Quách Hiểu An bị đưa về đồn cảnh sát trung ương, vụ việc của cô được giao lại cho đội điều tra chống mafia AB, cũng là đội mà Trương Ân Kỳ đang tham gia công tác.
An ngồi một mình trong căn phòng thẩm tra, cô ngồi ở đấy được năm mười phút thì có tiếng mở cửa. An quay lại nhìn, một nữ cảnh sát bước vào. Trên tay cảnh sát cầm cuốn tài liệu, cô ấy nghiêm nghị bước tới ngồi xuống đối diện với ánh mắt bỡ ngỡ của Quách Hiểu An.
"Chào cô! Tôi là Trương Ân Kỳ, cảnh sát của đội điều tra AB. Hôm nay, tôi sẽ là người thẩm vấn cô."
Hiểu An không phải là lần đầu tiên gặp Ân Kỳ nhưng trong tình huống này quả thật An đã rất ngạc nhiên. Cô gái xuất hiện trong nhà của Lục ca là cảnh sát ư? Anh ấy sao có thể đưa một nữ cảnh sát về nhà? Là Lục ca không biết thân phận của cô này hay là anh ấy biết nhưng vẫn không lo ngại.
Hiểu An cứ thắc mắc nhìn Ân Kỳ chăm chú, Ân Kỳ ghi chép và nói: "Mặt tôi dính gì sao?"
Hiểu An hơi lúng túng đáp: "Mặt cô không dính gì cả."
Ân Kỳ nâng mắt lên, ánh mắt của cô ấy tuy không sắc thép nhưng cũng toát lên một khí chất rất mạnh mẽ và nghiêm khắc.
"Khai báo cho tôi tên tuổi." Ân Kỳ lạnh giọng yêu cầu An.
Hiểu An nhè nhẹ thanh âm, cô trả lời: "Quách Hiểu An, 19 tuổi."
Ân Kỳ vừa nghe vừa ghi lại thông tin sau đó cô tiếp tục hỏi: "Năm sinh, quê quán, nghề nghiệp, số chứng minh thư."
Hiểu An hạ thấp đôi mắt, cô hơi mất tự tin với câu hỏi cuối cùng: "Sinh năm X, quê ở thôn A, không có nghề nghiệp cũng không có chứng minh thư"
Trương Ân Kỳ liền nói: "Không có chứng minh thư? Cô là công dân bất hợp pháp sao?"
Hiểu An nhỏ giọng trả lời: "Tôi không biết. Bà tôi mất khi tôi 16 tuổi, về giấy tờ hay giấy khai sinh tôi chưa từng hỏi bà cũng không biết mình có những thứ đó hay không. Với lại, gia đình tôi sống rất xa thị thành và chỉ mưu sinh bằng những thứ của núi rừng, vậy nên cái gọi là chứng minh thư tôi không cần dùng đến."
Ân Kỳ đợi An nói xong thì lên tiếng: "Cho dù cô ở đâu đi nữa thì chỉ cần là công dân của nước này thì cô vẫn buộc phải có chứng minh thư, nếu không thì cô sẽ được xét vào trường hợp là công dân bất hợp pháp."
Hiểu An rất buồn khi Ân Kỳ nói như vậy, nhưng biết làm sao chứ? Ân Kỳ lại ghi chép một chút sau đó cô tiếp tục hỏi An: "Tại sao cô có mặt tại tòa nhà A, lý do cô giết chết người đàn ông ngoại quốc là gì? Cô có liên hệ gì với tổ chức của mafia? Thân phân thật của cô có phải là một sát thủ hay không?"
Ân Kỳ hỏi liên tiếp một loạt các câu hỏi dồn đến Hiểu An đến nỗi An phải nhíu mày vì cô sợ và rất bối rối, cảm giác bị chất vấn không phải là một cảm giác thoải mái, nó rất nhức đầu và lằng nhằng. Nhưng An bị tình nghi là người của tổ chức RED, vậy nên Ân Kỳ phải hỏi gắt như vậy để ép cô ấy phải khai ra.
Hiểu An bối rối, bàn tay phải siết chặt lấy bàn tay trái. Nhớ lại lúc đó, cái lúc cô đã nổ súng và giết chết tên Jack khiến tâm trạng cô trở nên hỗn loạn và kinh sợ.
Ân Kỳ chăm chú quan sát Hiểu An, cô nghiêm giọng nói: "Cô Quách, cô nên trả lời câu hỏi của tôi nếu không mọi thứ bất lợi đều sẽ hướng về phía của cô. Tội danh giết người không phải là một tội nhẹ đâu."
Hiểu An khẽ thốt lên: "Tôi biết."
"Nếu đã biết thì cô nên hợp tác trả lời các câu hỏi của tôi. Cô nói đi tại sao cô có mặt tại tòa nhà A và lý do cô giết chết người đàn ông ngoại quốc, cô có liên hệ..."
"Đủ rồi!" Ân Kỳ đang nói thì Hiểu An bất chợt lớn tiếng ngăn lại những câu hỏi của Trương Ân Kỳ. An hít thở sâu từng hơi, cô đang cố gắng để chịu đựng sự run sợ của chính bản thân.
"Đủ rồi, làm ơn đừng nói nữa!"
Ân Kỳ bình tĩnh chớp mắt, giọng điệu quả quyết: "Vậy tức là cô thừa nhận tội danh giết người, thừa nhận có dính líu đến mafia và cô là một sát thủ."
Ân Kỳ cứ dồn ép đến nỗi An bật khóc thành tiếng: "Ông ta muốn cưỡng hiếp tôi. Tôi đã không còn cách nào khác, giết người là điều tôi không bao giờ dám nghĩ đến. Đó là một nỗi ám ảnh kinh hoàng, vậy nên làm ơn, xin cô làm ơn đừng nhắc đến chuyện đó nữa!"
Ân Kỳ thở ra, cô hạ mắt xuống một chút: "Ok! Tôi có thể không nhắc đến nỗi ám ảnh của cô nhưng còn những câu hỏi sau đó, cô vẫn phải trả lời tôi."
Hiểu An thút thít nói: "Tôi không liên can gì đến mafia, tôi cũng không phải là một sát thủ."
"Tôi không tin." Ân Kỳ rất thẳng thắn, ánh mắt dò xét hướng đến Hiểu An."
Hiểu An đã bớt khóc: "Cô không tin thì tôi cũng không biết phải nói gì hơn."
Ân Kỳ nhẹ cười một cái, nét cười mang sự quyền uy của một nữ cảnh sát: "Tôi nghĩ cô không quên việc đã nhìn thấy tôi ở trong căn nhà của Lục Nghị, và tôi nghĩ cô dĩ nhiên biết anh ta là một sát thủ chuyên nghiệp. Vậy nên những lời mà cô nói hoàn toàn là giả dối, cô rõ ràng có mối quan hệ với tổ chức của Lục Nghị."
"Ở nhà của Lục ca thì sẽ liên quan đến tổ chức của Lục ca sao? Nếu thế thì cô cũng có liên can."
Ân Kỳ chớp đôi mắt: "Tôi không giống cô bởi vì tôi là cảnh sát còn cô thì không, hãy thôi trả treo đi."
"Tôi không trả treo gì cả, tôi thật sự không có liên can đến tổ chức của Lục ca. Tôi còn bị bọn họ hãm hại kia mà, làm sao tôi có thể là người của tổ chức tội ác ấy chứ?"
"Cô khẳng định 100% cô không phải là người của mafia?"
Hiểu An gật đầu thì Ân Kỳ liền nói: "Làm sao để tôi tin cô?"
"Niềm tin là ở cô, cô đã không tin thì tôi biết phải làm sao?"
Ân Kỳ cười nhẹ một cái: "Được, coi như tôi tin cô. Vụ án của cô chúng tôi sẽ điều tra thêm. Hiện tại, tôi sẽ thả cô nhưng trong thời gian điều tra cô tuyệt đối không được rời khỏi phạm vi thành phố, và không được phép xuất ngoại."
Ân Kỳ nói xong thì đẩy một tờ giấy và một cây bút đến cho An: "Cung cấp cho tôi thông tin liên lạc với cô."
Hiểu An cầm tờ giấy và cây bút nhưng cô lại do dự vì cô không biết phải ghi thông tin gì vào, cuối cùng An đặt cây bút xuống bất lực mà nói: "Tôi không có thông tin."
Ân Kỳ hướng mắt đến tờ giấy, sau đó đột nhiên Ân Kỳ móc ra trong túi một chiếc điện thoại rồi đưa đến cho Quách Hiểu An: "Cô cầm đi, tôi sẽ liên lạc với cô qua chiếc điện thoại này."
Hiểu An hoang mang nhìn chiếc điện thoại, nhưng cô tỏ ra chần chừ không muốn nhận lấy.
Ân Kỳ đẩy nhẹ chiếc điện thoại đến cho An: "Đây chỉ là một chiếc điện thoại tầm thường thôi, tôi cho cô mượn chứ không phải là cho cô lấy luôn. Hơn nữa chúng tôi cần liên lạc với cô lúc cần thiết, vì vậy cô hãy nên cầm lấy đi nếu không thì phải ghi thông tin liên lạc cho tôi."
Hiểu An không biết phải làm sao nên thôi cô đành nhận lấy chiếc điện thoại mà Ân Kỳ đưa. Ân Kỳ điểm một nụ cười nhẹ, cô cầm sắp tài liệu rồi đứng lên: "Năm phút sau cô sẽ được thả, bây giờ thì tạm thời ngồi đây đi."
Ân Kỳ đi ra khỏi phòng thẩm tra, và đúng năm phút sau Quách Hiểu An cũng được thả.
- -------------
"Cô có chắc là sẽ lợi dụng được cô gái này không?"
Trương Ân Kỳ khoanh tay nhìn vào màn hình đang chiếu lên hình ảnh của An khi cô ấy bước ra khỏi đồn cảnh sát: "Không chắc, bởi vì 50% cô ta là người của tổ chức RED và 50% dự đoán cô ta là không liên quan. Nhưng tôi vẫn muốn thử xem sác xuất 50% là không liên quan ấy, chí ít tôi cho rằng cô ta biết những thứ gì đó liên quan đến sát thủ của mafia."
Đội trưởng Diệp Lâm nhìn vào màn hình quan sát Quách Hiểu An. Những dự tính của Ân Kỳ nếu chính xác, thì từ cô gái này bọn họ có thể lợi dụng để điều tra về các bằng chứng tội phạm của tổ chức RED. Đó là kế hoạch rất tốt mà Trương Ân Kỳ đã tính toán, không phải cô dễ dàng thả Quách Hiểu An nhưng là để đánh cược thả một mồi câu.