Huấn luyện quân đội, đúng, không sai, là huấn luyện theo kiểu nghỉ, nghiêm, hướng phải làm chuẩn, như thế này không phải là huấn luyện quân đội sao? Lưu Dục ở kiếp trước thời điểm xem duyệt binh ngày đại quốc khánh cũng là sôi trào nhiệt huyết, bộ pháp chỉnh tề, tiếng bước chân thống nhất, quân trang đẹp đẽ, khí chất cùng tinh thần đều hấp dẫn người. Nàng hiện tại là muốn đem phương thức quản lý huấn luyện giải phóng quân áp dụng lên bọn thị vệ bên trong phủ.
Huấn luyện ở cổ đại phần lớn chỉ là ám sát cùng đối đầu với địch thủ, đi đường bình thường với cả chạy bộ thì không có yêu cầu gì nhiều. Nàng muốn huấn luyện ra một quân đội theo kỷ luật nghiêm minh, dùng để phòng bị Thành vương và bình định Mạc Bắc Hung Nô. Không có bộ pháp thống nhất, động tác chỉnh tề, như thế nào có thể là một quân đội có khí thế?
Hiện tại là mùa hè, cổ đại trừ bỏ người buôn bán nhỏ đều không thể mặc áo khoác ngoài ngắn tay, cũng may quần áo hoàng gia đều dùng vải mỏng thông thoáng, bằng không giờ phút này Lưu Dục sẽ nóng đến mức không ý thức được bản thân mình là ai. Nàng ai oán nhìn nhìn người ngồi ở trong lương đình, bên cạnh có hai thị nữ quạt gió, trước mặt thả một chậu băng, lại uống nước trái cây ướp lạnh, đó là Vĩnh An công chúa điện hạ. Nàng giờ đây thật lòng muốn vứt bỏ việc huấn luyện ám vệ.
"Các ngươi đều xem kỹ, toàn bộ động tác ta chỉ làm một lần, giảng lại một lần theo yêu cầu, làm không được thì rời khỏi đây, sa thải, thay đổi người khác." Lưu Dục hôm nay đổi một thân trang phục võ sĩ ngắn tay, mặt đầy nghiêm túc, thoạt nhìn thật anh tuấn. Cố Cẩm Lan ngồi trong lương đình, bằng thính lực của mình tự nhiên nghe rõ ràng Lưu Dục đang nói cái gì.
"Các ngươi sáng sớm chưa ăn cơm sao, ta nghe không được, lớn tiếng một chút! Có chuyện thì phải hét lên bẩm báo!"
Ám vệ trong lòng kêu rên một trận, phò mã gia, chúng ta cổ họng kêu đến mất giọng a~~
"Ngươi vì cái gì động đậy, ta cho ngươi động đậy sao? Hừ hừ, bổn vương vì cái gì cho ngươi đầu ngón tay nâng một tờ giấy, giấy rớt chứng tỏ ngươi thật nhàn hạ. Còn muốn lừa dối bổn vương, cùng bổn vương đấu, ngươi quá non nớt!" Lưu Dục mặt cười gian, ám vệ trong lòng lại kêu rên một trận, phò mã gia bình thường không phải dễ dàng bị lừa sao?
"Một đường thẳng, một đường thẳng hiểu hay không! Ta nói không phải là tiếng người sao, vì sao gì mũi chân của ngươi lại dư ra nửa phần?"
"Lưng thẳng có hiểu không, eo cong thành như vậy, các ngươi vẫn là xuất thân từ ám vệ sao?"
"Rẽ hướng trái, ta nói là trái, ngươi không phân biệt được trái phải sao?" Những ám vệ còn lại đều cùng nhau căm tức nhìn người mắc sai lầm, trái phải đều không phân biệt được, hại chúng ta cùng nhau bị mắng.
"Cho ngươi nằm sát đất mà trườn, mông ngươi nhỉnh lên cao như vậy, nếu địch nhân giờ phút này bắn ra một mũi tên, ngươi không trúng tên, ai trúng tên? Chẳng lẽ đến thời điểm đó muốn bổn vương thay ngươi chắn tên sao?" Lưu Dục đạp cái mông đang nâng lên của ám vệ kia một cước. Ám vệ bị đạp trong lòng vẫn kêu rên, phò mã gia, ngươi tốt xấu xuất thân từ thế gia, như thế nào thô lỗ như vậy. Nghĩ thì nghĩ vẫn là không dám dừng lại, nhanh nhanh tiến về phía trước.
"Tường thấp như vậy ngươi đều không qua được sao? Bình thường nhìn ngươi võ nghệ cao cường, không phải thực uy phong sao?" Lưu Dục nhân cơ hội báo thù.
Phò mã gia, bình thường chúng ta dùng nội lực a, hiện tại ngươi không cho phép chúng ta dùng nội lực nha! Ám vệ bộ dáng như bị táo bón.
"Đầu nâng cao như vậy, không thấy phía trên ngươi là lưới sắt sao? Vừa rồi mông bị bắn tên, lần này đầu cũng không muốn nữa?"
Phò mã gia, búi tóc của chúng ta cao a, chúng ta đầu đều muốn chôn tại trong đất a!
"Hố này rất sâu sao, rất sâu sao? Mới hai thước rưỡi, hai thước rưỡi mà thôi! Chừng này các ngươi còn nhảy không ra, nếu là đi nghe ngóng tình hình quân địch, bổn vương xem tình hình còn chưa biết, các ngươi đều rơi vào bẫy bắt lợn rừng, bị thợ săn nâng trở về nấu ăn!"
Phò mã gia, cạm bẫy bắt lợn rừng chỉ sâu hai thước a!
"Ta cho ngươi nhanh chóng đi qua mặt tường này, không phải cho ngươi treo tại trên tường nghỉ ngơi! Các ngươi với tốc độ này còn không có đi hết một nửa liền đã bị tên bay loạn xạ bắn chết, bắn chết có biết không? Bị bắn chết liền không được ôm mỹ nữ, không được ăn đồ ngon!" Ám vệ khóe miệng co rút, phò mã gia, chúng ta đi theo điện hạ cũng không phải vì mỹ nữ cùng mỹ thực a. Được rồi, quả thật là có nguyên nhân như thế...
"Chạy nhanh lên, kêu tiến lên, tiến lên có hiểu hay không? Nếu bổn vương hiện tại nói không cần huấn luyện, ăn cơm, các ngươi không phải sẽ biến mất trước mặt bổn vương để xuất hiện trong phòng bếp chờ ăn cơm trong vòng ba lần hô hấp sao?"
Phò mã gia, người là sắt cơm là thép a!
"Cầu độc mộc này to như vậy ngươi còn rơi xuống, ánh mắt ngươi đang nhìn cái gì? Có phải hay không bận nhìn thị nữ xinh đẹp trong vương phủ, có phải hay không? Cho ngươi đi qua cầu độc mộc, không phải cho ngươi xem mỹ nữ! Muốn nhìn mỹ nữ, bổn vương đem các ngươi ném vào thanh lâu, khiến các ngươi đi theo cô nương trong vòng một năm vẫn chưa có khách!"
Trời ạ, phò mã gia, hai chuyện này thật không liên quan a! Cô nương một năm không có khách nào, nghĩ đến đây, dưới chân ám vệ giống như tạo ra gió...
Cố Cẩm Lan nghe xong câu này thiếu chút nữa đem nước trái cây vừa mới uống vào trong miệng phun ra, Lưu Dục đây là học ai? Nàng cười rộ lên, trong lòng lại nghĩ phò mã của mình thật sự là bảo bối, chuyện lúc nãy ta chậm rãi tính toán. Nàng đi qua, cầm khăn lụa giúp Lưu Dục lau mồ hôi: "Phò mã, nghỉ ngơi một chút đi, uống nước trái cây, để bọn họ tự luyện tập một lát."
"Có nghe hay không, công chúa điện hạ câu đầu tiên ra miệng lại là muốn chính các ngươi tự luyện tập lại, thân là ám vệ vĩ đại do điện hạ bồi dưỡng ra, bây giờ còn không thuần thục, các ngươi không cảm thấy xấu hổ, ta đều xấu hổ giùm các ngươi! Ra đường bị bắt lại, đừng nói là ám vệ phủ công chúa, nói ra miệng ta đều cảm thấy dọa người! Hôm nay học không được những động tác này, buổi tối đều không thể ăn cơm, lúc nào học được hẳn ăn cơm!"
Quay đầu lại lôi kéo tay Cố Cẩm Lan, bước nhanh chạy vào trong lương đình. Sớm đã có thị nữ chuẩn bị tốt nước rửa mặt, Lưu Dục giờ phút này thật hoài niệm kiếp trước tóc ngắn, nàng hận không thể lập tức cạo đầu. Nàng đem toàn bộ mặt vùi vào thau nước, vén tay áo lên đem cánh tay chà rửa.
Hoàn thành xong đầy mặt ai oán nhìn Cố Cẩm Lan: "Điện hạ, ta rất vất vả! Gặp được phò mã như ta ngươi nhất định phải quý trọng a!"
Cố Cẩm Lan xem Lưu Dục một giấy biến đổi sắc mặt, nhìn không được nở nụ cười: "Phò mã bộ dáng uy phong lúc nãy đi đầu rồi, bổn cung thấy rõ ràng ngươi đem ám vệ bổn cung dạy bảo đến đầu rơi máu chảy."
"Hắc hắc, kia cũng là vì muốn tốt cho bọn họ nha, bình thường đổ nhiều mồ hôi, trên chiến trường sẽ ít đổ máu."
"Bình thường đổ nhiều mồ hôi, trên chiến trường sẽ ít đổ máu." Cố Cẩm Lan lặp lại một lần, ngẩng đầu nói: "Phò mã nói không sai, lời này nên lấy làm khẩu hiệu trong quân đội." Sau đó nàng lại nhìn chằm chằm canh tay Lưu Dục, nhíu mày: "Phò mã, ngươi rất gầy, muốn dưỡng nhiều một chút."
Lưu Dục nhanh chóng đem tay áo kéo xuống: "Điện hạ muốn ta ăn đến mập mạp sao? Điện hạ, ta đã dưỡng thương hai ngày, có phải hay không nên tỉnh lại?"
"Phò mã huấn luyện hôm nay đến đây kết thúc?"
"Ám vệ của điện hạ đều là nhân tài số một, phương pháp cơ bản ta đều giảng giải qua một lần, thời gian còn lại khiến bọn họ tự luyện tập là được."
"Một khi đã như vậy, phò mã đêm nay có thể tỉnh lại, chỉ là tỉnh lại về sau sẽ có người ở phủ khác đếm thăm, phò mã cũng nên ứng phó một chút."
"Tới thăm thì cứ đến nha, lại có thể thu được thật nhiều lễ vật."