Lưu Dục dĩ nhiên chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, nàng vẫn ung dung vui vẻ khi đi ăn cơm với điện hạ nhà nàng. Sự việc mà ám vệ vừa nãy báo cáo làm Cố Cẩm Lan vô cùng xúc động, điện hạ của chúng ta suy nghĩ, chính xác là suy nghĩ một cách rối rắm, có phải nàng nên truyền phò mã thị tẩm hay không?
Đương nhiên nàng bây giờ sắc mặt vẫn không thay đổi mà yên ổn ăn cơm, phò mã của chúng ta không biết chuyện gì, nàng thấy Mai Bạch Vũ làm công chúa điện hạ tức giận như vậy, nếu điện hạ bỗng nhiên truyền nàng thị tẩm, đêm nay sẽ là một đêm náo nhiệt. May mắn thay điện hạ của chúng ta còn chưa tìm được cơ hội thích hợp để mở lời, Cố Cẩm Lan nghĩ nếu Lưu Dục chủ động một chút, nàng tất nhiên sẽ không phản đối. Thế nhưng xem ra phò mã gia chẳng có lá gan lớn như vậy.
Một bữa cơm làm cho Cố Cẩm Lan ăn một cách gian nan, vậy mà người trong cuộc lại ngồi bên cạnh ăn một cách vui vẻ. Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục vài lần, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, phò mã đôi khi lại thiếu đi khí phách cùng sự quyết đoán. Nếu giờ phút này Lưu Dục biết ý tưởng ở trong lòng Cố Cẩm Lan, nàng khẳng định sẽ nói, nếu ta mà là nam, ta còn có thể chờ đến lúc này sao? Ai chẳng có khí phách với sự quyết đoán chứ.
Phò mã với công chúa ở bên này nhàn rỗi, hòa hợp vui vẻ ăn cơm cùng nhau, còn Cố Hướng tức là Thành vương ở bên kia lại ăn không ít khổ. Trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà thế lực tại triều đình của hắn tổn hao nhiều, bây giờ cây cột lớn nhất để hắn dựa vào cũng chẳng còn. Hắn sở dĩ có vị trí ngày hôm nay là nhờ binh quyền trong tay của Tưởng Lâm, nhưng hiện tại hắn lại không nghĩ đến, Tưởng Lâm dám gạt mọi người làm ra chuyện như vậy, đợi đến thời điểm hắn phát hiện ra thì đã không còn cách nào để cứu chữa, đã quá muộn màng rồi.
Trong thư phòng tại phủ Thành vương, đèn đuốc còn sáng trưng.
"Vương gia, ngài hãy hạ quyết tâm đi."
"Chúng ta sẽ vẫn ủng hộ vương gia!"
Thành vương lúc này đi tới đi lui phiền não không thôi, hắn hiểu được, nếu Tưởng Lâm đã như vậy, hắn chẳng còn hi vọng để tranh giành ngai vàng. Vị trí của thái tử, hắn không giành thì cũng chẳng có ai dám động đến. Huống chi hiện tại, công chúa Vĩnh An đã có phò mã, hắn lại là cháu nội của Trấn Nam vương, trong tay Trấn Nam vương có mười vạn binh canh giữ ngoài kinh thành.
Mấy người ở phía dưới nhìn Cố Hướng, họ cũng không dám lên tiếng nữa, bọn họ đã quá rõ tính cách của hắn rồi. Người nào nói đúng ý của Thành vương thì được cho là có năng lực, nói không đúng ý thì là người vô dụng. Thời điểm mấu chốt như lúc này, chẳng ai dám nhiều lời với hắn.
Cố Hướng đi nhanh đến chiếc bàn, nắm tay thành nắm đấm, dùng sức đập lên mặt bàn: "Người tới, mời sứ thần đến đây."
Không sai, từ ngày Tưởng Lâm gặp chuyện không may, người Hung Nô đã phái người đến liên lạc với Cố Hướng. Họ hứa hẹn với hắn, chỉ cần giao Cam Lãnh và hai vùng đất tại Lũng Tây cho người Hung Nô, bọn họ sẽ xuất binh trợ giúp Thành vương, trợ giúp hắn lên ngồi vị Hoàng đế, đúng, là ngôi vị Hoàng đế chứ không phải là vị trí của thái tử.
" A Nhĩ Hãn, tham kiến Thành vương." Một nam nhân râu quai nón mặc một bộ trang phục võ sĩ xoay người quỳ gối hành lễ.
"Không cần đa lễ, ngồi đi."
Thành vương biết rõ, mũi tên đã bắn ra sẽ không có cơ hội quay lại, việc này một khi bị phát hiện, hắn chính là người phản quốc.
"Thành vương điện hạ, ngài đồng ý hợp tác với chúng ta?"
"Nếu bổn vương đã mời ngươi đến đây, tất nhiên đã có quyết định của chính mình."
"Nếu ngài đồng ý, ta sẽ tự mình trở về báo cáo, lần này là xuất binh với quy mô lớn, đến thời điểm đó còn mong điện hạ khuyên phụ hoàng của ngài tự mình xuất chinh."
"Sứ giả yên tâm, bên này hãy giao cho bổn vương."
Nam nhân râu quai nón đứng lên: "Vậy mạt tướng liền cáo từ, tối nay liền trở về báo cáo, những lưu dân mà điện hạ nuôi dưỡng ở ngoài thành giờ cũng đã trở thành tinh binh cường tướng. Thời điểm phụ hoàng ngài đến Cam Lãnh, hoàng cung này điện hạ không nên mềm lòng với bất kì ai."
"Sứ giả yên tâm, bổn vương hiểu được có những thứ một khi đã làm sẽ không có cơ hội quay đầu."
"Vậy thì tốt, cáo từ."
Thành vương nhìn những người đứng phía dưới: "Các vị tướng quân, bổn vương thành công hay thất bại sẽ được quyết định vào lúc này. Sau khi chiến sự nổ ra, phụ hoàng nếu có thể đích thân xuất chinh, hoàng cung sẽ cần các vị chống đỡ, trợ giúp nhau hoàn thành nhiệm vụ, sau khi thành công, các ngươi sẽ trở thành khai quốc công thần. Bổn vương sẽ không thừa dịp phụ hoàng ở xa mà soán ngôi, thế nhưng thái tử và Ninh vương sẽ không như vậy, các vị tướng quân nghĩ bổn vương có nên thay phụ hoàng diệt trừ những kẻ bất trung bất hiếu đó hay không?"
"Điện hạ anh minh! Nếu như vậy điện hạ sẽ trở thành thái tử danh chính ngôn thuận rồi, chiến sự tại Cam Lãnh điện hạ cũng không cần lo lắng. Đại tề với Hung Nô sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau, điện hạ trước tiên cần thanh lí các chướng ngại tại kinh thành, Đại Tề này vẫn chưa phải là của điện hạ."
"Hừ, muốn tính kế với bổn vương sao, với tính cách của bổn vương, bọn người man di mọi rợ kia đừng hòng tính toán với bổn vương."
"Điện hạ anh minh."
"Nuôi quân phải dùng thời gian dài, các ngươi hãy trở về đi, thay bổn vương tiếp tục thao luyện, việc này nhất định phải không có chuyện gì xấu xảy ra mới được."
Cố Cẩm Lan và Lưu Dục đã biết Thành vương nuôi dưỡng binh lính ở ngoài thành, thế nhưng quân lính Hung Nô vốn chỉ đi từng nhóm nhỏ riêng biệt nhau, hằng năm chỉ cần tăng mạnh việc tuần tra, cố thủ biên vương thì sẽ không gặp chuyện gì. Các nàng cũng không nghĩ đến Cố Hướng lần này sẽ làm chuyện lớn mật như vậy, hắn lại dám thông đồng với Hung Nô để nổ ra chiến sự với quy mô lớn.
Bầu không khí tại phủ Thành vương đang căng thẳng khẩn trương, phủ công chúa lại trái ngược hoàn toàn. Cố Cẩm Lan thay đồ, mặc một chiếc áo ngủ làm bằng lụa, lười biếng tựa lưng vào gối, cầm quyển sách trong tay nhưng không thể nào đọc được. Lưu Dục tất nhiên cũng thay áo ngủ, từ lúc vào phủ công chúa, áo ngủ của nàng được Cố Cẩm Lan phân phó các chuyên gia thêu một từ "Dục" tại cổ tay áo bằng sợi chỉ chuyên dụng cho Hoàng gia.
Lưu Dục từ khi đến triều đại này, mỗi đêm đều cảm thấy nhảm chán, không có tivi, không có Internet. Buổi tối cũng không thể xem phim, cho nên nàng đã có thói quen nghỉ ngơi sớm, không ngủ thì có thể làm gì chứ?
"Phò mã, ngươi nằm úp sấp trên bàn làm gì?"
"Điện hạ, chán qua đi."
"Chán sao?"
"Đúng vậy, không có cái gì để chơi, lại không buồn ngủ, không thể ngủ sớm."
"Phò mã, ngươi có thể có chút ý chí vươn lên không? Ngươi có thể tập viết."
"Ta không cần phải làm vậy, ta tình nguyện để bản thân mình cảm thấy chán."
"Ngươi..."
"Điện hạ, ngươi mỗi ngày đều như vậy, ngươi không cảm thấy chán sao?"
"Bổn cung có rất nhiều việc phải làm, là do phò mã ngươi lười nhác."
"Điện hạ, Thành vương hiện tại đã mất đi hi vọng tranh giành vị trí thái tử, chúng ta ngày mai ra ngoài chơi không?"
"Phò mã, lại đây ngồi đi." Cố Cẩm Lan đột nhiên nói một câu chẳng liên quan.
Lưu Dục ngây ngốc một lát nhưng vẫn đứng lên đi đến bên giường, ngồi bên cạnh Cố Cẩm Lan. Cố Cẩm Lan cũng không nói chuyện, nàng chỉ nhìn Lưu Dục. Đúng, không sai, công chúa điện hạ của chúng ta đang cảm thấy bối rối. Theo lý thuyết, các nàng thành thân đã gần nửa năm, hai người mỗi ngày tuy ngủ trên cùng một cái giường, thế nhưng chuyện gì cũng chưa có làm. Thời gian lâu như vậy nàng tất nhiên phát hiện nàng thích phò mã của mình. Nếu thích, nàng sẽ không trốn tránh con tim, thế nhưng công chúa của Hoàng gia không thể mất đi sự cao ngạo, nàng không biết nên mở miệng như thế nào. Huống gì nàng là một nữ tử, dựa theo chế độ quân quyền, tuy rằng công chúa triệu phò mã đến, phò mã sẽ đến. Nhưng nàng vẫn không thể mở lời, cứ như vậy hai người im lặng nửa buổi, rốt cuộc công chúa điện hạ chỉ nói một câu: "Không còn sớm, ngủ đi."
Lưu Dục: "..."
Cố ý kêu ta lại đây, ta cứ tưởng có chuyện gì lớn đã xảy ra, hóa ra chỉ để kêu ta đi ngủ!