen cao to lực lưỡng.
Tôi không ngờ điều tôi nghĩ trước kia là cách xa Châu Đình Vân ra một chút lại thành hiện thực theo cách này nhanh đến vậy.
Hôm nay là ngày thứ năm.
Ngày ngày ngẩn người nhìn ra cửa sổ, đầu ó c tôi không n ổ tung, nhưng tay chân tôi tê cứng, thắt lưng đau nhức.
Tôi phát hiện, hóa ra mình có thể không nói gì suốt năm ngày trời.
Lý Văn thậm chí còn mời bá c sĩ t â m lý cho tôi, thêm cả truyền dịch.
Bá c s ĩ t â m l ý đang nói chuyện ngay trước mắt tôi, mở miệng rồi khép miệng, nụ cười treo trên môi hệt như một chiếc mặt nạ khiến tôi khó chịu. Nỗi khó chịu này mạnh đến nỗi nó tác động thẳng lên cơ thể tôi. Cơn buồn nôn bất chợt chực trào trong dạ dày.
Tôi rút ố n g t iê m ra, chạy vào phòng vệ sinh.
Nhưng lại là nôn khan. Tôi đã không bỏ bụng thứ gì mấy ngày qua và giờ tôi không thể nôn được.
Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, muốn xác nhận xem mình còn tồn tại trên dương thế không.
Tôi không nỡ xa Châu Đình Vân.
Tôi muốn ngồi xuống để trữ chút sức lực, nhưng giữa chừng lại bị một bàn tay ngăn lại.
Ở đây có một rổ Pandas
Mùi hương thanh mát bao trùm lấy tôi từ phía sau.
Tôi biết đó là ai.
Những ngày này, ngay cả mấy giấc mơ cũng vắng bóng. Dường như tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, mà dường như cũng chẳng suy nghĩ gì.
Quay đầu nhìn gương mặt thân thuộc ấy, lần đầu tôi có cảm giác như mình đang mơ.
Tôi mở miệng, lâu rồi không lên tiếng, chút thanh âm nghèn nghẹn khàn khàn phát ra. Lúc bị kéo lại, hốc mắt tôi bất giác nóng hổi, nước mắt đã đổ dài từ cằm xuống cổ.
“Châu Đình Vân…”
“Ừm.” Anh ấy giữ gáy tôi nép vào lồng ngực, xoa xoa gáy rồi vuốt lưng tôi.
“Không sao rồi, tiểu Vũ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện râu mọc lởm chởm dưới cằm anh ấy. Đây là lần đầu tôi trông thấy. Trước kia, anh ấy luôn sửa soạn rất tươm tất.
Ngón tay anh ấy lau đi vết nước trên mặt tôi, rồi anh ấy mỉm cười: “Có mệt không?”
Sau đó anh ấy ôm eo, nhấc bổng tôi lên. Tôi thuận thế vòng tay qua cổ anh ấy, áp trán lên làn da ấm áp ấy, vùi mặt vào: “Châu Đình Vân, em muốn ngủ.”
Anh ấy ôm tôi chặt hơn và thì thầm bên tai tôi: “Ngủ đi. Khi tỉnh dậy, chúng ta đã ở nhà rồi.”
…
Lúc tôi tỉnh dậy, trời đã mờ tối. Cả căn phòng chìm trong sắc xanh sẫm mờ ảo.
Ngỡ mình còn ở ngôi biệt thự kia của Lý Văn, tôi rúc mình vào chăn, đang định nhắm mắt lại thì giọng Châu Đình Vân vang lên bên tai: “Dậy rồi?”.
Một bàn tay che mắt tôi, lần nữa dời đi thì ánh sáng vàng ấm từ ngọn đèn nhỏ đầu giường đã bao phủ toàn bộ căn phòng.
Tôi nghiêng mặt nhìn anh ấy, anh ấy đang ngồi trên chiếc sô pha đơn cạnh giường.
Tóc vẫn xanh, cằm nhẵn mịn như xưa, cả người sạch sẽ, thanh mát.
“Không nhận ra tôi nên nhìn chằm chằm?”
Trông thấy anh ấy là tôi vui vẻ. Nửa khuôn mặt vùi trong chăn không khỏi bật cười.
“Còn ngủ à. Dậy ăn chút gì đi.”
Tôi ngồi dậy, nhìn vết thương nhỏ xíu do ki m t iê m truyền dị ch để lại trên mu bàn tay. Truyền dị ch mấy ngày liền, đến mu bàn tay cũng hơi sưng phù. Những vệt m á u li ti xung quanh đã được lau sạch. Bây giờ trên đó là mảnh bông nhỏ được dán bởi băng dính y tế.
“Châu Đình Vân.” Tôi vươn tay ôm cánh tay anh ấy gần sát bên: “Em không muốn ở chỗ Lý Văn… em chỉ muốn cùng anh…”
“Ai cho em ở cùng cô ta. Cô ta không xứng. Dậy ăn cơm thôi.”
“Sau này cũng không đến đó nữa.”
“Ừm. Tôi biết rồi. Em không liên can gì tới cô ta. Em gầy đi nhiều quá.” Anh ấy miết cổ tay tôi: “Da bọc x ư ơ n g thật rồi này. Dậy ăn cơm.”