Thoắt cái đã sắp kết thúc học kỳ rồi, tất cả các môn học đều chuẩn bị thi. Các môn văn hóa còn được, chứ môn Thể dục lại là môn học làm Lưu Minh Dư đau đầu nhất. Môn Thể dục của trường học cũng phải lên mạng chọn môn, đó là lúc quan trọng để giành giật RP, tốc độ mạng và vi tính. Nhưng mà cứ nhằm vào Lưu Minh Dư là không kịp, đợi đến lúc anh đăng nhập vào trang mạng chọn môn mới phát hiện ra chỉ còn lại duy nhất môn “chuyền mềm” mà ông thầy quái dị hay gọi.
Môn “chuyền mềm” thi cuối kỳ là đệm bóng và phát bóng. Nam sinh đệm năm mươi quả thì đậu, một trăm quả thì xuất sắc.
Nhưng mà đừng nói là năm mươi quả, Lưu Minh Dư ngay cả ba mươi quả cũng không đệm đủ.
Bạn gái mới của Lưu Minh Dư ngày nào cũng cùng anh luyện tập ở nhà thi đấu sau giờ tan học, nhưng nhìn thấy bạn trai mình vô dụng như vậy, lòng kiên nhẫn của người ta cũng hao mòn. Cô nói bạn trai của cô bạn cùng phòng là vận động viên bóng chuyền của trường, cô ấy có thể hỏi giúp thử xem người ấy có thể đến chỉ dẫn một chút được không.
Lưu Minh Dư đồng ý, chứ cứ thế này trước mặt người yêu thì cũng xấu hổ lắm.
Mấy ngày sau, cô bạn gái anh nói người kia đã đồng ý rồi, thời gian hẹn vào lúc bảy giờ tối thứ bảy, đúng lúc đội của họ tập luyện xong, có thể dùng sân tập và bóng chuyên dụng của đội tuyển trường.
Lưu Minh Dư vui vẻ nhận lời, lòng thầm nghĩ sau khi làm phiền người anh em tốt này, nhất định phải mời người ta một bữa.
Sáu giờ năm mươi anh đã đến sân tập, đi từ xa đã nhìn thấy một đám nam sinh cao trên dưới hai mét đứng chắp tay sau lưng tập trung ở một góc sân nghe huấn luyện viên giảng bài, bạn gái mới của anh đang đứng ở góc sân khác chờ đợi.
Lưu Minh Dư vội vàng đến trước mặt cô bạn gái mình. Cô liền giới thiệu bạn cùng phòng của mình với anh, “Minh Dư, đây là Tiểu Hoa, bạn cùng phòng của em, bạn trai cô ấy là vận động viên trong đội tuyển trường.”
Lưu Minh Dư vừa nhìn thấy Tiểu Hoa, lòng chợt thấy bất an. Cô bé Tiểu Hoa này mắt to hai mí, mặt tròn mũm mĩm, quan trọng nhất là cô bé này quần áo một màu hồng từ trên xuống.
Thế là Lưu Minh Dư linh tính tình hình bất ổn. Quả đất tròn làm sao khi anh nghe thấy một giọng nam trầm quen thuộc phía sau lưng anh. “Sư huynh, lâu quá không gặp!”
Vương Vĩnh Chí ít nói, nhưng khi hướng dẫn Lưu Minh Dư lại tận tâm tận lực.
Tư thế đệm bóng của Lưu Minh Dư không đúng, thậm chí có lúc dùng cả bàn tay để tiếp bóng, cứ như vậy làm sao đệm được bóng.
Vương Vĩnh Chí làm mẫu cho anh ấy vài lần, Lưu Minh Dư vẫn không đánh được, thậm chí có xu hướng càng đánh càng sai. Thực ra đây hoàn toàn là do Lưu Minh Dư không gỡ được mối tơ vò trong lòng. Anh cho rằng hai người vốn là tình địch, đều đã từng là người yêu của Lâm Kiều, nên có thái độ cứng nhắc với Vương Vĩnh Chí.
Vương Vĩnh Chí yêu Lâm Kiều như vậy, ngay cả những bạn gái sau này của hắn cũng rất giống cô, hắn nhất định sẽ tìm cớ hành hạ dày vò mình!
Lưu Minh Dư lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Lần nào Vương Vĩnh Chí làm mẫu, anh cũng không tập trung.
“Sư huynh!” Vương Vĩnh Chí cúi đầu, gọi hồi lâu, anh mới hoàn hồn.
“Hả …? À ừ!” Lưu Minh Dư cười ngượng gạo: “Gì thế?”
Vương Vĩnh Chí nhìn anh một lúc rồi hỏi nhẹ nhàng: “Sư huynh, thực ra anh có nhìn em làm mẫu không?”
Lưu Minh Dư ngượng ngùng nhìn hắn.
Vương Vĩnh Chí không nổi giận, chỉ nhìn anh một lúc rồi thở dài, bước ra sau lưng Lưu Minh Dư, sau đó không đợi Lưu Minh Dư kịp phản ứng, hắn ôm anh vào lòng.
“Cậu…, cậu làm gì vậy?” Lưu Minh Dư hết cả hồn. Ơ… cái tên hồng đỏ này đừng nói là hắn thích đàn ông đấy nhé? Không phải, nếu thích đàn ông thì hắn tìm bạn gái làm gì? Mà nếu không thích đàn ông thì hắn ôm mình làm gì?
Sự thật là Lưu Minh Dư lại cả nghĩ rồi.
“Anh không tập trung gì cả, em chỉ còn cách này để thực hành cho anh thôi.” Vương Vĩnh Chí cao hơn Lưu Minh Dư nửa cái đầu, khi cúi đầu nói chuyện, hơi nóng thổi ngang qua tai anh.
Lưu Minh Dư chưa hề biết là tai mình lại mẫn cảm đến vậy. Chẳng qua chỉ là có người thổi vào tai anh, mà đã làm cổ anh đỏ ửng.
Dường như Vương Vĩnh Chí không hề hay biết, cũng không hề hứng thú với cái vết đỏ trên cổ anh. Hắn chỉ cố giữ cho Lưu Minh Dư duỗi thẳng tay, khép hai cổ tay sát lại.
Tay của Vương Vĩnh Chí rất lớn, một tay thôi cũng đủ nắm trọn cổ tay của Lưu Minh Dư: “Đúng rồi, cứ như thế, giữ đúng tư thế này, dùng cổ tay tiếp bóng.”
Nói rồi hắn dùng cánh tay kia kéo lấy bắp tay Lưu Minh Dư: “Bắp tay và cánh tay phải đưa lên theo hình lượn sóng, như vậy thì khi tiếp bóng sẽ đỡ mệt hơn.”
Tuy lúc đầu còn cảm thấy Vương Vĩnh Chí thân mật quá mức, nhưng khi luyện tập thật sự và lúc phát hiện ra những động tác mà Vương Vĩnh Chí dạy mình vô cùng chính xác, Lưu Minh Dư hoàn toàn nhập tâm vào việc luyện tập.
Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi, sáu mươi…
Chỉ một tiếng ngắn ngủi, khả năng đệm bóng của Lưu Minh Dư đã tiến bộ vượt bậc, thậm chí đệm được bảy mươi lăm trái bóng trong một lần. Sau khi vận động, mồ hôi đầm đìa, anh lăn ra nằm giữa sân tập, rồi bật cười. Không những thế, anh còn giơ ngón cái hướng về Vương Vĩnh Chí.
Vương Vĩnh Chí cũng cười, bước đến kéo anh dậy.
“Ôi trời, không được rồi, mệt chết được.” Lưu Minh Dư bóp cánh tay, cảm giác không nhấc lên nổi.
“Cũng bình thường thôi, lát nữa tắm, em lấy dầu xoa bóp chuyên dụng của đội bóp vai cho anh là được.”
Vương Vĩnh Chí nói xong, liền ôm vai Lưu Minh Dư, đưa anh đến phòng tắm chuyên dụng của đội bóng chuyền.
Lưu Minh Dư lại thấy rung mình, cảnh giác nói: “Cái này… cái này… không cần đâu, anh về tắm cũng được.”
Vương Vĩnh Chí nói: “Không được đâu, nếu hôm nay anh không thư giãn các cơ bắp đang tê cứng ấy thì ngày mai anh không nhấc lên nổi đâu.”
Nghĩ đến cảnh tượng thê thảm đó, Lưu Minh Dư đành miễn cưỡng đi theo Vương Vĩnh Chí vào phòng tắm.
***
Trong phòng tắm mỗi người có một cái tủ quần áo riêng, Lưu Minh Dư mở tủ, tất cả ví tiền, điện thoại đều nhét vào đó.
Vương Vĩnh Chí nhìn anh, hỏi: “À, anh này, em muốn hỏi anh lâu rồi, anh đổi điện thoại rồi ạ?”
“Hả, đâu có.” Lưu Minh Dư khựng lại: “Từ trước đến giờ vẫn dùng cái này mà.”
“… Nhưng lần trước, mình gặp nhau trong buổi gặp gỡ tân sinh viên, em thấy anh cầm cái điện thoại không phải màu này.”
Lưu Minh Dư nghĩ một lúc mới nhớ ra. Mặt anh hơi biến sắc, cẩn trọng quan sát sắc mặt của Vương Vĩnh Chí, ấp úng nói: “Đó là điện thoại của Lâm Kiều, lúc đó anh mượn chơi thôi.”
Anh không ngờ rằng, Vương Vĩnh Chí không hề tức giận, chỉ hơi chau mày, sau đó nói lảng sang chuyện khác.
Lưu Minh Dư không hiểu hắn hỏi về điện thoại để làm gì, chỉ còn cách chuyển đề tài.
Đều là nam cả, cởi quần áo ra thì ai cũng như ai. Câu này nói cũng như không.
Trong phòng tắm, Lưu Minh Dư đứng ngang hàng với Vương Vĩnh Chí, bất giác đưa mắt về phía Vương Vĩnh Chí.
“Ôi, cơ thể ấy!”
“Ôi, tướng mạo ấy!”
“Ôi, làn da ấy!”
“Ôi, những cơ bắp!”
“Ôi, anh chàng cao to này!”
Lưu Minh Dư lúng túng lướt mắt qua “đám rừng rậm” của đối phương, rồi len lén nhìn lại “con gà trắng” của mình, lòng thấy tủi tủi.
Lúc hai người tắm, Vương Vĩnh Chí còn kỳ cọ lưng cho anh, Lưu Minh Dư ngán ngẩm khi thấy khăn tắm của Vương Vĩnh Chí cũng là màu hồng.
Ra khỏi phòng tắm, anh mặc quần lót và nằm sấp trên cái ghế dài, Vương Vĩnh Chí thoa một lớp dầu lên vai và tay anh, rồi bắt đầu xoa bóp cẩn thận.
Tay Vương Vĩnh Chí rất to lại ấm áp, nhẹ nhàng bóp vai anh, thật sự rất thoải mái.
Lưu Minh Dư nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chăm chỉ, cẩn thận của Vương Vĩnh Chí, lòng anh chợt bồi hồi, bất giác nói: “Xin lỗi!”
“Gì ạ?” Vương Vĩnh Chí chưa hiểu ý anh.
Anh chợt đỏ mặt, lòng trách bản thân mình ngu ngốc, thầm nghĩ chẳng lẽ nói rằng “Cậu xoa bóp giúp tôi như vậy, tôi thấy cậu thật tốt. Vậy mà chúng ta từng là tình địch. Tôi và người đàn ông tốt thế này yêu cùng một người nên cảm thấy bứt rứt ân hận.”
Lưu Minh Dư không trả lời, Vương Vĩnh Chí cũng lặng thinh không hỏi gì thêm nữa.
Một lúc sau, anh không chịu được nữa, hỏi: “Cậu yêu Lâm Kiều vậy sao?”
“Gì cơ?” Lần này hắn lại càng thấy khó hiểu hơn.
Anh trừng mắt và không hiểu ánh mắt ấy không đàn ông tý nào, “đừng có giả vờ nữa, cậu chẳng yêu Lâm Kiều chết mê chết mệt là gì!”
Hắn nhìn anh hồi lâu, bàn tay nóng hổi đặt lên vai anh: “Sư huynh, trông anh cứ như cô bé lắm chuyện ấy.”
Lưu Minh Dư giận dữ quay mặt về phía bắp tay mình.
Vương Vĩnh Chí xoa bóp vai và cánh tay anh, một lúc lâu sau mới trả lời: “Em không yêu Lâm Kiều đâu, sao anh lại hỏi thế?”
Anh ngẩng đầu nhìn hắn: “Không yêu cô ta? Nếu không yêu, sao sau khi bị cô ta bỏ rơi, cậu lại toàn tìm những cô gái giống Lâm Kiều?”
Mặt hắn nghệt ra, nhìn anh, sau đó trong đầu lướt qua một lượt số bạn gái mà hắn đã từng quen, dường như trong mắt người khác, những cô gái mà hắn quen như đều được đúc ra từ một khuôn.
“Anh hiểu lầm rồi, em không chết mê chết mệt Lâm Kiều, chúng em chia tay trong hòa bình. Về những bạn gái mà em quen sau đó… chẳng qua là trùng hợp thôi.”
“Trùng hợp đều thích màu hồng ư?” Anh hỏi dò.
Vương Vĩnh Chí cười, “đấy lại không phải là tình cờ. Em chuyên chọn những bạn nữ thích màu hồng.”
Anh chán nản hỏi: “Cậu thật sự thích màu hồng đến mức nào vậy? Sao mà thứ gì cũng là màu hồng? Quần áo màu hồng, cả người yêu cũng toàn màu hồng?”
Hắn trầm ngâm, không nói tiếng nào.
Lòng LÆ°u Minh DÆ° chợt lặng xuá»ng, thấy bản thân mình lạ tháºt. Anh vá»n không phải là ngÆ°á»i lắm lá»i, sao giá» Äây lại dá» nghá» sá»± lá»±a chá»n của ngÆ°á»i khác? Äó là sá» thÃch của há», mình nhÆ° thế là không Äược.
Anh Äang bá»i rá»i, Äá»nh xin lá»i, không ngá» VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà lên tiếng: âBá»i vì em chá» nhìn thấy mà u há»ng.â
â⦠Hả?â
VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà cÆ°á»i má»t cái, âem vá»n bá» mù mà u nhẹ, chá» nhạy cảm vá»i mà u há»ng, và chá» nháºn ra mà u há»ng.â
LÆ°u Minh DÆ° Äá»t nhiên thấy lòng nặng trÄ©u. Anh Äã từng tá»± há»i vì sao VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà lại thÃch dùng gam mà u há»ng chói Äến nhÆ° váºy, Äá»ng thá»i nghi ngá» vá» giá»i tÃnh của hắn, từng cho rằng hắn thuá»c tÃp ngÆ°á»i Äặc biá»t, nà o Äâu hay biết là do nguyên nhân nà y.
âNhững chiếc áo thun kiá»u giá»ng nhau, em Äá»u nhầm áo của mình vá»i bạn cùng phòng. Vá» và Äá» lót khi phÆ¡i, em không thá» phân biá»t Äược chúng khác nhau chá» nà o. Sách vá» và các Äá» Äiá»n tá» khác, nếu không phải là mà u há»ng, em sẽ cầm nhầm của ngÆ°á»i khácâ¦â
âTháºt sá»± xin lá»i, thôi cáºu Äừng nói nữaâ¦â
âTháºm chà tìm bạn gái, em cÅ©ng Äá»u tìm những cô thÃch mặc mà u há»ng, bá»i vì⦠Äá»i vá»i em, nếu không mặc quần áo mà u há»ng, em hoà n toà n không thá» nháºn ra há».â
LÆ°u Minh DÆ° hiá»u vấn Äá», anh chợt hiá»u vì sao những cô gái sau khi chia tay vá»i hắn Äá»u nói hắn không há» yêu há». Má»t con ngÆ°á»i chá» có thá» dá»±a và o mà u há»ng Äá» tìm ngÆ°á»i yêu, mặc quần áo mà u há»ng má»i nháºn ra Äược, thì ngÆ°á»i ấy quả tháºt là chẳng ai thÃch.
âKhông những là nữ sinh, ngay cả nam sinh cÅ©ng váºy. Trong cái thế giá»i ảm Äạm nà y, các bạn nam Äá»u là những hình ảnh có hai mắt, má»t mÅ©i, tóc ngắn, dáng ngÆ°á»i cao.â VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà nói: âEm và các bạn trong Äá»i tiếp xúc lâu rá»i, má»i nháºn ra há».â
Nói rá»i, hắn cúi Äầu xuá»ng, mặt dán sát LÆ°u Minh DÆ°: âAnh biết không, anh là ngÆ°á»i Äầu tiên mà em chá» gặp má»t lần là nhá» mặt. Em từng nghÄ© có lẽ do anh dùng Äiá»n thoại mà u há»ng nên má»i thế, sau nà y em má»i hiá»u, thì ra hoà n toà n không phải váºy.â
Nhìn cái khuôn mặt Äiá»n trai gần ngay trÆ°á»c mắt mình, LÆ°u Minh DÆ° rợn ngÆ°á»i, muá»n vùng ra.
âNà y nà y, cái gì mà âanh là ngÆ°á»i duy nhất không dùng mà u há»ng nhÆ°ng em vẫn nháºn ra Äượcâ hả?... mà em trai à , Äừng có dà sát và o mặt anh nhÆ° thế chứ!â
NhÆ°ng ghét của nà o, trá»i trao của nó. LÆ°u Minh DÆ° thấy Äầu của VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà ngà y cà ng cúi thấp, miá»ng hắn cùng lúc cà ng gần anh, hÆ¡i từ miá»ng hắn phát ra cÅ©ng nóng dần, LÆ°u Minh DÆ° run lên vì sợ hãi.
Chẳng hiá»u sao mà má»t ngÆ°á»i phản xạ nhanh nhẹn nhÆ° LÆ°u Minh DÆ°, lúc nà y lại bất Äá»ng, Äiá»u bá» trông giá»ng chú chó con Äang hoảng sợ, ai nhìn cÅ©ng muá»n chá»c ghẹo.
Quả nhiên không quá ba giây, môi hắn Äã áp sát môi anh.
âUhm⦠Aâ¦!â
LÆ°u Minh DÆ° không há» biết hoạt Äá»ng ná»i tâm của mình lại nhanh và thay Äá»i mạnh mẽ Äến váºy, từ suy nghÄ©: âCáºu ấy là m gì váºyâ - âCáºu ấy là ngÆ°á»i Äặc biá»tâ - âMau Äẩy cáºu ấy raâ - âÄẩy ra liá»u cáºu ấy có buá»n không?â - âDù gì Äây cÅ©ng là má»t ngÆ°á»i Äáng thÆ°Æ¡ng trong cái thế giá»i chá» nháºn thấy mà u há»ng ấyâ - ââ¦â - ââ¦â - ââ¦â
Và háºu quả của viá»c không ngÄn chặn sá»m sá»± quấy rá»i của bạn nam há»ng Äá» nà y, chÃnh là VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà Äã ôm mặt anh lên, hôn tha thiết hết nÄm phút.
Lúc nà y, LÆ°u Minh DÆ° lòng rá»i bá»i, hoà n toà n không hiá»u sá»± viá»c sao lại Äến mức nà y.
Hai ngÆ°á»i Äá»u từng có nhiá»u bạn gái nên viá»c hôm nay cÅ©ng chẳng có gì lạ lẫm. LÆ°u Minh DÆ° do nằm sấp trên ghế, khi nhấc Äầu lên hôn, tháºt sá»± là khó mà dùng sức, nÆ°á»c miếng của hai ngÆ°á»i chảy dá»c hai bên mép.
Äợi Äến lúc hai ngÆ°á»i bá» nhau ra, LÆ°u Minh DÆ° cắm Äầu và o khuá»·u tay, trong óc vÄng lên câu: â⦠Không há» danh là cuá»ng há»ng Äá», cả kem Äánh rÄng cÅ©ng dùng loại mùi dâuâ¦â
Và trong khi LÆ°u Minh DÆ° Äang mÆ¡ há» chÆ°a ká»p phản ứng, hắn thừa thắng xông lên, gùi xuá»ng và nắm lấy tay anh, giá»ng dá» dà nh nói: âSÆ° huynh, mình Äến vá»i nhau Äi, Äược không?â
Câu trả lá»i của LÆ°u Minh DÆ° là má»t cú Äấm và o Äúng mÅ©i VÆ°Æ¡ng VÄ©nh ChÃ, hai hà ng máu từ mÅ©i hắn chảy ra.
âEm trai, Äây là món quà Äáp trả lại cho viá»c tiến triá»n quá nhanh giữa chúng ta!â Xoa xoa nắm tay của mình, LÆ°u Minh DÆ° bÆ°á»c xuá»ng ghế, mặc nhanh quần áo và lao thẳng ra khá»i phòng nghá» của Äá»i bóng chuyá»n.
Do bá» Äi (hay nói cách khác là tháo chạy) quá vá»i và ng, vá» Äến phòng mình, LÆ°u Minh DÆ° má»i phát hiá»n ra chiếc Nokia X6 mà u Äen của anh Äã bá» quên tại hiá»n trÆ°á»ng vừa xảy ra sá»± cá» kia. Äó là chiếc Äiá»n thoại mà anh nÄn ná» mãi há» má»i chá»u bán, mất thì không mất, nhÆ°ng anh chẳng mặt mÅ©i nà o chủ Äá»ng tìm VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà Äá» Äòi lại.
Mấy ngà y sau, má»t hôm LÆ°u Minh DÆ° Äang rảnh rá»i ngá»i lÆ°á»t web, thì thấy QQ hiá»n lên ô cá»a sá», báo có ngÆ°á»i lạ muá»n nói chuyá»n vá»i anh.
LÆ°u Minh DÆ° gõ dấu chấm há»i và o ô Äá»i thoại.
Bên kia trả lá»i hai chữ.
âSÆ° huynh!â
LÆ°u Minh DÆ° biết ngay ngÆ°á»i bên kia là ai.
Anh gõ thêm dấu ba chấm.
VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà nói: âSÆ° huynh, Äiá»n thoại anh bá» quên chá» em!â Minh DÆ° lại gõ thêm má»t hà ng ba chấm. VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà nói tiếp: âCòn nữa, hôm Äó anh mặc nhầm áo thun và quần lót của em. Không ngá» anh nhiá»t tình Äến váºy.â
LÆ°u Minh DÆ° nóng lên: âHôm Äó tôi không ÄỠý! Quá vá»i và ng!â
Anh Äáp lại mấy câu, vô tình má» ra má»t cuá»c nói chuyá»n giữa hai ngÆ°á»i. Tuy nhiên, gá»i là nói chuyá»n nhÆ°ng thá»±c ra Äó chá» là những câu dạng trần thuáºt của VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà vá»i hà ng loạt dấu chấm dấu phẩy, còn LÆ°u Minh DÆ° thì hết lần nà y Äến lần khác dùng vô sá» các dấu chấm và dấu cảm thán.
Hai ngÆ°á»i nói qua nói lại, nhÆ°ng không há» nhắc Äến viá»c xảy ra lần trÆ°á»c, LÆ°u Minh DÆ° thá» phà o nhẹ nhõm, lòng nghÄ© viá»c lần trÆ°á»c quả nhiên chá» là ngoà i ý muá»n, ngÆ°á»i Äà n ông trÆ°á»ng thà nh không nên Äá» bụng mấy viá»c ấy. NhÆ°ng không hiá»u sao lòng anh cứ thấy buá»n buá»n.
VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà nói: âKhi nà o rảnh rá»i, mình gặp nhau Äi, em gá»i lại Äiá»n thoại cho anh.â
LÆ°u Minh DÆ° vá»i nói: âKhông cần Äâu! Cáºu ÄÆ°a cho Tiá»u Hoa bạn gái cáºu. Tiá»u Hoa sẽ ÄÆ°a cho bạn gái anh, anh sẽ lấy chá» bạn gái anh!â (Hai ngÆ°á»i vẫn chÆ°a nhá» ra là bạn gái của há» á» cùng phòng)
VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà nói: âEm chia tay vá»i Tiá»u Hoa rá»i!â
LÆ°u Minh DÆ° trợn mắt: âSao thế?â
VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà gá»i má»t mặt cÆ°á»i, nói: âSÆ° huynh, anh nghÄ© sau khi bà y tá» vá»i anh, em còn có thá» quen vá»i bạn gái khác Äược sao?â
Lưu Minh Dư chợt thấy không vui.
***
Sau Äó hai ngÆ°á»i cÅ©ng Äã gặp nhau. Anh giặt sạch sẽ chiếc áo thun há»ng rá»i gá»i trả lại cho hắn và lấy lại Äược Äiá»n thoại yêu quý của mình.
Äiá»n thoại của anh vẫn nhÆ° xÆ°a, hình chữ nháºt mà u Äen, chá» có Äiá»u nó vá»n sạch sẽ không dán hình hay treo thứ gì trên Äó, nay thêm và o má»t cái lục lạc mà u há»ng. Nhất Äá»nh là do VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà móc thêm và o.
LÆ°u Minh DÆ° nhìn VÆ°Æ¡ng VÄ©nh ChÃ, lại nhìn Äiá»n thoại của mình, sau Äó tháo lục lạc ra và trả cho hắn.
VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà tay nâng niu lục lạc há»ng, mặt cúi gằm, không rõ thái Äá».
Anh thấy Äiá»u bá» của VÆ°Æ¡ng VÄ©nh Chà trông nhÆ° chú cún bá» chủ nhân bá» rÆ¡i, liá»n cÆ°á»i phá lên: âKhông phải cáºu nói không có mà u há»ng, cáºu vẫn nháºn ra tôi hay sao, còn treo thêm mấy thứ há»ng há»ng Äá» ÄỠấy là m gì?â
Nói rá»i anh vẫy tay quay Äi.
Bạn gái của LÆ°u Minh DÆ° bá» bắt nạt, tìm anh khóc thút thÃt.
LÆ°u Minh DÆ° Äang nghÄ© vá» chuyá»n VÆ°Æ¡ng VÄ©nh ChÃ, nghe khóc lóc mà rá»i cả ruá»t gan: âRá»t cuá»c là là m sao?â
Cô ngÆ°á»i yêu vừa khóc vừa ká» lại ngá»n ngà nh. Anh nghe xong thấy tháºt buá»n cÆ°á»i, có viá»c gì Äâu, mấy cô bé nà y tháºt chẳng biết Äùa.
Chuyá»n tháºt không có gì. Hiá»n nay, má»i trÆ°á»ng Äại há»c Äá»u có bá» pháºn giúp Äỡ khách hà ng của hãng Di Äá»ng Trung Quá»c. Bạn gái anh cÅ©ng muá»n kiếm Ãt tiá»n tiêu vặt, nên xin và o bá» pháºn nà y, má»i tuần có má»t tá»i là m nhân viên trá»±c Äiá»n thoại, chá»u trách nhiá»m xá» lý các vấn Äá» Äiá»n thoại của khách hà ng.
Tá»i hôm trÆ°á»c, bạn gái anh trá»±c, cô tiếp Äiá»n thoại của má»t ngÆ°á»i Äà n ông, ông ấy chá» há»i: âTrang web Di Äá»ng Trung Quá»c của các bạn là gì?â
Cô ấy trả lá»i: âChinamobile.com.â
NgÆ°á»i Äà n ông nói thêm: âCô Äánh vần xem nà o!â
Bạn gái anh kiên nhẫn, Äánh vần từng chữ: âC - h - i - n - a - mâ¦â
NgÆ°á»i Äà n ông ngắt lá»i cô: âNà y nà y, khoan Äã, âm là gì? Tôi không biết, cô Äánh vần bằng phiên âm tiếng Hán cho tôi Äi!â
Cô bé ngây thÆ¡ Äáp: âM chÃnh là âMoââ
NgÆ°á»i Äà n ông: âCái gì? Nghe không rõ!â
Cô gái lặp lại: âMo! mo! mo!â[1]
[1] Chữ âm trong phiên âm tiếng Hán Äá»c là mo, phát âm giá»ng chữ sá» mó.
Không ngá» ngÆ°á»i Äà n ông ấy bá»ng thá»t lên: âTrá»i Æ¡i! Äá» sà m sỡ!!!â
Kết quả là bạn gái của LÆ°u Minh DÆ° bá» má»t ngÆ°á»i vô duyên nhÆ° váºy là m cho tức Äến phát khóc.
LÆ°u Minh DÆ° rất buá»n cÆ°á»i, nhÆ°ng xem dáng vẻ tủi thân Äáng thÆ°Æ¡ng của bạn gái mình thì không dám cÆ°á»i, Äà nh chủ Äá»ng gỡ rá»i: âThôi thế nà y, lần trá»±c sau em Äừng Äến nữa, Äá» anh thế em má»t hôm. Nếu có cuá»c Äiá»n thoại quấy rá»i kiá»u ấy nữa, anh sẽ mắng cho hắn má»t tráºn!â