*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiêu Kha Ái nói xong ra hiệu cho bác sĩ Kiều cúp máy, anh ngầm hiểu thu tay lại, tắt điện thoại.
“Vừa chạy xe vừa nghe điện thoại, trừ hai điểm, phạt 200.” Anh cười nháy mắt với Tiêu Kha Ái, “Tuy là bệnh dịch nên trên đường không có xe nhưng vẫn nên chú ý cẩn thận.”
Nghe vậy, Tiêu Kha Ái nghĩ đôi khi cô không phải là muốn nghe điện thoại của ba mẹ, nhất là trong khoảng thời gian này, nhưng nếu cô không nghe điện thoại, ba mẹ sẽ nghĩ ngợi lung tung không nói mà sẽ gọi liên tục hết cuộc này đến cuộc khác.
Tiêu Kha Ái thường đau đầu để nói thông, xử lý mối quan hệ này. Cô cảm thấy thái độ mình đã đủ kiên quyết, cũng tình nguyện nói lại nhiều lần ý của mình, cô có thể trở mặt thẳng thừng với họ hàng thân thích khác, nhưng đối mặt với ba mẹ thì cô không thể làm thế được. Kết quả là cứ giằng co, một việc nói quá nhiều lần không khỏi tránh được cảm giác chán nản, lo âu, mỗi lần nhận điện thoại là một lần đấu tranh tâm lý.
Nhưng mà cho dù có đấu tranh tâm lý bao nhiêu đi chăng nữa thì khi cãi nhau cũng sẽ đau lòng, nghĩ tới việc hôn nhân lại lo âu.
“Lại băn khoăn?” bác sĩ Kiều nhìn cô, “Thoải mái đi, để tôi nói cho cô một mẹo nhỏ… Khi mới đến Ngạc Giang, tôi làm việc xong còn phải đối phó với điện thoại của ba mẹ, một khoảng thời gian dài tôi cho dù là đi làm hay hết giờ làm, tôi luôn cảm thấy không vui, nhưng đôi khi cứ xem như đối mặt với công việc, hết giờ làm thì không cần nghĩ bất kỳ điều gì nữa, mặc kệ sóng to gió lớn hay khủng hoảng, chơi game, chơi đùa với chó mèo, rồi sẽ qua.”
Tiêu Kha Ái mỉm cười, “Họ vì tôi đi làm nên không thể lý luận suốt ngày. Đợi đến khi tôi về hưu, tôi có thể nói 24 giờ một ngày với họ, quyết không thỏa hiệp!”
Tiêu Kha Ái thường cảm thấy áy náy mình cư xử cứng rắn với ba mẹ, nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm thấy dù sao cũng phải có điểm mấu chốt, cuộc sống này vốn dĩ là của cô, hạnh phúc hay không, vui vẻ hay không chỉ có cô biết, vì vậy chỉ đành nói tiếng xin lỗi.
*
Sau khi yên tâm với suy nghĩ đó, cảm giác lo âu kia dần tan biến, đó là một cảm giác rất lạ lẫm, có mục tiêu, có quyết định, những thứ trước kia làm cô đau khổ đến muốn chết như điện thoại hay tin nhắn dù thẳng thừng hay uyển chuyển thúc giục việc hôn nhân đã không làm lòng cô dậy sóng nữa.
Nhưng hiện tại đang chạy khắp nơi từ Võ Xương, Hán Khẩu, Hán Dương, cô không có nhiều thời gian để băn khoăn, tiếp xúc nhiều chó mèo, Tiêu Kha Ái thương tiếc số phận bi thương của chúng, đồng thời kinh ngạc trước những tư duy đa dạng của chúng.
Một chú mèo Ragdoll nhìn thấy cô thì kêu meo meo thảm thiết, tựa như bác gái hùng hùng hổ hổ ở chợ, sau khi nghe Pappy phiên dịch thì đúng là nó đang chửi bới thật, “Cái tên ngốc kia trước khi về không biết đường để lại nhiều thức ăn mèo cho tôi sao? Tôi quý giá thế này, chết thì lãng phí biết bao nhiêu?”
Một em Maine Coon to lớn, gương mặt như lai báo, nhưng giọng lại mềm như bông, “Huhuhu, cuối cùng mọi người cũng đến rồi, huhuhu.”
Husky: “Mọi người không tới thì chắc tôi phải ăn cớt của mình!”
Bác sĩ Kiều cũng kinh ngạc với lời của những chú chó mèo này, “Không phải nói chỉ số thông minh tầm như trẻ con sao?”
“Trí thông minh của trẻ con thấp lắm sao?” Tiêu Kha Ái liếc anh, “Hơn nữa, anh nghe không hiểu chúng nói, sao có thể đánh giá được chỉ số thông minh của chúng cao thấp.”
Nếu nói hai người kết thành đội thì đúng là có rất nhiều mâu thuẫn, giống như cô với đồng nghiệp trong công ty khi hợp tác làm việc, nếu phải làm nhiều hơn hay người kia làm sai thì không thể tránh được việc phàn nàn vài câu sau lưng, nếu có xung đột không chừng sẽ cãi cọ ầm ĩ lên.
Làm việc cùng nhau luôn có thể nhanh chóng làm giảm cảm tình với người khác. Tuy nhiên, đẹp trai vẫn có giá trị, nó giúp Tiêu Kha Ái khoan dung hơn.
Bác sĩ Kiều không ngừng nâng cao chất lượng cứu hộ, trong thời kỳ bệnh dịch còn cố gắng được bao nhiêu hay bấy nhiêu, có ăn là tốt, tuy nói đa số chủ nhân chó mèo xong việc sẽ đưa tiền, còn không ít người gửi thêm tiền do công việc vất vả, nhưng không ít người giả lơ.
Tiêu Kha Ái yêu cầu bác sĩ Kiều thu tiền trước nhưng bác sĩ Kiều nói anh không biết chó mèo còn sống hay không, sao có thể thu tiền trước được? Bác sĩ Kiều đối với việc thu chi của mình rất lộn xộn, cơ bản là anh không biết đã bỏ ra bao nhiêu tiền, thu vào bao nhiêu.
Vì vậy hai người xảy ra mâu thuẫn, còn cãi nhau.
Tiêu Kha Ái: “Bình thường không phải anh tính toán tỉ mỉ sao? Sao bây giờ mặc kệ hết thế?”
Bác sĩ Kiều: “Mọi người đều khó khăn, bỏ đi.”
Tiêu Kha Ái: “Bỏ con khỉ, tôi đã chi tiền cứu trợ gần 1.000, hôm nay tiền trả thức ăn cho mèo còn chưa có, anh đừng có băn khoăn chuyện chất lượng thức ăn chó mèo nữa có được không?”
Bác sĩ Kiều: “Tôi chuyển cho cô 1.000, coi như xong. Hơn nữa có thể họ không phải không trả mà do đang có nhiều thứ chi tiêu cần kíp hơn.”
Tiêu Kha Ái: “Cần kíp hả? Một túi thức ăn cho chó mèo còn không trả mà hào phóng bỏ tiền mua giống mèo này ha! Tôi không cần tiền của anh, nhưng việc hỗ trợ này tôi không kiếm tiền thì anh cũng không thể xem tôi như Tieba chứ? Còn hỗ trợ nhiều như vậy? Mọi người đều khó khăn, phòng khám anh không được mở cửa, còn phải trả tiền chi phí thuê mặt bằng, hiện giờ mỗi tháng tôi chỉ có khoản lương cơ bản đó thôi, còn nợ bạn bè 20.000, còn phải trả khoản vay, chưa kể thức ăn bây giờ đắt như thế, sao anh không nghĩ tới?”
Bác sĩ Kiều không nói gì, hốc mắt dường như đỏ lên, bị cô “dạy dỗ” thì rụt cổ lại.
Thấy anh vậy, Tiêu Kha Ái không đành lòng. “Giúp người khác thì giúp, nhưng anh không thể không biết chừng mực như thế được.”
Bác sĩ Kiều vẫn không nói tiếng nào, dáng vẻ như thể “cô nói rồi lần sau tôi vẫn dám nữa”.
Tiêu Kha Ái đột nhiên hơi tức giận, nhất là khi nhìn thấy chuyển khoản 1.000 trên wechat, nhưng bác sĩ Kiều trước kia từng nói, trong một mặt nào đó anh có chính kiến riêng của mình, anh đối diện với việc thúc ép hôn nhân của cha mẹ rất kiên định, khi đối mặt với cô cũng cực kỳ kiên định.
Vì là quan hệ bạn bè, có những lời chỉ thể nói qua loa, không thể nói quá kỹ càng. Tiêu Kha Ái nén giận, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ Kiều đang nghiêng người chắn mất kính chiếu hậu, mượn đề tài nói. “Anh chắn kính chiếu hậu của tôi!”
Giọng cô khá vang, nghe như gầm lên, tiếng gầm khiến bác sĩ Kiều giật mình. Lúc này Tiêu Kha Ái mới bừng tỉnh, cô nổi giận với bác sĩ Kiều? Nổi nóng?
Sao cô lại nổi nóng với nam thần của mình?
Tiêu Kha Ái không hiểu nổi, định xin lỗi bác sĩ Kiều.
“Không sao.” Bác sĩ Kiều cười, “Cô nổi giận chứng tỏ cô xem tôi là bạn.”
Khi quan hệ trở nên thân thiết hơn, những khuyết điểm dần lộ ra, đôi khi Tiêu Kha Ái không còn duy trì hình tượng hoàn mỹ trước bác sĩ Kiều, thay đổi rõ nhất chính là… cô không trang điểm khi gặp mặt.
Mỗi ngày phải đi nhiều nơi, ngoài chó mèo ra còn có gì đâu, còn đeo khẩu trang, không biết bắt đầu từ lúc nào cô có thể ngồi trước mặt bác sĩ Kiều bôi kem chống nắng, tiện tay đào trong tủ ra một cái quần jean với áo khoác đen, màu sắc bẩn bẩn.
Bác sĩ Kiều hôm qua gội đầu không sấy kỹ, tóc phía sau đầu bị ép thành hình đa giác, còn đeo một cái kính gọng nhựa đen.
Thật là, hai người không còn hình tượng gì.
Sao còn chưa yêu đương mà đã biến thành hình thức của vợ chồng già, Tiêu Kha Ái buồn bực.
Chạy bên ngoài một tháng, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, gần đây cô cảm thấy hai bên thận rất đau, bây giờ nhân viên văn phòng ai không mắc bệnh nghề nghiệp gì thì mới là lạ, Tiêu Kha Ái bị sỏi thận nhưng không đến nỗi nặng, chỉ thỉnh thoảng đau một chút.
Nhưng dạo này thường xuyên ở bên ngoài nên cô luôn quên uống nước, thận đau quặn khó chịu vô cùng. Hôm nay từ ngoài về người không được khỏe, ngủ đến tối thì bị nóng đến tỉnh.
Tiêu Kha Ái bị dọa đến tỉnh táo hẳn, thời điểm này sốt không phải là chuyện tốt chứ đừng nói gì đến người thường xuyên ở bên ngoài như cô.
Nghĩ vậy, cô vội vàng lấy nhiệt kế ở tủ đầu giường ra kẹp dưới nách. Mỗi ngày về đến ký túc xá thì ngoài việc đo nhiệt độ ở cổng khu nhà thì đến phòng cô vẫn kiểm tra lại lần nữa.
Cô nằm trong chăn đợi, đến thời gian thì lấy nhiệt kế ra—38.6 độ.
Em này là Maine Coon.
Maine Coon hay mèo lông dài Mỹ là một nòi mèo nhà có đặc điểm kiểu hình đặc trưng và có kỹ năng săn mồi đáng nể. Nó là một trong những nòi mèo tự nhiên cổ xưa nhất ở Bắc Mỹ, là nòi bản địa của bang Maine và được bang này chọn là động vật đại diện cho mình. Đặc điểm nổi bật của mèo Maine Coon là cấu trúc xương lớn, cơ thể hình chữ nhật và bộ lông dài bồng bềnh. Maine Coon có thể có nhiều màu lông khác nhau và nổi tiếng bởi trí thông minh của chúng cũng như tính tình hiền lành.
Chó Husky là một giống chó cỡ trung thuộc nòi chó kéo xe có nguồn gốc từ vùng Đông Bắc Sibir, Nga. Xét theo đặc điểm di truyền, chó Husky được xếp vào dòng Spitz. Chó Husky có hai lớp lông dày, tai dựng hình tam giác và thường có những điểm nhận dạng khác nhau trên lông.
Chó Husky là giống chó rất ưa thích vận động do tổ tiên của chúng sống ở một trong những nơi lạnh giá nhất là Siberia, nhằm mục đích kéo xe hàng trên một quãng đường dài trong điều kiện lạnh giá khắc nghiệt. Ban đầu Husky được nuôi để làm chó kéo xe nhưng về sau chúng trở thành thú nuôi làm cảnh trong gia đình.