Trong căn phòng bỗng chốc vắng lặng, chẳng còn sự khẩn trương của các y bác sĩ. Hiểu An hơi thở đã đều, cô bắt đầu giật giật hàng chân mày, vài giây thì đã mở mắt ra.
Hiểu An mơ màng nhìn tấm trần nhà màu trắng, mùi thuốc sát trùng thật nồng nặc. An nhẹ nghiêng đầu, một dáng vẻ thân thuộc hiện ra trong đôi mắt mông lung.
Trần Hạo nơi mi tâm không phẳng, nét mặt sa sầm, nghiêm nghị ngồi khoanh tay với đôi chân vắt chéo. A Anh ta nhìn thẳng cặp mắt tròn xoe của Hiểu An.
Hiểu An mấp máy môi, cô muốn nói gì đó thì Trần Hạo đã nói: ''Tưởng tôi cũng chết rồi có phải không?''
Trần Hạo lại nói: ''Tôi không dễ chết như cô nghĩ đâu.''
An hít thở, hơi thở sâu và chậm, cô khẽ khàng thốt lên: ''Anh thật đáng sợ!''
Trần Hạo nhếch khóe miệng, ánh mắt rất hung ác: ''Giờ mới biết sợ tôi, cô có chậm nhận thức quá không?''
Hiểu An vẫn nhớ lúc cô đang hấp hối, Trần Hạo đã muốn nổ súng vào người cô, nhưng mà...anh ấy cũng vẫn cứu lấy cô.
''Cám ơn anh!''
Trần Hạo bỏ chân xuống: ''Sợ và cám ơn, chung ý nghĩa sao?''
An mỉm môi yếu ớt nở nụ cười. Trần Hạo thở ra, anh ta nói: ''Không phải là tôi cứu cô, do cô may mắn thôi. Vết đâm của sát thủ số hai không phải là sơ sót, cô đừng nghĩ người đó ra tay không chuẩn xác nên cô mới giữ được mạng, lần sau có thể cô sẽ không may mắn như thế này nữa đâu.''
An mở miệng nho nhỏ cất giọng: ''Vậy anh đừng đuổi An nữa nhé! An ở bên cạnh anh sẽ không bị người ta hại, đúng không?''
Trần Hạo chớp mắt, phẳng lặng nhìn An: ''Cô là cái gì mà tôi phải giữ ở bên cạnh?''
An nói hơi nhiều nên mệt, cô nhắm mắt lại khẽ nói: ''Anh cho An là gì cũng được mà, An không muốn chết, An đã hứa với bà sẽ sống tốt, An không muốn chết.''
Hiểu An bỗng ngủ thíp đi, tiếng của cô nói rất nhỏ và yếu. Trần Hạo ngồi đó im lặng hướng tầm mắt đến gương mặt xanh xao của Hiểu An, không muốn chết ư? Trên thế gian này có những thứ không muốn sẽ được sao? Cô càng gần tôi thì sẽ mất mạng càng nhanh, đồ ngốc như cô chưa đáng để Trần Hạo phải bảo vệ, lần này cô sống coi như ý ông trời, về sau thì tự lo thân đừng liên can đến tôi.
Trần Hạo đứng dậy, tâm trạng bỗng dưng nóng nảy: ''Cô chẳng là cái thứ gì cả.''
Trần Hạo bỏ đi, trong suy nghĩ tự hỏi: Tại sao lúc đó lại không nổ súng?
- ---------
Ba ngày sau.
Tại một khách sạn VIP, một cô gái mặc váy đỏ hở vai xinh đẹp quyến rũ, mái tóc ngắn màu đen mượt, ánh mắt lung linh bước đi đầy gợi cảm.
''Vẫn chưa nhìn thấy mục tiêu.'' Âm thanh vang lên từ thiết bị.
Cô gái mặc váy nghe xong thì đưa tay ấn vào khuyên tai nói: ''Quan sát kỹ! Tuyệt đối không được bỏ sót bất kỳ một đối tượng nào!''
Trương Ân Kỳ bỏ tay xuống, cô đang cùng tổ đội thực hiện phi vụ mồi nhử sát nhân bóng đêm. Ân Kỳ đích thân dùng mình làm con mồi. Bây giờ là 8h tối, cô đang đứng tại sảnh lớn của khách sạn, theo thông tin mà cảnh sát thu thập được, sát nhân thường ra tay vào ngày lẻ, khách sạn hắn sẽ đến là nơi dành cho khách VIP. Hơn nữa, tên của những khách sạn đã xảy ra án mạng lần lượt là các chữ cái: S, A, O, S, A, N...
Ân Kỳ đã phỏng đoán chữ cái của khách sạn tiếp theo ắt hẳn sẽ là G, ghép vào đọc thành SAO SÁNG.
Đồng đội của Ân Kỳ cải trang trà trộn vào trong các nhân viên của khách sạn để tìm kẻ sát nhân. Ân Kỳ được trang bị khuyên tai kết nối đàm thoại và một cái bóp màu bạc cầm trên tay.
Ân Kỳ tựa lưng vào vách, khách sạn này ít người qua lại, liệu tên hung thủ đó có xuất hiện hay không? Cô ăn bận như thế này đã đủ thu hút hắn hay chưa?
''Choảng!'' Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, một chai rượu rơi từ tầng trên xuống. Các cảnh sát đều bị tiếng vỡ ấy thu hút.
Ân Kỳ nâng ánh mắt, cô định đi tới xem thử thì chợt bị kéo mạnh sang bên trái. Đồng đội lập tức mất dấu của Ân Kỳ.
''Đội trưởng đâu rồi?''
''Không biết nữa.''
''Mau liên lạc với cô ấy.''
''Alo! Alo! Đội trưởng cô ổn chứ?''
''Tại sao đến khách sạn mà phải dùng mặt nạ? Anh là ai?'' Tiếng của Ân Kỳ vang lên, các đồng đội nghe được thì thở phào.
''Là người thích cô.'' Kẻ đó trả lời, miệng nhẹ kéo một độ cong.
Đôi môi kẻ này rất đẹp, Ân Kỳ có cảm giác chính là hắn.
''Và cũng là kẻ đã lấy mạng của nhiều cô gái?'' Ân Kỳ thốt lên, kẻ kia lúc này mới nở nụ cười hé lộ răng trắng.
''Ồ! Vậy thì phải làm sao đây?'' Hắn nói.
Ân Kỳ trong vòng 5 giây rút súng từ trong chiếc bóp, cô gằn giọng: ''Giơ tay lên! Nếu không tôi bắn!''
Kẻ đó lại cười, còn thể hiện rất vui vẻ, hai bàn tay hắn từ từ đưa lên nhưng lại chỉ trong vòng năm giây đã giật lấy súng của Trương Ân Kỳ.
Ân Kỳ đang cầm súng thì bất giác tay bị hất một cái, khẩu súng quăng lên cao. Tên đó nhanh chóng bắt lấy, đầu súng bây giờ lại chỉa về phía của Ân Kỳ.
''Đội trưởng cô sao rồi?''
''Vẫn ổn.'' Ân Kỳ nói.
Kẻ kia quan sát Ân Kỳ, hắn nói: ''Tháo khuyên tai xuống!''
Ân Kỳ lãnh băng nhìn hắn, hắn không kiên nhẫn để nói nhiều, hai phát súng bắn xuống gần đôi chân của Ân Kỳ. Ân Kỳ bối rối nhưng nhân cơ hội súng đang không chỉa thẳng, cô nhanh chóng ra đòn tấn công.
Kẻ đó dịch người sang bên để né, miệng nhếch cười. Ân Kỳ ngược lại không tấn công được mà còn bị giật khuyên tai, tín hiệu của cô với đồng đội bị ngắt.
''Cảnh sát chỉ giỏi mấy chiêu võ mèo thế này thôi sao?''
Ân Kỳ tức giận, cô nắm hai tay thành đấm, lao thẳng ra đòn. Kẻ kia cũng chẳng cần đến súng, hắn quăng sang một bên, né liên tục hai cú đấm của Ân Kỳ.
Ân Kỳ nhảy lên, xoay vòng ra cú đá. Kẻ đó lập tức lộn nhào để né.
''Múa rất đẹp.'' Hắn mỉa mai nói.
Ân Kỳ tức giận, cô tiếp tục giáng đòn, cô đánh cánh tay sang bên trái. Kẻ kia chụp lấy, Ân Kỳ dùng tay phải, bàn tay cô co ngón cái nhắm thẳng yết hầu. Hắn thả tay cô để né lực tấn công tay phải. Ân Kỳ cúi xuống xoạc chân.
Kẻ đó xoay người, né đi cú xoạc chân. Ân Kỳ đứng dậy, cô tiếp tục thực hiện cú đá. Hắn chụp lấy chân cô. Ân Kỳ hai tay chống đất, xoay người hai cái, thoát được cái nắm. Ân Kỳ một chân khụy gối, chân kia dang ngang ra thế tấn công, hai tay cô nắm chặt thành quyền.
Kẻ đeo mặt nạ lại cười bí hiểm, hắn cất giọng: ''Cảnh sát cũng chỉ được đến vậy.''
Ân Kỳ nhìn hắn, một ánh mắt của nữ cường: ''Đừng quá tự đắc.''
Ân Kỳ lao tới cô thẳng tay đấm rất mạnh, liên tục giơ chân xoay vòng hai cú đá. Kẻ đó cúi đầu ứng biến. Ân Kỳ nhân lúc hắn đứng lên lại giáng đến một cú đấm. Tên hung thủ lặp tức dịch nửa người để né cùng lúc hắn thẳng tay ra đòn vào cổ của Ân Kỳ, bụp một cái rất nhanh khiến Ân Kỳ chau mày và ngã xuống, chỉ cần một thao tác đã hạ gục Trương Ân Kỳ.
Hắn kéo cong khóe miệng như một cách quỷ dị: ''Đánh nhiều mỏi tay chứ em yêu?'' Hắn ngồi xuống, bỡn cợt hỏi.
Ân Kỳ miệng nôn ra ít máu ngồi dậy, cô vẫn muốn phản kháng, nhưng hắn liền bóp lấy chiếc cằm của cô: ''Giết cô dễ như giết một con kiến, lần sau nếu đã không đủ bản lĩnh thì đừng manh động làm gì?''
Ân Kỳ trừng mắt, cô cố gắng nói: ''Ác ma!''
Hắn thích thú cười: ''Cô rất đáng yêu đấy.''
Hắn chợt kê môi hôn Ân Kỳ một cái. Ân Kỳ tức đến phát điên mà không thể làm gì được.
''Tha cho em đó!'' Hắn nói, giọng điệu còn rất dịu dàng, sau đó hắn buông Ân Kỳ rồi đứng dậy bỏ đi.
Trương Ân Kỳ chau mày, cô sờ cổ của mình, cảm giác đau đớn vô cùng. Tên sát nhân này không phải là kẻ chỉ biết gây án mạng, hắn còn là một cao thủ võ thuật. Ân Kỳ đã quá xem thường hung thủ, không dễ dàng để tiếp cận được hắn, ngay cả gương mặt cũng không thể nhìn thấy.
Kẻ đeo mặt nạ đi đến một chỗ vắng vẻ, miệng nhếch nụ cười. Hắn đưa tay tháo chiếc mặt nạ màu vàng xuống.
Lục Nghị nhìn chiếc mặt nạ, ngón tay lại vuốt môi một cái, sau đó đưa lên cánh mũi ngửi chút hương thơm.
''Son môi óng ánh, lại thơm hương dâu tây, mình rất thích hoa quả.''
Lục Nghị ánh mắt thích thú, hai ngón tay nhẹ xoa xoa, cuối cùng anh ta vứt chiếc mặt nạ lại rồi bỏ đi.
Ân Kỳ quay về sở cảnh sát, cô tức giận quơ đổ hết đống hồ sơ trên bàn. Cấp dưới chỉ biết im lặng, đội trưởng nóng nảy cũng là vì cô ấy đã để mất tên hung thủ.
''Không ngờ võ thuật của đội trưởng lại không thể bắt được sát nhân bóng đêm.''
''Đội trưởng Trương một khi ra đòn sẽ rất mạnh, trong sở cảnh sát mấy ai đã thắng được cô ấy?''
''Nhưng có lẽ núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay đội trưởng gặp phải đối thủ rồi.''
Hai cảnh sát nữ bàn tàn với nhau. Ân Kỳ xét về kỹ năng huấn luyện cô được xếp vào loại A. Ân Kỳ là nữ cảnh sát tài giỏi, võ nghệ không thua kém nam nhân, cô luyện võ từ khi mới 13 tuổi. Nhưng không ngờ ngày hôm nay hắn chỉ tấn công duy nhất một đòn đã hạ gục được cô. Cục tức này Ân Kỳ không thể nuốt nổi, cô co tay thành nắm đấm, một phát đấm thật mạnh vào chiếc bình sứ lớn trong văn phòng. Cú đấm của Ân Kỳ đã làm chiếc bình rạn nứt.