Tiêu Kha Ái tự suy ngẫm bản thân, Tương Vừng nói không sai, môi trường có thể âm thầm thay đổi quan niệm của người nào đó. Vì là kiểu ‘thẩm thấu’ dần dần, Tiêu Kha Ái chưa bao giờ nhận ra mình thế mà đã trở thành loại người mà cô không muốn nhất.
Cô ghét việc cân đo đong đếm điều kiện gia đình của hai bên khi gặp gỡ xem mắt, cảm giác giống như mình là một món hàng được ghi giá cả rõ ràng đặt trong cửa hàng cho người ta lựa chọn, nhưng bản thân lại vô thức cân nhắc điều kiện giá trị của người khác.
“Xem mắt một thời gian dài, quan niệm, giá trị của con người đều sẽ thay đổi.” Tiêu Kha Ái thở dài, “Em nhìn chị xem, chị đã trở nên thực dụng quá rồi.”
Pappy: Em cảm thấy chị còn chưa rõ ràng điều mình muốn là gì, đến cùng là muốn chân tình hay là muốn cơm áo không lo?”
Tiêu Kha Ái: “Không thể vẹn cả đôi đường sao?”
Pappy: “Hiện thực không phải tiểu thuyết, lấy đâu ra ‘mười phân vẹn mười’?”
“Em nói xem, nếu nhà nước phát đối tượng, hoặc là làm gì đó như trong truyện, lấy gien xứng đôi gì gì đó… có phải sẽ không có nhiều rắc rối thế này không?” Tiêu Kha Ái lại nghĩ lung tung.
“Thôi đi, xứng đôi dễ dàng vậy chắc, nếu ai đó không hợp với chị thì chị lại phàn nàn là cưỡng ép không có hạnh phúc.” Pappy nhảy lên giường, ấn chân lên tắt đèn, “Bớt tưởng tượng đi, ngày mai còn dậy sớm đi làm.”
Tiêu Kha Ái: “Pappy… Em không suy xét việc biến thành người sao? Chị cảm thấy tính cách chúng ta rất hợp, em biến thành người, chị tiếp tục nuôi em.”
Pappy: “Ngủ đi, ngủ mơ thì cái gì cũng có.”
Tiêu Kha Ái còn tưởng mình nghĩ đủ thứ thế này thì sẽ khó ngủ, không ngờ một đêm không mộng mị.
Trước giờ cô thường đi xe đạp công cộng ra cửa phía đông chung cư, dẫn chó đi dạo thì đi cửa nam, cách phòng khám bác sĩ Kiều khá gần, hai cửa này đều có thể đến công ty nhưng cửa nam thì phải băng qua nhiều đường hơn.
Cô không biết sao, cứ như ma xui quỷ khiến, Tiêu Kha Ái hôm nay quét mã xe đạp xong thì đi về phía cổng nam.
Ra đến cổng nam cô bắt đầu hối hận.
Tối hôm qua đưa mèo trả bác sĩ Kiều, có lẽ anh vừa tan làm thì về nhà chưa ngồi nóng chỗ đã chạy xuống đón mèo, trạng thái tinh thần có vẻ không được tốt lắm. Giờ mới có 7 giờ rưỡi sáng, không biết anh đến phòng khám chưa hay còn ở nhà ngủ bù. Nhưng cô tự nhiên lại muốn đến đây nhìn xem, Tiêu Kha Ái cảm thấy loại cảm giác bị người khác tác động đến mình là điều mới mẻ, vì vậy đạp xe đến cửa phòng khám.
Bác sĩ Kiều đã đến phòng khám, lúc này anh đang đứng ở cửa phòng khám trò chuyện với một cô gái trẻ đang dắt con Labrador.
Có người dắt thú cưng đi khám sớm thế sao? Tiêu Kha Ái lấy điện thoại ra liếc nhìn qua, 7h50.
Chủ nhân này không tệ ha, cô nghĩ thầm.
Kết quả xe chưa đến gần đã nghe tiếng Labrador hét to.
“Tôi không có bệnh! Cô ngốc này đừng có kéo lấy tôi!”
Tiêu Kha Ái sửng sốt, đạp xe đến gần, nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ. Cô gái này tuổi không lớn, một bên mặt được ánh nắng chiếu vào hiện lên lớp lông tơ mỏng mảnh, môi được tô son màu hồng nhạt, collagen thanh xuân tràn ngập toát ra bên ngoài.
Tiêu Kha Ái đã ngập chìm trong những cuộc hẹn hò qua mai mối nhiều năm, phải biết tuổi trẻ cũng là một loại vốn liếng, đặc biệt là ‘trẻ đẹp’.
Chuông báo động trong lòng cô réo vang, bát tự cô còn chưa kịp viết nét nào thì đột ngột nửa đường nhảy ra một ‘Trình Giảo Kim’. Tiêu Kha Ái hơi lo lắng, nhưng đối mặt với cảnh tượng này cô không thể làm gì được.
Cô còn đang suy nghĩ thì bác sĩ Kiều ngẩng lên nhìn qua, cô cất tiếng chào theo bản năng. “Chào buổi sáng, bác sĩ Kiều.”
Khi cất lời cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người bên kia, cô mới nhận ra mình bất lịch sự.
Bác sĩ Kiều dừng cuộc trò chuyện, gật đầu mỉm cười với cô.
“Xin chào, cảm ơn cô hôm qua đã đưa Tương Vừng về.”
“Không có gì, bình thường anh cũng giúp tôi nhiều việc mà.” Vừa nói cô vừa khẽ liếc nhìn cô gái kia, dù sao thì cũng cắt ngang cuộc trò chuyện của người ta, cô hơi ngượng, “Anh đi làm sớm quá.”
Cô gái kia vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, thấy hai người nói chuyện cũng không xen vào, giữ dây dắt chó đứng yên một bên.
“Phòng khám mở cửa 24 giờ.” Bác sĩ Kiều chỉ tấm biển trên cửa.
Tiêu Kha Ái nhìn kỹ sắc mặt anh, không kìm được vẫn nói một câu, “Tôi thấy quầng thâm mắt anh rất sậm, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Phòng khám tôi mở chưa lâu, vất vả cũng chỉ giai đoạn này thôi, đợi tuyển được bác sĩ mới thì sẽ ổn.”
Hai người nói mấy câu thì cô gái kia đã lên tiếng.
“Bác sĩ Kiều, có thể làm kiểm tra không? Đô Đô nhà tôi gần đây chán ăn, tôi sợ nó ăn trúng thứ gì đó.”
Đô Đô: “Không có! Tôi không có! Cô đừng nói bừa!”
Bác sĩ Kiều quay lại nhìn cô gái kia, sau đó nhìn Labrador, không khí hơi lạ lùng.
Tiêu Kha Ái cảm thấy mình đứng đây hơi lúng túng, chưa kể còn vội đi làm, cô không có nhiều thơi gian.
“Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Cô nói rồi vẫy vẫy tay với bác sĩ Kiều, quay lại thấy đèn xanh, nhấn bàn đạp đạp đi.
Cô ít đi đường này, băng qua vạch kẻ đường. Đường nhiều xe ô tô nối đuôi nhau, bên trái có chiếc xe điện ép cô sang một bên, cô phải giảm tốc độ, sau khi né chiếc xe điện kia thì lại đạp tiếp, đèn xanh nhấp nháy. Tiêu Kha Ái vội vàng tăng tốc chạy về trước định cho kịp đèn xanh, tâm trạng cô hơi buồn bực đạp nhanh về trước, cô vừa vượt qua chiếc xe buýt thì đột nhiên nghe tiếng ‘rầm’, một chiếc xe ô tô nhỏ lao ra trước mặt cô.
Đến khi cô phản ứng lại thì đã ngã xuống đất.
Đầu óc cô trống rỗng, nhìn thấy những người đi bộ trên vỉa hè đều quay đầu lại nhìn cô. Lúc này Tiêu Kha Ái mới ý thức được mình bị xe đụng.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến cô choáng váng, người và xe ngã trên đất, chỉ biết ngây người ngồi nhìn chiếc xe tông mình.
–ong–
Tai cô ù đi, chỉ cảm thấy xung quanh như đã ấn nút tạm dừng, mọi người đứng nhìn cô.
“Cô sao vậy?”
Một giọng nam xuyên qua khoảng trống, lọt vào tai cô, cô quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy bác sĩ Kiều từ bên kia chạy đến.
Tiêu Kha Ái ngơ ngác nhìn anh, không hiểu sao một tia sáng phản chiếu từ tấm kính toà nhà cao tầng đối diện chiếu đúng lên người anh, khiến anh trở nên sáng lấp lánh.
“Người cô có đau không?”
Mãi đến khi anh hỏi vậy, cô mới định thần lại. Đau thật ra thì không đau, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, đầu óc Tiêu Kha Ái vẫn còn quay cuồng, thấy tài xế vẫn còn ngồi yên trên xe.
Bác sĩ Kiều phản ứng rất dữ. “Anh làm sao thế hả? Đụng người ta rồi còn không xuống xe?”
“Đi bệnh viện khám nhé?” Bác sĩ Kiều vươn tay ra rồi rụt lại, mặt lo lắng, “Cô không thể cử động sao?”
“Không không.” Tiêu Kha Ái lắc đầu, thật ra ban nãy xe đạp đã ngừng trước khi bị tông, cũng may cô bị thương tay phải, không đụng trúng bên này, nếu không thì cánh tay còn lại cũng bị trầy xước. Nhưng mà vì va chạm này nên cô mới ngã xuống.
“Tôi không sao.” Cô định đứng lên, động đậy để chứng tỏ mình không bị thương thì bàn tay trên vai đè cô xuống.
“Đến bệnh viện đi.” Bác sĩ Kiều nhìn cô từ trên xuống dưới, “Kiểm tra lại.”
“Thật sự không cần đâu.” Tiêu Kha Ái ngọ nguậy, so với việc này thì cô lo lắng cho công việc hơn, mới vừa phạm sai lầm, chưa tới một tháng lại đi trễ, “Tôi không đau, xe mới đi nên tốc độ không nhanh.”
Bác sĩ Kiều vẫn không cho cô đứng dậy, hỏi đi hỏi lại.
“Cô đừng động đậy, thật không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện không?”
“Thật sự không đau.” Tiêu Kha Ái bò dậy, duỗi tay chân, “Anh xem.”
“Được rồi.” bác sĩ Kiều gật đầu, “Lát nữa tranh chấp cô đừng nói gì.”
Nói rồi bác sĩ Kiều đi tới bên xe ô tô, gõ gõ cửa.
“Xuống xe!”
Lúc này người trên xe mới xuống, chạy tới bên cạnh cô xin lỗi rối rít.
Thật ra việc này cô cũng có phần trách nhiệm, cô là tranh thủ đèn xanh, mà tài xế bên này bị xe buýt chắn tầm mắt, nhìn thấy đèn đỏ chuyển qua xanh thì dẫm chân ga, đúng lúc cô trờ tới, ban đầu không xuống xe là vì bị doạ sợ đến choáng váng.
Tiêu Kha Ái thấy người kia xin lỗi thành khẩn, cô cũng không bị thương, sắp muộn giờ làm nên không muốn truy cứu.
Thấy sự việc đã giải quyết, cô vỗ vỗ phủi bụi trên người định đi, kết quả tay bị bác sĩ Kiều kéo lại.
“Cô gấp gáp cái gì vậy?”
Bác sĩ Kiều trừng mắt nhìn cô, lấy điện thoại chụp biển số xe, “Tuy hiện tại chúng ta không bị thương nhưng ai biết sau này thế nào, cần lưu lại để tránh việc sau này cần thì tìm không được người.”
Tiêu Kha Ái gật đầu, liên tục nhìn thời gian trên di động, hơi sốt ruột.
Nói rồi anh lại chỉ đèn xanh đỏ, “Dù sao thì cũng do anh vượt đèn đỏ, đụng trúng người thì phải bồi thường một ít.”
Tài xế khựng lại, “Bồi thường bao nhiêu?”
Bác sĩ Kiều nhìn cô, Tiêu Kha Ái sững người, cô không ngờ có chuyện này, nhưng cô thật sự không có kinh nghiệm, gật gật đầu với anh ý bảo anh cứ làm tiếp.
“Nếu không thì thế này, vượt đèn đỏ, anh bồi thường 200 đi.”
Xử lý xong cũng đã 8 giờ. Tiêu Kha Ái dứt khoát ngừng cố gắng đấu tranh.
Cuối cùng cô ngồi trong phòng khám thú y, nhìn wechat chuyển khoản 200 và biển số xe, cô không kiềm được nụ cười với bác sĩ Kiều.
“Cảm ơn anh.”
Bác sĩ Kiều lấy lọ I-ốt ra, nhờ y tá bôi vết thương bị trầy trên đầu gối cô.
“Tôi thấy cô như thế có phải là sợ đến trễ không? Cô ngốc à, ít nhất cũng bồi thường cho cô ít tiền, bù lại tiền chuyên cần cho cô.”
Tiêu Kha Ái bị anh nói rụt cổ lại.
“Không cần, tiền chuyên cần của tôi có 50.”
“Cô đúng là.” Nghe cô nói vậy, bác sĩ Kiều tựa như ‘hận rèn sắt không thành thép’. “Sau này chạy xe cẩn thận chút, đừng vượt đèn.”
Tiêu Kha Ái bóp điện thoại trong tay.
Vừa nãy cô ngã xuống đất, người bên đường không ai đi tới, chỉ có bác sĩ Kiều chạy đến, cô nghĩ vì sao thời cổ đại ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ thường dẫn đến ‘nhất kiến chung tình’ chính là vì thế này.
Vì vậy, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch không ngừng, không thể nào ngừng lại được.