Hiện tại suy xét chuyện ra biển còn quá sớm, lúc này thuyền còn chưa làm ra tới đâu.
Nghĩ đến chuyện này Cố Hoài Chi cũng đau đầu, loạn thế giằng co hơn 200 năm, rất nhiều kỹ thuật tạo thuyền đều đã thất truyền. Chiếu tuổi thọ trung bình ở thời buổi này tới tính, hơn 200 năm đều đủ bốn năm đời người, cho dù tổ tiên nắm giữ kỹ thuật tạo thuyền, hơn 200 năm này triều đình chỉ lo đánh giặc không ra biển, kỹ thuật khó tránh khỏi cũng hoang phế. Hơn nữa những người nắm giữ cửa kỹ thuật này năm đó cơ bản tất cả đều qua đời, chẳng sợ hiện tại Công Bộ còn có một đống thợ thủ công tay nghề tinh vi nhưng trong lúc nhất thời cũng không tạo ra được thuyền lớn có thể ra biển.
Cố Hoài Chi đối với chuyện tạo thuyền cũng không có cách nào, cũng may hắn sẽ kiếm bạc, có thể gánh được tiêu dùng trong quá trình tạo thuyền sai lầm. Nói thật, Gia Bình Đế cũng bởi suy xét đến điểm này mới làm Công Bộ toàn lực phối hợp Cố Hoài Chi. Nếu không, Gia Bình Đế điên rồi mới có thể ném bạc ở một hạng mục xác suất thành công không không cao như vậy, còn không phải là nghĩ có Thần Tài như Cố Hoài Chi ở. Không thể không nói, Gia Bình Đế đối với Cố Hoài Chi vô cùng hiểu biết, biết lấy tính tình Cố Hoài Chi không có khả năng vẫn luôn làm triều đình lỗ vốn, luôn sẽ nghĩ ra biện pháp duy trì thu chi cân bằng thậm chí còn làm triều đình kiếm lời một bút.
Chuyện tạo thuyền cứ vậy giao cho Công Bộ, Cố Hoài Chi làm lão đại Hộ Bộ, chỉ cần phê tài chính cho Công Bộ, thường thường qua nhìn tiến độ làm việc của Công Bộ là được. Trước mắt chuyện quan trọng nhất là tân đế đăng cơ muốn mở ân khoa. Cũng coi như đuổi kịp, năm trước vừa lúc là năm thi hương, nếu Nguyên Hi Đế không nhường ngôi, thí sinh thi rớt phải đợi ba năm năm sau mới có thể tiếp tục tham gia thi hội. Hiện tại Gia Bình Đế đăng cơ, ấn quy định của khoa cử có thể thêm vào mở ân khoa, nói cách khác tháng hai sang năm các thí sinh có thể thi hội lại lần nữa, tám tháng năm nay, các tú tài cũng có thể tham gia thi hương lại. Chuyện này đối với sở hữu người đọc sách muốn khảo công danh đều là một chuyện rất tốt.
Mặt khác, ân khoa lần này là lần đầu tiên thi cử sau khi tân đế đăng cơ, chỉ cần có chút đầu óc đều có thể nghĩ đến, nếu lúc này có thể trúng tiến sĩthì có khả năng rất lớn sẽ được tân đế trọng dụng, người xuất sắc thậm chí có thể một bước lên trời trở thành tâm phúc của thiên tử, ngày sau một đường thanh vân thẳng thượng. Lúc này đây số người nhìn chằm chằm ân khoa lần này rất nhiều, nhân số tham gia thi cử tuyệt đối có thể sáng lập độ cao mới.
Không chỉ các học sinh tham gia khoa khảo nhìn chằm chằm ân khoa lần này, trên triều đình cũng có không ít người nhìn thẳng vị trí quan chủ khảo. Quan chủ khảo thiên nhiên là tòa sư của học sinh, thực dễ dàng là có thể tìm ra vài người xuất chúng để bồi dưỡng trở thành sinh lực của phe phái mình.
Xưa nay trên triều đình không thiếu phe phái đấu tranh, trước mắt triều đình vẫn phân làm bốn loại, văn võ tách ra, trong quan văn thì sĩ tộc cùng hàn môn quan hệ vi diệu, hơn nữa văn nhân khinh nhau, mồm mép lại nhanh nhẹn, luôn là lực lượng chủ yếu xảy ra mâu thuẫn trên triều, lại thêm tông thất. Quan hệ giữa các phe phái đều rắc rối phức tạp, hôm nay ngươi ta anh em tốt, ngày mai đã bị huynh đệ tốt đâm sau lưng lấy đao, ngày kia lại tay cầm tay chuyện trò vui vẻ với đối thủ một mất một còn, nếu tố chất tâm lý không đủ mạnh mẽ chỉ riêng quan hệ nhân tế trò này tiếp nối trò kia đã đủ làm bọn họ hỏng mất.
Hoàng đế đối với chuyện các đại thần kéo bè kéo cánh đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, giống như lãnh đạo trong công ty cũng sẽ không quản cấp dưới kéo bè kéo cánh, quan hệ đội nhóm bất hòa. Rốt cuộc công nhân mâu thuẫn, tranh nhau tranh thủ sự nhận đồng của lãnh đạo mới có thể thể hiện tầm quan trọng của lãnh đạo. Nếu quan hệ công nhân đều hài hòa, bọn họ tay cầm tay chống lại công ty thì du ông chủ có lớn đến đâu cũng chịu không được. Đế vương rắp tâm cũng như vậy, các thần tử đánh cờ, hoàng đế ở giữa duy trì cân bằng, chơi một tay thuật chế hành.
Vốn dĩ lần ân khoa này khoog liên quan gì đến Cố Hoài Chi, tuy hắn phẩm cấp chức quan cao nhưng tuổi trẻ, trong triều còn có một đống đại nho dùng sức tranh thủ vị trí quan chủ khảo lần này, Cố Hoài Chi căn bản không nghĩ tới chuyện quan chủ khảo. Có công sức này, Cố Hoài Chi cảm thấy còn không bằng chính mình đi phụ đạo việc học của mấy đứa con trai, Cố Tiếp đã mười hai, Cố Hoài Chi nghe ngữ khí của Cố Huyền có vẻ muốn để Cố Tiếp đi thi thử xem, cảm thụ bầu không khí trường thi một chút.
Lại nói tiếp Cố Tiếp là thật sự thông minh, cũng không kém ngụy nhi đồng như Cố Hoài Chi. Cố Huyền yêu cầu cao như vậy thế nhưng Cố Tiếp còn làm Cố Huyền khen không dứt miệng, đãi ngộ này thật là duy nhất trong cùng thế hệ.
Tuy Cố Huyền nói nhẹ nhàng, chưa nói làm Cố Tiếp nhất định trúng tú tài, thoạt nhìn giống một vị tằng tổ phụ khai sáng nhưng trên thực tế, Cố Quyết không ít lần tìm Cố Hoài Chi phun tào, nói Cố Huyền đối với Cố Tiếp kỳ vọng quá cao, mục tiêu hướng về phía tiểu tam nguyên, chỉ có hai hai chữ, thái quá!
Cố Hoài Chi tức khắc vô ngữ, mục tiêu này có phải hay không quá lớn?
Cố Tiếp lại không có cảm giác gì, hắn luôn thông tuệ, học cái gì đều nhanh, công khóa làm người khác đau đầu vạn phần ở trong tay hắn giống như đang chơi, còn vô cùng có ngộ tính, chỉ cần xem sách mấy lần, đều không cần Cố Huyền dạy hắn, chính hắn đã biết.
Một tuyển thủ có thiên phú như vậy, làm hắn cảm giác được áp lực cũng là một chuyện không dễ dàng.
Nói thật, Cố Hoài Chi còn có chút lo lắng, tuy rằng Cố Tiếp không kém, nhưng cũng không thiếu thiên tài, khoa cử khảo thí trừ bỏ thực lực còn muốn xem một chút vận khí. Tiểu tam nguyên chính là muốn liên tiếp bắt lấy 3 lần án đầu huyện thí, phủ thí, cùng viện thí, lấy trình độ của Cố Tiếp thông qua ba lần khảo thí này hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí Cố Hoài Chi có thể khẳng định hắn nhất định sẽ tại trước ba. Nhưng muốn vẫn luôn ổn định đệ nhất, vậy hệ số khó khăn thật sự cao.
Cố Hoài Chi nhịn không được lo lắng, nếu Cố Tiếp không đạt tới mục tiêu mong muốn bị đả kích thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, ở đời sau còn chưa tốt nghiệp tiểu học, trạng thái tâm lí rất quan trọng.
Không nghĩ tới tâm thái Cố Tiếp vững như lão cẩu, Cố Hoài Chi làm cha lo lắng mất ngủ vài ngày, ngược lại Cố Tiếp nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, bình tĩnh vô cùng, cùng Cố Hoài Chi lo âu hình thành đối lập tiên minh.
Trong khoảng thời gian này, Cố Hoài Chi cùng Từ Thanh Y vẫn luôn đặt trọng tâm trên người Cố Tiếp thuận tiện vỡ lòng cho Cố Diệp, trọng điểm vẫn là đặt ở chuyện Cố Tiếp tham gia khoa khảo.
Kết quả bị Gia Bình Đế bát một chậu nước lạnh xuống dưới —— Cố Hoài Chi bị Gia Bình Đế điểm thành quan chủ khảo lần ân khoa này.
Tuy nói huyện thí, phủ thí, cùng viện thí không dùng đến đề mục quan chủ khảo ra đề, nhưng vì tị hiềm, lần này Cố Tiếp cũng không thể tham gia khảo thí.
Cố Hoài Chi thu được đạo ý chỉ này đều sợ ngây người, khiếp sợ mà nhìn về phía Gia Bình Đế, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi, trong triều nhiều đại nho như vậy, học thức cao hơn ta, tư lịch lâu hơn ta, sao ngài lại vô thanh vô tức điểm ta làm quan chủ khảo?
Này không phải hố người sao?
Không nghĩ tới Gia Bình Đế cũng bị các đại nho sảo tới sảo đi sảo phiền, đơn giản đưa gạt tất cả bọn họ sang một bên, tuyển người khác.
Vừa tuyển, Gia Bình Đế bỗng nhiên phát hiện, Cố Hoài Chi phi thường không tồi, không chỉ chiến tích vô cùng nổi bật, còn là Trạng Nguyên lang của lần khoa cử đầu tiên, điểm này, thật tốt! Mặt khác, Cố Hoài Chi là Trạng Nguyên đầu tiên sau khi Thái Thượng Hoàng đăng cơ, lần ân khoa này lại là lần khoa khảo đầu tiên sau khi Gia Bình Đế vào chỗ, quyền lực thay đổi, mới cũ luân phiên, Cố Hoài Chi đều một đường chứng kiến, hắn đảm đương quan chủ khảo, nhất thích hợp!
Sau khi Gia Bình Đế suy nghĩ cẩn thận trực tiếp hạ chỉ, thấy trên mặt các đại nho đều kinh ngạc ngây người liền cảm thấy tâm tình vui sướng. Kết quả vừa nhìn Cố Hoài Chi, Gia Bình Đế cũng kinh ngạc, sao ngươi cũng vẻ mặt khiếp sợ cộng thêm không tình nguyện?