Tiêu Kha Ái đã nếm trải được cái gì gọi là không chốn dung thân. Mỗi người đối mặt với tình huống xấu hổ đều có cách xử lý riêng, vì vậy cô nở nụ cười với bác sĩ Kiều, cố gắng trấn tĩnh, hạ giọng tựa như không có việc gì.
“Không sao ạ, trong nhà có chút việc, ngại quá.”
Nói rồi cô còn chớp chớp mắt, cố hết sức mình đè nén cảm giác chua xót trong mắt lại.
“Tình hình Pappy sao ạ?”
“Không có vấn đề lớn.” bác sĩ Kiều lại cúi đầu xuống, “Thoa ít thuốc là được.”
“Lần này là lỗi của tôi, sau này sẽ không thế nữa.” Tiêu Kha Ái đưa tay xoa xoa khoé mắt, gượng cười, “Bôi thuốc rồi là có thể đi ạ?”
“Được, tôi kê thuốc cho cô, đeo một cái vòng Elizabeth.” Bác sĩ Kiều ôm Pappy qua một bên, ngồi trước máy tính, “Nếu muốn tắm thì cô có thể đưa Pappy đến đây tắm rửa.”
Bác sĩ Kiều nói, khoé mắt liếc nhìn qua bàn tay phải cô.
Tiêu Kha Ái: “Trong thẻ tôi còn nhiều tiền, chắc chắn là đến đây tắm rồi.”
“Tôi đi lấy thuốc cho cô.” Bác sĩ Kiều đứng lên.
“Không cần không cần.” Tiêu Kha Ái vội vàng đứng lên theo, “Tôi đi lấy thuốc là được, anh đang bận, không cần làm chậm trễ công việc của anh.”
“Cô thấy tôi như này là đang bận?” Anh giơ tay chỉ ra ngoài, văn phòng dùng kính mờ ngăn cách, bên ngoài trừ mấy người y tá thì đúng là không có ai khác, “Phòng khám mới mở, chưa được tiếng tăm, chắc hẳn phải ưu tiên phục vụ khách VIP.”
“Dịch vụ của anh rất chu đáo.” Tiêu Kha Ái cuối cùng không còn cười miễn cưỡng, “Có phải còn cung cấp cả dịch vụ bôi thuốc không?”
“Được thôi.” Bác sĩ Kiều đưa tay ôm Pappy, nhanh chóng đè chân chú lại bôi thuốc. “Thường tôi dùng tăm bông, tay trái bôi thuốc cũng được, cô thử xem?”
Đúng là bác sĩ thú cưng, động tác rất thuần thục.
Lúc này Tiêu Kha Ái mới ý thức được, anh đang hướng dẫn cô dùng tay trái bôi thuốc.
“Anh ấy rất tốt.” Pappy cũng nhận ra điều này, “Tiếc quá, không có điện với chị.”
Tiêu Kha Ái liếc nhìn nó, không lên tiếng.
Trên đời này có rất nhiều chuyện tôi dành tình cảm cho anh nhưng anh không có tình cảm với tôi, không phải Tiêu Kha Ái chưa từng trải qua, cũng không quá đáng tiếc như vậy.
“Tôi về đây.” Tiêu Kha Ái thấy đây không phải lúc thích hợp để trò chuyện, cảm xúc không thể không chế nên cho dù bác sĩ Kiều không biểu hiện gì thì cô vẫn thấy xấu hổ.
“Một ngày hai lần.” Bác sĩ Kiều dặn dò, đưa cô ra đến cửa bệnh viện.
“Cảm ơn, không cần đưa nữa ạ.” Tiêu Kha Ái vẫy tay, Pappy co chân lại, cổ bị buộc vòng Elizabeth, quay lại nhìn bác sĩ Kiều, lại ngước lên nhìn cô lắc đầu, co chân lại nhảy ra ngoài.
“Rồi sắp tới chị định làm gì?” Pappy hỏi cô.
“Yên lặng một mình.” Tiêu Kha Ái đi lên con đường râm mát về khu nhà, “Tìm một chỗ ngồi ngây người một lát, em có thể ngồi không?”
“Có thể có thể.” Pappy liên tục đồng ý.
Tiêu Kha Ái tìm một chiếc ghế dài ngồi xuống, bên cạnh ghế có một ngọn đèn đường, nhìn qua giống như chiếc đèn nơi Uông Đan ngồi trước đó.
“Muốn tâm sự gì không? Chị có thể phàn nàn với em.” Pappy chủ động khơi mào câu chuyện.
Tiêu Kha Ái lại lấy di động ra nhìn, gõ gõ lên nó.
Pappy hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Kha Ái cau mày, ngập ngừng: “Vừa nãy người môi giới mai mối gọi tới, giọng điệu chị không được tốt… có phải không hay lắm không?”
Dù sao họ chỉ là người nhận tiền mà làm việc, không có ác ý.
Pappy: “Nên chị áy náy?”
Tiêu Kha Ái gật đầu: “Hay là, chị xin lỗi?”
Pappy: “Lập trường chị thay đổi nhanh quá, không thì cứ giữ thái độ căng thẳng như vậy đi, nói không chừng người môi giới bên kia sẽ không giới thiệu nữa.”
Tiêu Kha Ái thở dài, “Chị vẫn thấy băn khoăn.”
Trong đời sống thực tế có bao nhiêu người có thể sống tuỳ ý, phần lớn đều giống như cô, nếu nói nặng lời với người khác rồi khi nghĩ lại sẽ bắt đầu hối hận.
“Lần ầm ĩ này không biết có thể kéo dài với ba mẹ bao lâu nữa đây?” Tiêu Kha Ái hơi rầu rĩ.
Pappy: “Không phải chứ? Đã lớn chuyện thế mà ba mẹ còn muốn ép chị?”
“Em không hiểu, có lẽ lần này họ bị sốc, không còn nói mạnh như trước nữa nhưng vấn đề vẫn còn đó, họ lại sẽ thăm dò từng bước, sau lại nói bóng nói gió…”
Trên người cha mẹ dường như có một radar theo dõi, từng chút từng chút tiến tới, thăm dò ngưỡng cuối cùng của cô, thậm chí phá huỷ điểm mấu chốt của cô, đẩy cô lui lại từng bước từng bước.
“Chị cũng không biết ranh giới cuối cùng của chị còn có thể kiên trì bao lâu.”
Công việc không suôn sẻ, ba mẹ không hiểu, còn sinh ra cáu gắt với người khác.
Cô rơi vào tình trạng tự ghét bản thân.
“Đôi khi chị cảm thấy sống như thế này không hề vui vẻ gì.”
“Đừng khổ sở như vậy.” Pappy nhảy tới bên cạnh cô, lấy chân dẫm dẫm lên mu bàn tay cô, “Chị nói vậy làm em sợ.”
“Em sợ cái gì?” Tiêu Kha Ái quay đầu lại.
“Cô Tiêu.”
Tiêu Kha Ái quay đầu lại, bác sĩ Kiều đứng cách đó không xa, giơ túi thuốc trong suốt trong tay lên lắc lắc.
“Cô quên cầm thuốc về.”
Tiêu Kha Ái đỏ mặt, lắp bắp, “… Cảm ơn.”
Bác sĩ Kiều đưa bao nilon đến, liếc nhìn cô vài lần rồi đột nhiên móc túi ra một bao khăn giấy đưa cô.
Cô khựng lại, theo bản năng sờ sờ lên mặt, lúc này mới phát hiện mình lại khóc.
Lần này, các kiểu ‘thù mới hận cũ’ kết hợp với nỗi xấu hổ làm mắt cô cay sè, những giọt nước mắt mà cô cố gắng kiềm nén lại tuôn ra, rơi đầy mặt.
“Àiii…” bác sĩ Kiều kêu một tiếng, vội vã móc khăn giấy ra, lấy một tờ nhét vào tay cô, “Đừng khóc, đừng khóc, tôi nói sai gì sao?”
Người này đã khóc là không thể dỗ, càng dỗ càng tủi thân, càng muốn khóc.
Tiêu Kha Ái rất khó chịu nhưng mà không kiểm soát được mắt mình, rõ ràng là không muốn khóc nhưng mà nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, giống như vòi nước bị vặn mở.
“Ừm… tôi xin lỗi, tôi không kiềm chế được.” Cô sụt sịt, nấc lên.
“Không sao, không sao, con người luôn có những thời điểm cảm xúc sụp đổ.” Bác sĩ Kiều nhẹ nhàng an ủi, “Khóc ra được cũng tốt.”
Tiêu Kha Ái cảm thấy mất mặt, cắn chặt môi, lấy khăn giấy che mặt lại, cảm thấy mình như một quả bóng đầy hơi, xì ra không được, nghẹn lại thì nghẹn không nổi.
Cô thật sự không kiềm được, “Gia đình bác sĩ Kiều có thúc giục việc hôn nhân không?”
“Có.” Anh đáp, “Tôi cũng 33 tuổi rồi, trong nhà nóng ruột, cho nên tôi mới đến Ngạc Giang, không ở cùng nhau thì coi như tai được yên tĩnh.”
Tiêu Kha Ái không ngờ anh lại nói nhiều vậy, cô ngẩng mặt lên khỏi khăn giấy, mắt đỏ hoe, mũi nghẹt cứng, nói chuyện giọng nghèn nghẹt.
“Tôi cũng vậy.”
Tiêu Kha Ái ngẫm nghĩ, có lẽ bị ép đến tàn nhẫn thì ngược lại sẽ có thể đến mức tuyệt vọng, cái gì cũng có thể thử.
“Anh… mỗi lần trong nhà thúc ép chuyện kết hôn, anh sẽ làm thế nào?”
“Từ chối, nếu ép buộc bắt tôi đi thì không đi, gọi điện thoại không nghe, không hợp tác.” Bác sĩ Kiều cười cười, “Dù sao tôi cũng không ở Ma Đô, họ không kiểm soát được tôi.”
“Anh rất cứng rắn.” Tiêu Kha Ái hơi hâm mộ.
“Tất nhiên, kinh tế độc lập, hơn nữa… Cha mẹ nuôi dạy chúng ta từ nhỏ đến lớn, cũng đủ bao dung, nếu tôi quá đáng thì họ cũng không giận, cũng không đối xử tệ với mình được.” bác sĩ Kiều rút tờ khăn giấy thứ hai đưa cô, “Đại khái là do được thương nên không sợ?”
Tiêu Kha Ái cũng cười: “Tôi cảm thấy tính cách mình không làm được vậy.”
Bác sĩ Kiều: “Mỗi người có phương thức xử lý riêng của mình, nhưng mà tôi cảm thấy… Đường còn dài, vì vậy tốt nhất đừng làm chuyện dại dột.”
Tiêu Kha Ái nghe được ý ở ngoài lời của anh.
“Tôi không có ý định muốn chết, vết cắt tay chỉ là ngoài ý muốn.”
Trong khi đang nói chuyện, điện thoại di động của cô vang lên, Tiêu Kha Ái bị cuộc điện thoại mai mối làm sợ hãi nên do dự hồi lâu mới lấy điện thoại ra.
Điện thoại công việc, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hầu hết điện thoại giờ này là gọi cô tăng ca. Nhưng mà bác sĩ Kiều an ủi cô lâu vậy, Tiêu Kha Ái áy náy nhìn anh.
Bác sĩ Kiều: “Có việc thì cô cứ đi, sau này có gì nghĩ không thông thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Tiêu Kha Ái cảm ơn liên tục mấy tiếng, nhận điện thoại, cô đoán không sai. Dự án mới cần một chút tài liệu, cô phải quay về ký túc xá.
“Tôi đi trước.”
Cô cúp điện thoại, thấy bác sĩ Kiều còn đứng nhìn mình, cô ngượng ngùng. “Lần sau tôi mời anh ăn cơm.”
Bác sĩ Kiều mỉm cười, “Không sao đâu, cô là khách hàng VIP của chúng tôi, quan tâm là việc nên làm mà, cô bận thì cứ đi làm việc mình đi.”
Tiêu Kha Ái vẫy tay với anh, công việc đang gấp, cô không thể ở lại được, kéo dây dẫn chó, dẫn Pappy về ký túc xá.
Pappy: “Bác sĩ Kiều đúng là người tốt ha.”
Tiêu Kha Ái: “Ban nãy chị rất giống người muốn tự sát sao?”
Pappy: “Cũng tương đối, chị giống như người cắt cổ tay không thành, còn muốn tiếp tục nữa.”
Kiều Thư Vân trên đường quay về, móc di động ra, mở một tin nhắn, kéo lên vài trang, dừng lại ở một ngày năm 2016.
Ngày 27 tháng 1 năm 2016.
[Tôi xin lỗi, tôi thực sự… chịu đựng không nổi nữa.]