Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất

Chương 54: Thời cơ tốt tại kinh thành (Thượng)



"Được rồi, các ngươi không cần tiếp tục khoác lác, trước tiên nên thương lượng chính sự đi."

Cố Hoằng không thèm để ý, nằm dài ra ghế dựa: "Muội muội, ta thấy việc này phụ hoàng chắc hẳn đã an bài rồi, không thì vì cái gì bỗng dưng làm ra hành động đó?"

"Phụ hoàng rốt cuộc có an bài hay không, chúng ta đều không nắm rõ, vẫn nên chuẩn bị trước thì hơn."

"Muội muội với muội phu tính toán thế nào? Nói thì dễ làm mới khó, trong tay chúng ta không có binh quyền, cũng không giữ binh phù, không thể điều động quân đội nha."

Lưu Dục lúc này không chen vào, những thứ này nàng không biết chút gì, vì vậy chỉ có thể im lặng lắng nghe.

"Như vậy xem ra chỉ có thể để thái tử ca ca chuẩn bị trước, dù sao hiện nay phụ hoàng đã ngự giá thân chinh, thái tử ca ca phụ trách việc giám sát quốc gia, cho nên điều động ít quân lính cũng là việc có thể."

"Thành vương nếu muốn động thủ bây giờ, số ít quân lính thì không đủ để đối phó với hắn. Chúng ta chỉ có thể yên lặng xem diễn biến mà thôi, trừ phi hắn thật sự mang binh chạy đến kinh thành, lúc đó quân đội phòng thành doanh, ngự lâm quân, cấm vệ quân dù không thấy binh phù cũng sẽ bảo vệ kinh thành."

Lưu Dục nghe đến đây liền nói: "Nói như vậy nghĩa là bây giờ chúng ta không làm được gì cả, chỉ có thể chờ thôi sao?"

"Đúng vậy, muội phu, ngươi cứ an tâm ở trong phủ chờ đi, sốt ruột cũng vô ích."

Lưu Dục liếc hắn một cái: "Điện hạ, ta đã nói rồi mà, hắn chỉ có đến ăn chực mà thôi."

"Phò mã, ngươi hiện tại cũng là người có tiền, mời hắn ăn một bữa cơm là điều bình thường. Ngươi giữ nhiều bạc như vậy, không dùng thì sẽ mốc meo."

Bầu không khí trong phủ công chúa trở nên thoải mái, cũng bởi vì điều này khiến bọn họ lâm vào nguy cơ khó lường. Mấy ngày nay Cố Hướng ngay cả phòng ngủ cũng không vào, hắn luôn túc trực tại thư phòng. Hắn muốn lưu ý tốc độ đi của Cảnh đế, xem thử phụ hoàng hắn đã đi đến đâu, còn phải lưu ý tình huống tại kinh thành nữa, biết đâu Cảnh đế đã an bài quân lính xung quanh. Cố Hướng phái mật thám đi ra ngoài tìm hiểu tin tức khắp nơi, nhất là tin từ ngự lâm quân, cấm vệ quân cùng quân đội phòng thành doanh. Cứ mỗi canh giờ sẽ có người đến báo cho hắn, nhắc đến đây, Cố Hướng cũng coi như là một nhân tài. Hắn có thể trổ ra hết tài năng, làm nổi bật mình trong những đứa con của Cảnh đế, lại được phong làm vương gia, dựa vào việc không cần quân đội của Tưởng Lâm, hắn cũng đã là người tài rồi.

Mắt thấy đã trôi qua gần nửa tháng, Cố Hướng mỗi ngày lại nhìn tin tức được đưa đến, trên mặt dần dần triển lộ nụ cười. Mật thám hắn phái ra ngoài đều tìm được tin tức cho hắn, hiện giờ chúng đều được bày trước mặt hắn để hắn suy xét và phân tích. Cuối cùng Cố Hướng xác định được Cảnh đế lần này rời kinh, quả thật có chuẩn bị trước, chính là việc để lại cho thái tử một đạo thánh chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Nếu có người cố ý gây rối, quân đội phòng thành doanh, cấm vệ quân, ngự lâm quân, thái tử có thể tùy ý điều động mà không cần chỉ thị.

Cố Hướng ngồi ở sau bàn suy nghĩ, thái tử ca ca của ta, nếu đạo thánh chỉ này không nằm trong tay ngươi thì sao đây? Hắn liền vỗ vỗ tay, một người mặc đồ thái giám tiến vào: "Nô tài tham kiến Thành vương điện hạ."

"Ngươi tiến cung ngoài mặt thay bổn vương hỏi thăm mẫu phi, thực tế đi dạy dỗ đồng hương của ngươi là Tiểu An Tử cách lấy thánh chỉ mà phụ hoàng để lại, nên làm như thế nào thì ngươi đã hiểu chưa?"

Thái giám kia khom người: "Thỉnh điện hạ yên tâm, nô tài đã phái người đi chăm sóc cho mẫu thân và đệ đệ của Tiểu An Tử, nô tài sẽ an bài hắn tốt."

"Vậy là tốt, lập tức đi làm đi."

Thái giám kia khom người lui ra ngoài.

Thái tử Cố Tuyên lúc này đang ngồi ở thư phòng, hắn xem đống tấu chương trước mặt liền mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương. Từ lúc Cảnh đế ngự giá thân chinh đến nay, quốc gia do một tay hắn đảm đương, hắn luôn phải ngồi trong thư phòng. Chiến sự Mạc Bắc căng thẳng và khẩn trương hết sức, tấu chương mỗi ngày lại chất chồng như núi, hết điều động lương thảo đến việc thông báo Cảnh đế đã đi đến đâu, hắn lúc này muốn ngất đến nơi rồi.

Tiểu An Tử nhìn hộp gấm màu vàng để trên bàn, hắn biết bên trong nhất định là thánh chỉ do Cảnh đế để lại. Hắn cũng biết tấu chương hôm nay trình lên nói Cảnh đế ngày mai tới đại doanh của Mạc bắc, vì vậy sẽ cách kinh thành cả vạn dặm.

"Thái tử điện hạ, ngài ngày đêm lo lắng nhưng cũng nên bảo trọng thân thể. Ngài nghỉ ngơi một lát đi, bây giờ đã canh ba rồi."

Cố Tuyên nhìn những người đứng hầu hạ hắn trong phòng, họ đều đang ngủ gà ngủ gật, vì thế hắn đứng dậy: "Đều lui ra đi, bổn cung trở về nghỉ ngơi."

Tiểu An Tử vâng lời tiễn Cố Tuyên ra khỏi phòng, hắn là tổng quản của thư phòng, tất nhiên cũng chẳng ai dám hỏi hắn vì sao ra khỏi phòng chậm như vậy. Hắn từ hộp gấm lấy ra một bọc vải bố, bên trong là quyển thánh chỉ màu vàng, mặt trên được đóng ngọc tỷ màu đỏ au. Hắn lại lấy quyển thánh chỉ giả khác thế vào, chỉ có bên trong là trống rỗng. Thánh chỉ này nếu không mở ra xem, ai cũng không biết lúc nào nó biến mất. Sự việc này sau khi bị phát hiện, toàn bộ người hầu hạ trong thư phòng đều sẽ bị dính vào, đương nhiên cũng bao gồm cả hắn. Thế nhưng chỉ cần hắn liều chết không nhận, dựa vào mạng lưới quan hệ của bản thân, hắn cũng sẽ không chết tại hình phòng (phòng dụng hình, sử dụng các dụng cụ thể tra tấn).

Hắn cẩn thận để hộp gấm lại chỗ cũ, sau đó bỏ thánh chỉ vào trong ống tay áo, đi đến vườn ngự uyển của Quyên quý phi.

Quyên quý phi nhìn người quỳ phía dưới, sau đó để tất cả mọi người trong phòng lui ra ngoài. Nàng nhận lấy quyển thánh chỉ kia, trực tiếp đặt vào chậu than hỏa thiêu nó.

"Tiểu An Tử, ngày mai ngươi không nên có hành động gì bất bình thường, hết thảy hầu hạ như bình thường, biết không?"

"Vâng, nương nương, nô tài xin cáo lui."

Quyên quý phi gọi một người tiến vào, thì thầm với hắn vài câu, người kia cầm lệnh bài ngay lập tức ra khỏi cung đi đến phủ Thành vương. Cố Hướng nghe được tin tức người trước mắt mang đến, không thể không vỗ tay, cười với nhóm quân sư: "Lần này thuận lợi như vậy, trời giúp bổn vương rồi. Sự việc nếu thành công, phụ hoàng chính là thái thượng hoàng, các vị đang ngồi đây, bổn vương sẽ không quên công lao của các vị. Được rồi, các ngươi đều lui ra đi, nên chuẩn bị một chút, ngày mai là một ngày rất quan trọng."

Người phía dưới đều khom người lui ra ngoài, Cố Hướng cũng trở về phòng ngủ, ngày mai là lúc thể phân rõ thắng bại.

Thời tiết cuối mùa thu, nhiệt độ ôn hòa, độ ấm cũng vừa phải, Lưu Dục cùng Cố Cẩm Lan vừa ăn xong điểm tâm, còn chưa rời khỏi bàn ăn, ám vệ liền chạy vào báo cáo: "Hồi bẩm chủ tử, bệ hạ hôm nay sẽ đến Cam Lãnh."

Lưu Dục nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, nếu phụ hoàng đã an bài, chúng ta cũng không cần lo lắng. Không bằng hôm nay ra phủ đến ngoại ô giải sầu đi, chúng ta đi săn thú có được hay không?"

Cố Cẩm Lan nghi hoặc nhìn Lưu Dục: "Phò mã, ngươi biết bắn cung? Dù có biết thì ngươi cũng có thể bắn trúng con mồi sao?"

Thành thân đã lâu, Cố Cẩm Lan dĩ nhiên biết Lưu Dục là người dùng tay trói gà không chặt, một chút võ công cũng không biết, càng đừng nhắc đến chuyện bắn cung.

"Ta sẽ không bắn cung nha, bọn thị vệ có thể làm điều đó. Ta chỉ cần ở bên cạnh bọn hắn nhặt con mồi, sau đó chuẩn bị tốt nguyên liệu để nướng thịt ăn."

Nói đến thịt, Lưu Dục liền phấn khởi, Cố Cẩm Lan biết hắn là người thích ăn thịt, không có thịt sẽ không vui, đôi khi lại giống trẻ con, nghĩ cái gì liền làm ngay cái đó.

"Nếu phò mã thích, vậy đi ra khỏi kinh thành thư giãn một chút."

"Điện hạ, ngươi đồng ý sao? Vậy chúng ta mau thay quần áo ra khỏi phủ."

Mang tiếng đi lữ hành (du lịch, ngao du), thế nhưng địa điểm đến cũng chỉ cách kinh thành mấy chục dặm. Sau khi đổi trang phục săn bắn xong, Cố Cẩm Lan cùng Lưu Dục ra khỏi phủ. Vĩnh An công chúa với phò mã ra khỏi phủ, phò mã vẫn là tiểu vương gia, tất nhiên bọn thị đi theo đông nghịt, trùng trùng điệp điệp mà đi. Nếu bảo vệ không tốt hai vị chủ tử này, đầu của bọn họ nói không chừng sẽ rời khỏi cổ ngay.

Cố Hướng ở trong phủ cũng nhận được tin tức này, đột nhiên khẩn trương lên: "Bọn họ ra phủ làm cái gì? Lập tức thăm dò tình hình cho ta, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra chuyện gì rồi?"

Chỉ chốc lát sau, Cố Hướng liền nhận được tin tức: "Hồi bẩm Thành vương điện hạ, bọn họ ra ngoài để săn bắn."

"Săn bắn sao? Ha ha, tốt, trời giúp ta rồi. Nếu đã ra ngoài cũng không cần trở về nữa, ở ngoài thành càng thuận lợi để ra tay hơn."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv