Tiêu Kha Ái cất điện thoại, chào đồng nghiệp, bảo bác sĩ Kiều gửi định vị sang rồi nhanh chóng đi sang bên đó.
Bác sĩ Kiều không chọn quán trong khu công viên phần mềm, bên đó có nhiều toà nhà văn phòng, không thiếu những nhân viên công sở, chỗ ăn chơi dường như chỉ để cho đẹp, để thể hiện. Anh chọn tụ tập bên đường Giang Hán. Giang Hán là cung đường ăn uống, đông đúc, đa số là đường một chiều, có khu vực còn không cho xe vào. Cô tốn nhiều công sức mới tìm được chỗ đỗ xe, từ bãi đỗ xe đến nơi định vị cách khoảng 200 mét.
Tiêu Kha Ái đi ngang qua một dãy hàng quán ăn uống, mũi cô tràn ngập mùi thức ăn. Người đang đi xem nhà có thói quen là nhìn thấy cái gì là đều quy về giá nhà, đoạn đường này theo cô ước tính chắc không thể trả nổi 10%.
Tiêu Kha Ái vào trung tâm mua sắm, đi thang cuốn lên tầng 5, cuối cùng tìm được đến nơi, Hailidao.
Cô chỉnh lại cổ áo, đi theo người phục vụ vào khu ghế dài. Khu vực này không đông, cô đẩy cửa vào, tất cả mọi người đều nhìn ra, nhiệt tình dẫn cô đến chỗ ngồi.
“Đến đây đến đây, ngồi đây nhé.”
Tiêu Kha Ái nhận biết hầu hết y tá, bác sĩ ở phòng khám bác sĩ Kiều, không đến nỗi ngượng ngùng, không biết vô tình hay cố ý mà cô được xếp chỗ ngồi cạnh bác sĩ Kiều.
“Gọi món, gọi món đi.” Bác sĩ Kiều đưa ipad cho cô.
Mấy người kia ồn ào hét, “Hôm nay bác sĩ Kiều mời, gọi nhiều lên.”
Tiêu Kha Ái không khách sáo, cô gọi hai đĩa tôm, ba chỉ bò, quay ra ngoài lấy nước chấm thì mọi người đã uống hết chai.
Mọi người uống bia, Tiêu Kha Ái không uống nên uống nước ô mai, nghe họ trò chuyện. Trước khi cô đến thì có lẽ mọi người đã uống mấy vòng, có mấy người giọng đã run run.
“Anh Kiều. Nào nào nào, bằng cấp tốt, người giỏi giang, chắc hẳn đã gặp nhiều cô gái ưu tú, anh giới thiệu cho tôi với.”
Người nói là bác sĩ thẩm mỹ trong phòng khám, mấy lần Pappy tắm rửa là nhờ tay anh ta.
Bác sĩ Kiều: “Tôi mới tới Ngạc Giang không bao lâu, quen biết đều là mấy cô bạn ở Ma Đô, giới thiệu cho anh không phải là sẽ yêu xa à?”
Anh bác sĩ thẩm mỹ: “Ai chà, anh tầm tuổi tôi, chắc cũng biết người nhà thúc giục kinh lắm, chỉ mong tôi kết hôn ngay, xong rồi thì năm nay một đứa năm sau hai đứa, thật sự không chịu nổi nữa.”
Nghe câu này Tiêu Kha Ái hết sức thông cảm.
“Ai bảo anh yêu cầu cao quá làm gì.” Cô lễ tân mặt ửng đỏ vì uống rượu, cười hì hì, “Còn đòi nghề nghiệp phù hợp, muốn giáo viên chưa nói, lại còn đòi giảng viên đại học. Người làm giảng viên thì trình độ cao, học tập bao nhiêu năm rồi, sao không tìm bạn ngay lúc còn đi học.”
“Yêu cầu của tôi có gì mà cao, tôi có nhà có xe.” Anh bác sĩ kia líu lưỡi. “Chỉ yêu cầu nghề nghiệp phù hợp, điều kiện như tôi nếu thật sự muốn tìm thì con gái tầm hai mươi vẫn có thể tìm được đấy chứ?”
“Hơ, mơ đi, tôi cũng có nhà có xe, tôi cũng đâu muốn tìm mấy anh chàng trẻ tuổi cỡ hai mươi?”
“Cô không được, phụ nữ hơn 30 thì không được.”
Câu này của anh ta đã mở ra trận khẩu chiến về nam nữ lớn tuổi.
Tuy xã hội nhìn nhận là như vậy nhưng Tiêu Kha Ái nghe vẫn thấy chói tai.
Cuối cùng vẫn là bác sĩ Kiều lên tiếng, “Được rồi được rồi, ăn một bữa cơm sao lại nói tới chuyện này?”
Rượu vào lời ra, Tiêu Kha Ái vốn không nên để trong lòng, nhưng bị gợi lên chuyện không vui nên ăn một hơi tôm mới bình ổn lại được tâm trạng.
Mấy người say mèm nằm gục xuống bàn, không khí mới yên tĩnh lại.
Đợi mình mua nhà rồi mình cũng tìm một cậu trai trẻ… Không cần bác sĩ Kiều, Tiêu Kha Ái giận dỗi nghĩ. Lúc này một đôi đũa vươn ra trước mặt cô, gắp một con tôm đặt vào chén cô.
“Xem nhà thế nào rồi?” Cô nghe bác sĩ Kiều hỏi mình như vậy.
Mặt anh hơi hồng hồng, có vẻ như uống không ít, mắt mơ màng, tầm mắt xa xăm.
“Cũng tạm ổn, tôi thích một căn bên hồ Hoàng Gia.”
Bác sĩ Kiều: “Sao cô lại muốn mua nhà?”
Tiêu Kha Ái mau miệng, nói không kịp nghĩ, “Để bao nuôi trai trẻ.”
Bác sĩ Kiều không ngờ câu trả lời của cô là vậy, ngẩn người.
Cô vội vàng bổ sung, “Không phải đã nói rồi sao? Độc lập kinh tế.” Nói rồi lại thấy không có sức thuyết phục, cô nói nhỏ bổ sung, “… Cũng giống như anh.”
“Giống như tôi?” Mắt bác sĩ Kiều vẫn mơ hồ, “Giống tôi không tốt.”
“Tôi không tốt như cô nghĩ. Khi còn ở Ma Đô, mọi việc đều được gia đình lo liệu sẵn, không cần lo lắng nhà cửa, lúc đó tôi đi du học về, dựa vào quan hệ mà vào một bệnh viện thú y không tồi, mỗi ngày tan làm về nhà ăn cơm. Gia đình giới thiệu ai thì đi xem mắt người đó, không được thì lại đổi người.”
Tiêu Kha Ái: “Anh không ghét sao?”
Bác sĩ Kiều: “Chán ghét, có chứ sao không? Nhưng tôi có tư cách gì mà chán ghét? Công việc là do gia đình tìm cho, nhà là gia đình mua, ăn uống đều trong nhà, làm gì có tư cách?”
“Trước khi đến Ngạc Giang, tôi từng phản kháng, hỏi mẹ, mẹ có thể để con yên không? Chẳng lẽ nhất định phải kết hôn mới được à? Cô đoán xem mẹ tôi nói thế nào?” Không biết có phải vì uống nhiều không mà anh nói nhiều hơn ngày thường, nói cả những điều bình thường anh không nói.
Tiêu Kha Ái: “Nói gì?”
Bác sĩ Kiều: “Mẹ tôi nói, trước tiên đừng nói đến xã hội, con nhìn con đi, suốt ngày đi làm về nhà thì quần áo vứt ra đó, mẹ còn phải nấu cơm cho con, còn giặt quần áo, ngay cả khăn trải gường bao gối còn phải giặt, mặc trên người con sao con không chê phiền?”
Bác sĩ Kiều nói rồi cười, “Tôi nghe thấy nghĩ đúng là có lý, đối với một người trong nhà đã không giúp được gì mà còn thêm phiền thì tôi cũng muốn người đó nhanh chóng kết hôn rồi cút đi.”
“Con người ấy, không thể chỉ nghĩ đến người khác, đôi khi nên ngẫm lại chính mình.” Bác sĩ Kiều ngẩng đầu lên, “Ngẫm lại xem mình được mấy cân mấy lượng.”
“Thực ra, việc bức ép cưới xin này có thể thương lượng ngay từ đầu.” Bác sĩ Kiều nói, “Lỗi của tôi là ý chí không kiên định, con người mà, tôi không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn, vẫn muốn yêu, cho nên lúc cha mẹ tìm người mai mối, điều kiện không tệ, ngoại hình không tồi, tâm trạng tốt thì muốn đi gặp xem sao.”
“Có lẽ vì vậy mà tạo một thông điệp sai lầm với họ.”
Tiêu Kha Ái nghe đến đây thì suy nghĩ lại bản thân, liệu có phải mình đã cho cha mẹ một thông điệp sai hay không?
Tiêu Kha Ái: “Sau đó thì tại sao anh lại nghĩ đến việc rời Ma Đô?”
Bác sĩ Kiều: “Lưu Dương mất. Sau đó tôi suy nghĩ rất lâu, đến tột cùng là cha mẹ muốn tôi kết hôn nên tôi mới kết hôn hay là tự bản thân tôi muốn kết hôn? Một ngày nọ tôi bỗng nghĩ thông suốt, tôi không muốn kết hôn thì kết hôn để làm gì, nếu không gặp được người tôi muốn cưới thì tại sao phải vội vàng?”
“Tuy nhiên, lựa chọn nào cũng phải có cái giá phải trả.” Anh nhìn Tiêu Kha Ái, “Hưởng thụ những tiện lợi cha mẹ cho thì phải chấp nhận sự bức ép của họ, trên đời làm gì có chuyện tốt vẹn toàn?”
“Sau này tôi mới nhận ra, ý chí không kiên định, không biết rõ mình muốn cái gì thì làm gì cũng vô ích.”