Không biết do tính cách cá nhân cô hay là mọi người đều vậy, Tiêu Kha Ái thấy mình rất dễ bị bên ngoài tác động.
Ban đầu là cha mẹ thuyết phục, ép cưới, rồi đến sau này cãi vã, ý tưởng trong lòng cô cứ bị ảnh hưởng lên lên xuống xuống, ngay cả quyết tâm ban đầu cũng dao động. Cứ tưởng mình đủ kiên cường, nhưng khi gặp mặt sau vài câu tranh cãi là suy sụp.
Có lẽ trong thời gian này, cô phải giảm việc gặp mặt cha mẹ, Tiêu Kha Ái nghĩ.
Lúc này cô mới hiểu tại sao bác sĩ Kiều phải chạy tới Ngạc Giang, họ luôn có quá nhiều cách để làm lung lay tinh thần cô.
Sau khi hạ quyết tâm thì phải trả giá cho hành động, Tiêu Kha Ái không khỏi áy náy, cô không muốn làm quá tuyệt tình nhưng hiện thực không cho cô quá nhiều lựa chọn.
“Tôi xin lỗi, mâu thuẫn gia đình còn liên lụy tới anh.” Sau khi cảm xúc lên xuống liên tục, cô cảm giác hết sức mệt mỏi, “Tôi đưa anh xuống lầu.”
“Không cần không cần, tôi chỉ định lên gặp cô một lát, cô không sao là tốt rồi.” Bác sĩ Kiều xua tay, “Thời gian này rất nhạy cảm, cô đừng tùy tiện ra ngoài.”
“Chuyện Lưu Dương…” Tiêu Kha Ái mở miệng, “Anh đã nghĩ thông suốt chưa?”
“Tôi không nghĩ đến nữa.” Bác sĩ Kiều cười, “Lúc đầu tôi thực sự thấy mình có lỗi, áy náy không chịu nổi, nhưng thời gian lâu rồi, cộng với việc một mình ở bên ngoài dốc sức làm việc, cứ như thế… nhạt dần, nhớ tới vẫn khó chịu, tiếc nuối, nhưng chỉ vậy thôi.”
“Nói vậy thì giống như tôi không có lương tâm, nhưng thời gian thật sự có thể làm phai nhạt mọi thứ.” Anh cúi đầu, “Đôi khi tâm trạng không tốt, tốt nhất nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ, người mất rồi thì không còn gì cả, bạn bè người thân một ngày nào đó sẽ vượt qua nỗi đau… Ép Lưu Dương đến chết là cha mẹ cậu ấy, cuối cùng người vẫn luôn nhớ Lưu Dương cũng là cha mẹ cậu ấy.”
“Nói tới nói lui thì anh cũng chỉ là sợ tôi nghĩ quẩn.” Tiêu Kha Ái cười, “Tôi đã mua nhà rồi, dù gì cũng sẽ nghĩ kỹ lại… Anh có lưu lại số điện thoại của ba mẹ tôi không?”
“Có, sao vậy?”
“Chặn số họ đi, bên này tôi sẽ tỏ rõ thái độ mình. Nói lời tốt đẹp có vẻ không có tác dụng rồi.”
Bác sĩ Kiều nhìn cô thở dài, không nói gì thêm, giơ tay thao tác trên màn hình di động.
“Chị có muốn thổ lộ không?” Pappy vẫn luôn yên lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Nói không chừng lúc này đang đáng thương, bác sĩ Kiều sẽ đồng ý, hơn nữa không cần phải quyết liệt như vậy với bên cha mẹ chị. Chị thích bác sĩ Kiều, đây là cái cớ để nói với ba mẹ cho họ dừng lại, có thể họ sẽ ngừng cằn nhằn, đẹp cả đôi đường.”
Tiêu Kha Ái tiễn bác sĩ Kiều ra cửa, sau khi đóng cửa thì bước tới cạnh cửa sổ.
Tiêu Kha Ái: “Không, Bác sĩ Kiều sẽ không đồng ý, chị cũng không muốn làm vậy… Giải quyết việc thúc ép lập gia đình bằng cách tìm bạn trai? Tìm lý do sao? Chị liều mạng mua nhà, cố gắng thuyết phục họ thì để làm gì?”
Có lẽ như thế thì hơi cố chấp, nhưng Tiêu Kha Ái không muốn vậy. Cô vùng vẫy nỗ lực nhiều năm như thế, cuối cùng vất vả mới hạ quyết tâm, bắt tay vào hành động, cuối cùng lại quay về với việc “yêu đương”?
Pappy rầm rì, “Nhưng mà chị đau khổ trong thời gian dài.”
“Cuộc đời con người chính là như vậy, có được ắt có mất.” Tiêu Kha Ái chớp chớp mắt, ấn di động, wechat cô nhận được không ít bạn bè người thân nhắn tới, đa phần đều khuyên bảo, mong cô hòa hoãn mối quan hệ với cha mẹ, nói cho cô biết cha mẹ cô cũng không dễ dàng gì.
Cô bấm vào nhóm gia đình, gửi tin nhắn.
Tiêu Kha Ái: Đừng khuyên, tôi không kết hôn, có khuyên nữa tôi cũng không gấp.
Sau khi gửi wechat, cô nằm trên ghế sô pha, lấy tay che mắt, bồn chồn có, bực bội có, nhưng vẫn sảng khoái, giống như thông được đường ống tắc nghẽn nhiều năm, trái tim nặng trĩu cũng trở nên nhẹ nhàng.
Thật ra không khó, Tiêu Kha Ái mỉm cười, cười rồi lại bật khóc.
Cuộc đời, đúng là… có được cũng có mất.
Tuy là đau khổ, nhưng cũng rộng mở thông suốt.
*
Sau khi ầm ĩ một trận, cô tỏ thái độ xong thì những lời khuyên bảo, thúc giục bỗng tan biến.
Tiêu Kha Ái nằm trên sô pha, nhàm chán lướt weibo, cuối cùng cô đã yên tâm, có thể vô tư hưởng thụ cuộc sống một người.
Cha mẹ Tiêu Kha Ái cuối cùng không còn chú ý tới cô nữa mà chuyển qua những việc khác, số lượng người nhiễm mỗi ngày một tăng, nỗi lo mới lại bắt đầu.
Nếu nói cuộc sống đảo lộn thì thực ra không đến nỗi, điện nước không ảnh hưởng nhiều, khí trời cũng thông thoáng, rảnh rỗi không có việc gì làm thì lên mạng xem phim, lướt weibo hoặc chơi game.
Nhưng nếu nói không có ảnh hưởng thì lại không phải, không thể ra khỏi khu nhà ở, ngay cả mua thức ăn cũng phải mua theo nhóm. Mà việc mua theo nhóm cũng chỉ cố định vài loại theo danh mục. Mẹ Tiêu than thở trong nhóm wechat, đến trưa là nghe mùi thức ăn bay lên từ các nhà đều giống nhay, nếu không phải là mùi cải thìa thì là mùi củ cải, khoai tây.
Và… Tiêu Kha Ái nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng xe cứu thương ò e ò e thường xuyên vang vọng bên ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc là không giống bình thường, Tiêu Kha Ái nghĩ.
“Sẽ có zombie bao vây thành phố hả? Chó bị cắn có biến thành zombie không? Em còn có vợ con, đừng thế chứ!” Pappy hoảng loạn hơn cô, mỗi ngày lo lắng chạy quanh phòng khách, móng vuốt gõ trên sàn nhà cành cạch.
Tiêu Kha Ái: “… Sao em cứ nghĩ là virus biến con người thành zombie vậy?”
Pappy: “Trên phim không phải đều là vậy sao?”
Tiêu Kha Ái: “…” Cô cạn lời, nghĩ sau này sẽ hạn chế Pappy xem phim lại.
Pappy: “Chúng ta cần dự trữ thức ăn không? Có cần đẩy sô pha ra chặn cửa lại không? Có vẻ sức zombie không mạnh lắm?”
Nó lẩm bẩm đủ chuyện, Tiêu Kha Ái đặt chân lên bụng nó xoa xoa, nhìn nó đang sốt ruột quay vòng trên đất. Pappy lăn một vòng trên đất rồi lại đứng lên như đã hạ quyết tâm, nhìn cô.
“Nếu zombie đến cửa thì chị cứ ném em ra ngoài… Em sẽ dụ bọn nó rời đi, sau đó chị…”
“Pappy.” Tiêu Kha Ái nghe tới đây thì tim như tan chảy, ôm nó vào lòng, “Không sao đâu, không biến thành zombie đâu, chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Có em ở đây thật tốt, Pappy.” Cô đè đầu lên đầu Pappy, hai tay xoa xoa má nó, “Có thể nghe hiểu em nói, còn có thể trò chuyện với em…” Một người ở một mình thì dễ suy nghĩ miên man, đôi khi Tiêu Kha Ái nghĩ, nếu không có Pappy, hoặc không hiểu lời Pappy nói, thì không biết sẽ thế nào?
“Em vẫn luôn sợ hãi.” Pappy nói.
“Em cũng sợ sao?” Tiêu Kha Ái không tưởng tượng nổi, đối với cô, chó sinh ra là để ăn uống chơi vui vẻ, thậm chí không hề có gì phiền lòng.
“Em sợ chị rời bỏ em.” Pappy nhìn cô, “Quãng thời gian đó, chị có vẻ rất đau khổ nhưng em không biết làm gì, chỉ biết vòng quanh chân, rồi liếm chị… Chị sẽ chết sao? Em cảm thấy chị với bác sĩ Kiều ở bên cạnh chắc sẽ tốt đẹp hơn, sẽ vui vẻ, cho nên em mới… xin lỗi chị…”
Thì ra sự bất an của cô ảnh hưởng đến Pappy sao?
“Không đâu không đâu.” Tiêu Kha Ái ôm đầu nó, “Chị sẽ không mờ mịt thế nữa.”
Nói ra rồi, Pappy lại trở nên an tĩnh, không còn lo lắng chuyện zombie nữa mà lại tò mò với cái đuôi mình, rít lên ư ử đuổi theo cái đuôi mình quay vòng tròn.
Tiêu Kha Ái tính toán ước lượng số tiền còn trong thẻ, tính toán khoản vay, trước mắt không biết khi nào mới đi làm trở lại được, cô không biết khoản tiền tiết kiệm có thể cầm cự được đến khi nào. Tính toán xong tiền bạc lại lướt weibo, douyin, chán chường xem tin tức.
Nhóm wechat gia đình lại có tin mới, mẹ Tiêu gửi lên một bức ảnh.
Mẹ Tiêu: Người không phải dân Ngạc Giang thật khổ.
Tiêu Kha Ái nhất thời tò mò nên bấm vào xem, nói tin tức thì cũng không hẳn, chỉ là một đoạn bình luận ngắn, nội dung là những người đến Ngạc Giang công tác hoặc sang xe ở đây. Đại khái là những người này do thành phố phong tỏa đột ngột nên một số không kịp rời đi, bị kẹt ở lại đây, giá nhà nghỉ khách sạn tăng vọt cùng với việc giới nghiêm toàn thành phố khiến những người này không có nơi ở, tiêu hết tiền tiết kiệm, chỉ còn cách lưu lạc trên đường phố.
Không hiểu sao, Tiêu Kha Ái chợt nhớ đến ánh mắt né tránh của người phụ nữ không đeo khẩu trang mà cô gặp hôm rời nhà bỏ đi.
Cô ấy cũng là một nhân viên từ tỉnh khác đến làm việc, cũng trở nên lưu lạc trên đường như thế sao?
Một cảm giác áy náy khó tả tràn ngập trong lòng Tiêu Kha Ái. Tại sao lúc đó không dừng lại nói vài lời với cô ấy? Tiêu Kha Ái nghĩ.