Anh nghĩ với tính tình của Triệu Tử Uất thì thế nào cũng sẽ từ chối vài câu, trong bụng đã chuẩn bị một loạt câu động viên khuyên nhủ. Nhưng chưa kịp nói gì, Triệu Tử Uất đã mừng rỡ và giằng lấy “điện thoại cũ” trong tay anh. “Anh Vương, anh thật tốt, anh trai em cũng có một cái điện thoại Iphone, rất tiện dụng. Nhưng bây giờ điện thoại của em vẫn chưa đến nỗi không sử dụng được, nên cứ nghĩ mãi chưa biết có nên mua hay không.” Cậu ta nhảy cẫng lên giống như một đứa trẻ, cậu ôm lấy Vương Liên Vũ: “Anh còn tốt hơn cả anh trai em nữa!”
Vương Liên Vũ lòng rộn ràng. Hey, đây là lần đầu tiên họ thân mật như vậy, tặng điện thoại lại được một cái ôm, ai bảo là không xứng đáng? Anh còn sợ Triệu Tử Uất không thèm để ý quà anh tặng, bây giờ lại vui thế này thì tốt quá. Vương Liên Vũ không có gì ngoài tiền bạc. Lần sau, anh sẽ tặng tiểu thiên sứ của mình một máy tính xách tay, không biết là có thể đổi được một chiếc hôn không nhỉ?
“Nếu anh tốt hơn cả anh trai em thì đừng gọi anh là anh Vương, gọi Liên Vũ nhé!”
Triệu Tử Uất được dỗ dành, lòng vui sướng nên cũng không suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã đổi giọng, gọi một tiếng “Liên Vũ”, làm tim anh đập thình thịch, lý trí bỗng hóa cánh chim bay đi thật xa.
Nhưng không vui được bao lâu, một câu hỏi của Triệu Tử Uất vang lên.
“Liên Vũ, Iphone của anh sao không có pin dự trữ?”
“Hả……?”
“Mà Iphone của anh trai em còn có ổ cắm cho máy cạo râu rời bên ngoài, sao cái của anh không có?” Triệu Tử Uất suy nghĩ một lúc. “Anh trai em nói của anh ấy là Iphone 10, của anh là đời thứ mấy?”
Vương Liên Vũ im lặng hồi lâu, lắc đầu: “Của anh là đời thứ tư… không hiện đại như của anh trai em.”
* * *
Sau khi thân thiết với Triệu Tử Uất, tật cẩu thả của Vương Liên Vũ vẫn không cải thiện. Cứ cách mấy ngày lại làm rơi đồ gì đó tại quầy trực trạm tàu điện, và không chờ Triệu Tử Uất liên lạc đến lấy, anh mua sẵn một cái mới, “cái cũ” lại đưa cho Triệu Tử Uất dùng. Không phải lần nào cũng là những sản phẩm điện tử đắt giá, có lúc chỉ là một đôi găng tay, lúc thì một bình nước giữ nhiệt v.v…, những thứ mà Vương Liên Vũ “làm rơi” có thứ rẻ tiền có thứ đắt giá, nhưng tựu chung là vô cùng thực tế và hữu dụng.
Triệu Tử Uất tuy vô tư hồn nhiên, nhưng cũng không ngốc nghếch đến nỗi không nhận ra điều đó. Cậu điểm lại các vật dụng mà mình đem theo người, điện thoại, áo lót ấm, bình trà, khăn quàng, găng tay. Toàn bộ là những vật dụng Vương Liên Vũ làm mất, mà những thứ ấy đều là cái cậu đang rất cần dùng. Có tình cờ đánh rơi thì cũng không trùng hợp đến vậy chứ?
Đợi đến lúc Vương Liên Vũ ở quầy trực trạm tàu điện, chuẩn bị tình cờ “làm rơi” một đôi giày thể thao xem chừng vừa khít chân cậu ta, Triệu Tử Uất đã mai phục từ trước, lúc này hùng hổ bước ra, lao đến trước mặt Vương Liên Vũ như hổ vồ mồi, cậu nắm lấy tay Vương Liên Vũ.
“Anh… An…h… Anh giải thích đi, cuối cùng anh muốn gì?” Triệu Tử Uất chống nạnh, thở mạnh. Tiếc là khi nổi giận lại nói lắp, làm lộ cảm xúc của mình.
--- Tôi… tôi… tôi… tôi còn muốn làm gì nữa, chẳng qua là muốn có em mà thôi.
Vương Liên Vũ thầm nghĩ thế, nhưng khuôn mặt không chút biểu lộ: “Anh có làm gì đâu, chẳng phải là anh đang cầm một đôi giày hay sao?”
“Anh đừng tưởng là em không thấy đôi mắt anh cứ nhìn chăm chăm vào cái nơi ấy, anh nói xem đồ đạc của anh rơi bao nhiêu lần trên cái ghế ấy rồi?” Ghế ngồi ở trạm tàu điện không nhiều, trong đó trên chiếc ghế sạch sẽ nhất, gần phòng nghỉ của nhân viên tàu điện nhất, bất cứ thứ gì để đó, Triệu Tử Uất luôn là người đầu tiên nhặt được.
Vương Liên Vũ không ngờ cũng có lúc cậu bé này lại thông minh đột xuất đến vậy, lúc này bị bắt quả tang tại trận nên không biết nói gì, mọi lý do trong đầu đều bay biến, chỉ biết sững người mà không tìm được lý do nào hợp lý.
Đối lập việc ấp a ấp úng của anh, Triệu Tử Uất lại vô cùng thẳng thắn: “Anh tới tới lui lui “làm rơi” đồ đạc chỗ em, anh có ý đồ gì đây? Vòng vo tam quốc làm gì, người không biết lại tưởng anh đang theo đuổi em!”
Vương Liên Vũ buột miệng: “Thì đúng là anh đang theo đuổi em mà!”
Một giây, hai giây, ba giây.
Đầu Triệu Tử Uất nhưng bị nổ tung, phun ra đám khói bay lơ lửng, đôi má nóng ran như trứng chiên. “Anh… Anh… Anh… Anh… o(*///▽///*)o” Đáng thương cho cậu nhân viên phục vụ tàu của chúng tôi, xấu hổ chỉ còn biết che mặt, may mà không bị dọa đến mức phải bỏ chạy, Vương Liên Vũ lòng rộn ràng---- thầm nghĩ việc này ắt thành. Bạn đang
âEm xem, Äá» em nháºn ra anh Äang lấy lòng em, mấy ngà y nay anh không biết Äã cỠý là m rÆ¡i bao nhiêu thứ.â VÆ°Æ¡ng Liên VÅ© luôn Äánh trúng Äiá»m yếu, Äánh Äâu trúng Äó: âThá»±c ra anh chÆ°a nói vá»i em, những thứ em nhặt Äược chá» là má»t phần thôi, những thứ còn lại Äá»u bá» ngÆ°á»i khác cầm mất.â
âHả?â
âAnh sợ ÄÆ°a trá»±c tiếp em không nháºn, nên chá» còn cách gián tiếp tặng em nhÆ° váºy. NhÆ°ng không ngá» chÆ°a Äến Äược tay em, Äã bá» ngÆ°á»i khác ôm Äi mất.â Anh thá» dà i: âNếu em Äá»ng ý anh, sau nà y có thứ gì anh trá»±c tiếp ÄÆ°a cho em, nhÆ° váºy chẳng phải là tiá»n hÆ¡n cho anh sao?â
âNhÆ°ng mà â¦â
âCòn nhÆ°ng nhá» gì nữa, anh tá»t vá»i em không? Quà anh tặng em có thÃch không? Em thấy xót xa khi anh bá» mất Äá» Äạc không? Em có muá»n anh thuáºn tiá»n hÆ¡n không?â
âÆ â¦, Æ â¦, Æ â¦â Dung lượng trong não bá» của Triá»u Tá» Uất Ãt, bá» há»i dá»n Äến phát ngất: âMuá»n!â VÆ°Æ¡ng Liên VÅ© tá»t vá»i cáºu nhÆ° váºy, ÄÆ°Æ¡ng nhiên cáºu muá»n thuáºn tiá»n hÆ¡n cho anh ấy.
âCâu há»i cuá»i cùng.â VÆ°Æ¡ng Liên VÅ© cÆ°á»i hì hì nắm lấy tay Triá»u Tá» Uất: âEm quan tâm Äến anh nhÆ° thế, váºy có muá»n trá» thà nh ngÆ°á»i yêu của anh không?â
ââ¦â
âMuá»n không?â
âMuá»n!â
Gánh nặng trong lòng cuá»i cùng Äược giải tá»a, VÆ°Æ¡ng Liên VÅ© vui sÆ°á»ng ôm lấy ngÆ°á»i vợ má»i ra lò của mình, và hôn má»t cái thắm thiết lên môi cáºu.