7.
Sau khi chạy trốn khỏi trại mồ côi, tôi gặp ác mộng suốt một thời gian dài.
Hồi ấy còn nhỏ quá, cũng chẳng nhận thức được bao nhiêu. Tôi chỉ biết ngay khi nhắm mắt lại, tôi sẽ bị một nhóm nữ giáo viên béo mập, hung ác bủa vây. Trong mơ, tôi cứ chạy không ngừng, nghĩ mọi biện pháp để thoát khỏi nơi bị bao trùm bởi khói đen đó.
Nhưng ngôi nhà quá to, giáo viên quá đông, có chạy thế nào cũng không thoát, rồi cũng sẽ bị người từ mọi ngóc ngách tóm lấy.
Tỉnh giấc, một mình tôi đối diện với căn phòng tối đen như mực, nỗi kinh hoàng trong khoảnh khắc đó còn dữ dội hơn cả giấc mơ.
Từ nhỏ đến lớn, Châu Đình Vân là người duy nhất tôi có thể dựa vào. Nên sau khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng bị kéo tay, kéo chân giữa đêm, tôi ôm mèo con chạy đến phòng Châu Đình Vân.
Mèo con tự động rúc vào lòng anh ấy, vô tình đánh thức anh ấy dậy. Châu Đình Vân vươn tay ấn đèn ngủ bên cạnh, ánh sáng lóa vào mắt, cả buổi mà vẫn chưa mở ra được.
“Lại gì nữa?”
“Em sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Ngủ.”
Anh ấy tỉnh được một chút, ngước mắt lên nhìn tôi: “Gặp ác mộng à?”
Tôi không trả lời. Đứng trước giường hơi lạnh, tôi giở góc chăn của anh ấy lên rồi chui vào.
Có lẽ cơn buồn ngủ đã lên đến đ ỉ n h điểm, anh ấy tiện tay kéo chăn cho tôi rồi bế mèo con ra khỏi giường: “Không được đ ạ p chăn, mèo không được ngủ trên giường.” Sau đó liền ngủ mất tiêu. Giường rất rộng, ba chú mèo có thể nằm vừa chỗ giữa tôi và anh ấy. Tôi mò thấy tay anh ấy dưới chăn và nắm lấy nó. Đôi tay ấm áp này. Tôi vuốt nhẹ móng tay trơn nhẵn và để nó từ từ ru tôi vào giấc ngủ.
Sau đêm đó, tôi nói muốn n g ủ chung mà anh ấy không cho.
Nhưng mỗi đêm khi choàng tỉnh khỏi giấc mơ, tôi vẫn chạy sang phòng anh ấy.
Rồi cuối cùng, không biết từ lúc nào, giấc mơ của tôi bắt đầu xuất hiện bài kiểm tra trên lớp, bồn hoa của trường, chú chó lông trắng đen ở lầu dưới, bữa ăn nóng hổi và Châu Đình Vân. Những thứ này dần thay thế hình ảnh bế tắc khi bị tr u y đu ổi, bị nhốt của tôi.
Nhưng tôi không kể với Châu Đình Vân, tôi vẫn muốn nắm tay anh ấy ngủ hơn.
Ở bên anh ấy, những cơn ác mộng kia dường như đã tự động tránh né tôi.
Châu Đình Vân đặt tên tôi là Châu Dạ Vũ vì anh ấy đưa tôi về nhà trong một đêm mưa. Nhưng chữ “Dạ” tôi luôn viết rời rạc và lộn xộn. Anh ấy dạy tôi một lần, tôi mất cả buổi chiều luyện tập mới thoát khỏi việc bị đổi tên thành Châu Vũ vào phút cuối cùng.
Có điều, anh ấy vẫn hay gọi tôi là Châu Vũ hay tiểu Vũ hơn. Tôi hỏi anh ấy tại sao không gọi tên đầy đủ, anh ấy bảo nó phiền phức, dễ vấp váp.
Khi tôi vào cấp hai, Châu Đình Vân bất ngờ nảy ra ý nghĩ, anh cảm thấy tên tôi có hàm ý không tốt, lại muốn đổi. Nhưng tôi không muốn.
Tôi nói tôi thích cái tên này.
8.
Tôi kéo tay áo anh ấy không buông.
“Châu Đình Vân, em nghe lời vậy mà.” Tôi muốn bám vào nó để ra điều kiện với anh ấy.
Áo ngủ của anh ấy bị tôi kéo lệch đi một chút, lộ ra nốt ruồi son trên xư ơ ng quai xanh bên phải. Anh nhấc tay giằng lại.
“Châu Vũ. Em lớn rồi. Tôi là một thằng đàn ông, em là một cô gái. Nam nữ khác biệt, chúng ta không thể ng ủ chung được nữa.”
“Không…” Tôi cúi đầu nói.
…
Trong bóng tối, tôi nghiêng người, mò mẫm tay Châu Đình Vân dưới chăn, vuốt v e các khớp ngón tay.
Anh ấy không động đậy, cũng không rụt về.
Giường trong khách sạn rất lớn, huống hồ Châu Đình Vân đã đặt phòng tốt nhất với chăn bông mềm mại.
Rèm chưa kéo hẳn, lộ ra một khe hở. Trăng tròn tựa sát ngoài cửa sổ, sáng long lanh.
Ngày mai lại phải chia xa Châu Đình Vân, tôi không muốn ngủ.
Tôi nhỏ giọng hỏi Châu Đình Vân: “Châu Đình Vân, anh muốn yêu đương với Tống Đình ư?”
“Tôi vừa nói rồi, em đừng nghĩ mấy thứ vớ vẩn. Trong đầu chứa cái gì vậy chứ?” Giọng của anh ấy cũng rất nhẹ, trong đêm tối có hơi trầm, chìm trong bóng trăng nghe mơ mơ hồ hồ.
“Vậy tương lai thì sao?”
Tống Đình là idol nữ đang có ồn ào cãi vã với anh ấy trên mạng. Cô ta nổi lên từ chương trình tài năng hai năm trước và đang có đà phát triển mạnh mẽ.
“Sẽ không.”
“Anh có gạt em không đó? Em xem tin tức trên mạng rồi.”
Anh ấy ngừng giây lát rồi tiếp tục nói: “Ba Tống Đình là ông chủ của tôi khi tôi mới ra mắt, từng giúp đỡ tôi rất nhiều. Tống Đình gia nhập giới showbiz nên ông ấy muốn tôi hỗ trợ nhiều hơn.” Nói xong, anh ấy lại hạ giọng bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không ngờ đoàn đội của bọn họ lại tránh mặt phía tôi rồi biến “hỗ trợ” thành cái dạng này.”
“Tại sao sau này cũng không?”
Tựa như mỉm cười, anh ấy giơ tay còn lại vỗ đầu tôi: “Lấy mình làm gương, làm một người giám hộ tốt.”
“Châu Đình Vân, vậy sau này anh có kết hôn không? Sau khi kết hôn, em còn có thể ở bên anh không?”
“Sao em có lắm câu hỏi vậy.”
“Em thực sự có nhiều câu hỏi lắm.”
“Được rồi, ngủ đi.”
“Nhưng anh còn chưa trả lời em…”
“Tôi buồn ngủ rồi.”
“Thôi được.”
Nhưng sau chót, anh ấy vẫn chêm vào một câu, giọng nhẹ cực kỳ. Bàn tay bên dưới lớp chăn miết lấy cổ tay tôi, vừa ngay chỗ hoa văn kia: “Yên tâm, tôi nuôi em lớn đến từng này, sẽ không bỏ rơi em. Về sau đừng nghĩ tới mấy chuyện như vậy nữa.”
Ở đây có một rổ Pandas
Tôi nhích lại gần, tựa đầu lên vai anh và nhắm mắt lại.
…
Mặt trời thiêu đốt vạn vật, mặt đường như bị nướng chín.
Một chiếc McLaren đỏ đậu bên đường băng. Châu Đình Vân đứng cạnh xe trao đổi với đạo diễn.
Nghỉ hè là thời điểm vàng để quay và phát hành phim truyền hình. Bộ phim mới của Châu Đình Vân kể về quá trình trưởng thành của một tay đ u a đã bỏ nhà đi với sự nổi loạn và liều lĩnh. Để vào vai, anh ấy đặc biệt nhuộm quả đầu xanh dương nổi bật còn đeo bông tai hình thù quái dị. Rất khác co với hình ảnh trước đó của anh ấy.
Nhưng anh ấy vẫn là Châu Đình Vân.
Trên thực tế, có rất nhiều người hâm mộ, đạo diễn, người làm nghệ thuật khen ngợi kỹ năng diễn xuất cùng hóa thân xuất thần của Châu Đình Vân.
Tôi lại không nghĩ như vậy. Trong mắt tôi, bất luận anh ấy đóng loại vai nào, anh ấy vẫn luôn là Châu Đình Vân.
Tướng quân trẻ tuổi nhiệt huyết sục sôi, giáo sư nhẹ nhàng nho nhã, tên côn đồ cà rỡn hay cố vấn hướng nội dè dặt cũng là anh…
Mỗi một vai diễn của anh ấy đều có cuộc đời khác nhau, tính cách khác nhau. Ngay cả cách ăn mặc cũng không thể đánh đồng. Tuy nhiên, họ đều là Châu Đình Vân, một Châu Đình Vân độc nhất mà thôi.
…
Tôi chống cằm ngồi trên khán đài. Ghế bên cạnh vẫn nóng bỏng tay mặc cho có tấm che nắng.
Thật ra, bộ phim này chưa chính thức khai máy mà đang làm những công tác chuẩn bị trước. Châu Đình Vân đã bắt đầu hóa trang cho nhân vật và liên hệ với bên xe đ u a.
Keiny nói riêng với tôi rằng, kỳ thật có thể tìm các tay đ u a chuyên nghiệp để quay phân đoạn đ u a xe. Lúc quay cận cảnh bên trong xe cũng không yêu cầu kỹ thuật cao đến vậy, nhưng Châu Đình Vân vẫn đến tập dợt từ sớm.
“Anh tiểu Châu đẹp trai, diễn giỏi, nghiêm túc, còn khiêm tốn. Nên rất nhiều đạo diễn muốn đưa kịch bản cho anh ấy.” Đây là lời nguyên bản của Keiny.
Mặt đường ở hiện trường bốc hơi như bị nướng khét. Có nhân viên cầm dù đứng bên cạnh Châu Đình Vân. Nhưng một cây dù bé nhỏ nào có thể cách ly được sức nóng.
Tôi thấy anh ấy thật quá vất vả rồi.