Ô cửa sổ đón một làn gió thổi vào. Mái tóc đen huyền của An bị phất ra sau theo chiều gió, cảm giác này thật dễ chịu. An thích như thế, cô rất thích nhìn ra cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh lướt qua trước mắt, tận hưởng cả những làn gió mát mẻ của thiên nhiên. Hiểu An đang cảm nhận sự thoải mái của gió thổi thì bất giác cô quay sang nhìn Trần Hạo. Cũng chỉ là nhìn sang một cách rất bình thường và ngẫu nhiên, nhưng ai ngờ đôi mắt An liền nâng lên. Sự kinh hãi lóe sáng trong ánh mắt hoảng hốt của cô.
Hiểu An bỗng thốt lên: "Hạo ca ca mau cúi đầu xuống!"
Trần Hạo chỉ vừa cử động cái nhíu mày thì một tiếng súng đã vang lên: "Pằng!"
Cửa sổ bên phía Trần Hạo bị bắn nứt nhưng đạn vẫn chưa xuyên thấu vào bên trong. Xe của tổ chức RED được thiết kế hạng mục chống đạn cao cấp. Vậy nên một hai phát súng muốn bắn vỡ kính của họ không phải là chuyện có thể xảy ra. Trần Hạo liếc ánh mắt đen thẩm sang bên trái, anh ta liền ra lệnh với thuộc hạ: "Tăng tốc độ lên!"
Thuộc hạ của Trần Hạo tức khắc đạp ga tăng tốc độ lên rất nhanh, phóng xe chạy vụt vụt trên đoạn đường một chiều.
"Cô hụp xuống cho tôi!"
Hiểu An nghe Trần Hạo nói thì cũng nhanh chóng tháo dây an toàn sau đó ngồi thấp xuống bên dưới. Trần Hạo rút súng, anh ta nhắm thời cơ mở ra cửa xe bắn phản công bọn ám sát. Chiếc xe của chúng cũng đang tăng tốc để đuổi theo xe của Trần Hạo. Từng phát súng vang lên inh ỏi bên tai của An. Hiểu An rất sợ nhưng ánh mắt cô thì vẫn hướng về Trần Hạo. Anh ta bắn hạ được một tên thì thu người lại nhanh chóng nạp đạn tiếp tục bắn.
"Pằng, pằng...!"
Bọn ám sát có đến ba tên cùng lúc chỉa súng về phía của Trần Hạo. Trần Hạo né đạn lại phải hụp người vào trong.
"Pằng, pằng....!" Bọn ám sát dùng đến cả súng liên thanh bắn liên tục vào xe của Trần Hạo. Trần Hạo khó lòng mà quay ra bắn hạ bọn chúng.
"Chết tiệc!" Trần Hạo tức giận thốt lên.
Anh ta hụp sâu người, còn vươn tay đè đầu An cúi thấp xuống. Chiếc xe đang chạy bỗng bị chao đảo. Hiểu An bị ngã nghiêng, cô hoang mang sợ hãi vô cùng nhưng lúc ấy Trần Hạo đã nói với cô: "Nếu tôi chết thì cô phải nhảy ra khỏi xe, không được chần chừ, không được sợ hãi! Muốn sống thì phải nhảy ra khỏi xe, cô nghe rõ chưa?"
Thuộc hạ của Trần Hạo đã bị bắn chết vậy nên xe hiện đang không có người điều khiển. Chiếc xe cứ đâm thẳng trên đường lao đến một vực sâu.
Hiểu An mở tròn đôi con người ửng màu hồng nhìn thẳng vào Trần Hạo. Trần Hạo đã rất nghiêm túc dặn dò An, nghiêm túc nhìn cô không hề chớp, hàng lông mày của anh ấy trĩu sâu. Cho dù là sát thủ giỏi nhất tổ chức RED nhưng Trần Hạo cũng chỉ là một con người, anh ấy không phải là người siêu phàm cũng chả phải thần hay thánh. Trong trận xả súng, Hạo ca ca cũng có thể chết bất cứ lúc nào, đây là thực tại mà anh ấy phải đối mặt khi tồn tại trong thế giới của xã hội đen. Một thực tại tàn khóc và đáng sợ, chứ không phải là những hình ảnh ngầu và oai vệ của các bộ phim mà An đã xem.
"Hạo ca ca! Anh đừng chết! Hứa với An, anh đừng chết!" Hiểu An rơi nước mắt.
Trần Hạo thở ra, hàng lông mày vẫn chưa giãn đi, anh ta bảo: "Nhớ kỹ lời tôi!"
Trần Hạo dứt câu thì đã ngồi thẳng người lên, vươn tay bắn ra mấy phát súng: "Pằng, pằng!"
Kỹ năng bắn của Trần Hạo vốn rất siêu đẳng nhưng hiện anh ta đang gặp trở ngại bởi thăng bằng của chiếc xe, cho nên khả năng bắn chuẩn bị giảm đi. Trận đấu súng vẫn diễn ra khốc liệt, Trần Hạo tiếp tục né và nạp đạn, anh ta cố gắng để hạ được tên đang dùng súng liên thanh. Nhưng cũng vô cùng là căng go khi xe của Trần Hạo đang sắp lao xuống vực thẩm. Trần Hạo không còn nhiều thời gian, anh ta phải nhanh chóng ngoi đầu ra nhắm bắn. Ánh mắt sắc bén của Trần Hạo lãnh huyết, nhắm thẳng đến tên cầm súng liên thanh không chần chừ liền bắn: "Pằng!"
Âm thanh từ khẩu súng của Trần Hạo vang lên, viên đạn xuyên theo hướng đã nhắm bắn. Tên ám sát đã không thể né được tầm ngắm mi tâm của Trần Hạo, hắn bị trúng phát đạn ngay vị trí tâm trán, chết ngay tức khắc.
"Pằng!"
Để bắn được phát súng này Trần Hạo đã phải loại bỏ sự phòng ngự với một tên còn lại. Tên đó nhân cơ hội đã bắn trúng cánh tay của Trần Hạo, nhưng hướng nhắm bắn của hắn không được chuẩn. Vậy nên Trần Hạo chỉ bị phát sợt qua, gây ra vết thương chảy máu.
Trần Hạo đáng ra sẽ xử lý luôn tên còn lại nhưng lúc này thì không kịp, anh ta phải tranh thủ leo lên hàng ghế trước đạp phanh xe khẩn cấp. Bánh xe ma sát xuống làn đường tạo nên âm thanh ken két, nhưng không phải cứ muốn thắng là thắng được bởi lực quán tính của xe vẫn chưa thể dừng lại. Chiếc xe đang lao thẳng đến dốc. Trần Hạo xoay vô lăng để có thể đảo nhanh chiều của xe, tên ám sát cũng tận dụng cơ hội Trần Hạo đang không thể phòng vệ mà nhắm bắn: "Pằng, pằng!"
Lúc này Quách Hiểu An cũng cố gắng luồn lên hàng ghế trên. Cô muốn chắn phần cửa xe để giảm xuống nguy cơ Trần Hạo bị trúng đạn. Trần Hạo đang xoay vô lăng nhìn thấy Hiểu An đứng bên đối diện thì quát lên: "Cô điên sao! Mau hụp xuống ngay cho tôi!"
Kính xe trống đạn tốt nhưng nếu bắn nhiều phát liên tiếp thì cũng có thể phá vỡ độ cứng của tấm kính. Trần Hạo vì thế mà lo lắng quát An phải hụp xuống, nhưng Hiểu An không nghe theo lời Trần Hạo. Cô bất chấp nắm chặt chiếc ghế và tựa tấm lưng mình ra phần cửa kính, trong khi những tiếng súng vẫn cứ vang lên pằng pằng xung quanh chiếc xe. Trần Hạo tức giận, ánh mắt phát nộ khí hung dữ vô cùng, anh ta lập tức nhấn nút hạ cửa sổ xe bên cạnh tay lái của mình. Rồi ngoi ra nhắm bắn một phát giết chết tên khốn kiếp kia. Trần Hạo bắn cả vào bánh xe của chúng, khiến chiếc xe lao đầu xuống dốc phát nổ một cái đùng.
Trận đấu súng đã kết thúc, chiếc ô tô của Trần Hạo cũng đã được dừng lại. Trần Hạo hai tay đặt trên vô lăng, súng vẫn còn chưa đút vào túi, nhưng chỉ vài giây yên lặng thì Trần Hạo đã mở cửa xe bước xuống. Anh ta đi qua hàng ghế đối diện, mở cửa kéo bặt Hiểu An ra ngoài.
Tất cả sự tức giận, sự lạnh lẽo, sự bức bối đều dồn hết vào trong tiếng quát rất lớn của Trần Hạo. Anh ta quát thẳng vào mặt An, một cách dữ dội và điên cuồng: "Tôi đã bảo cô hụp xuống kia mà! Cô bị điếc hả!"
Hiểu An rơm rớm nước mắt, cô bị quát như thế nhưng lại không hề giận dỗi. Ngược lại, hai cánh tay An vươn ra choàng lấy người của Trần Hạo, cô ôm anh ta thút thít nói với anh ta rằng: "An đã rất sợ khi anh nói nếu anh chết. An không muốn thấy anh chết, An muốn anh được sống."
Trần Hạo chợt lắng động khi nghe An nói, một cảm giác của sự đau lòng xuất hiện trong thâm tâm của Trần Hạo. Anh ta đã cảm nhận được tâm trạng của mình và xúc cảm của mình, có sự xao động với những lời mà Hiểu An nói. Nhưng anh ta là một sát thủ lạnh giá và vô tình, làm sao một cô gái như Quách Hiểu An có thể tác động đến trái tim của Trần Hạo chứ?
"Bớt nói nhảm đi, cô không muốn không có nghĩa là tôi sẽ được sống đâu."
Trần Hạo lạnh lùng gỡ tay An ra. Hiểu An nhìn thấy cánh tay anh ấy chảy máu thì chạm vào: "Anh bị thương rồi."
Trần Hạo cũng gạt tay An xuống và nói: "Chút vết thương nhỏ không là vấn đề."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết, cô lần sau mà còn ngạo mạn không nghe lời của tôi thì người đầu tiên tôi cho ăn đạn vào đầu sẽ là cô đó. Nhớ rõ cho tôi!" Trần Hạo vừa nói vừa tức tối chỉ tay vào Hiểu An.
An yên lặng, đôi hàng mi rũ xuống nhưng bàn tay cô lại bất chợt bị Trần Hạo nắm lấy.
An nâng mắt lên, nhẹ nhàng nhìn Trần Hạo.
"Đi qua bên này." Trần Hạo nhỏ nhẹ nói, giọng nói nghe thật ấm áp. Thật ra Trần Hạo có một quảng giọng trầm ổn vừa phải không quá gắt gao, chỉ là những lúc anh ta giận An thì hay quát tháo hằng học với cô ấy. Chứ còn bản chất khi anh ta nói bình thường ở một mức độ bình thường, thì giọng nói ấy sẽ nghe rất thích, rất trầm ấm.
Hiểu An đi từ từ theo Trần Hạo sang hướng bên phải, ngay đó có một cái trạm xe buýt để ngồi tạm. Trần Hạo lấy điện thoại để liên lạc với đàn em, kêu họ lái ngay một chiếc xe khác đến chỗ của anh ta. Hiểu An ngồi trên ghế, cô khẽ nhìn Hạo ca ca. Trong lòng cô thầm nghĩ anh ấy thật mạnh mẽ, cho dù đối mặt với bất kỳ những nguy hiểm gì anh ấy vẫn không tỏ ra sợ hãi. Nhưng càng như thế thì cõi lòng An lại càng buồn, càng thương xót cho Hạo ca ca, để có thể trở nên hung tàn và kiên cường như vậy anh ấy đã phải trải qua một sự huấn luyện tàn khốc. Hạo ca ca cũng đã từng nói, anh ấy đã được đào tạo để đối diện với cái chết như thế nào thì An sẽ không bao giờ có thể mường tượng được.
An suy nghĩ đến điều này mà nước mắt lại chợt rơi xuống. Cô thương anh ấy quá! Cô rất muốn giúp anh ấy thoát khỏi thế giới của mafia, thật sự rất muốn đưa anh ra khỏi cái nơi tâm tối ấy.
___
Tìm xem thông tin đăng truyện, các bạn truy cập vào trang Fanpage Facebook: **Story Huan Dan Y**.