Thế Gia Tử

Chương 10: Linh quang chợt lóe



Chương 10 linh quang chợt lóe

Cố Hoài Chi quả thực bị thần thao tác của tổ phụ hắn làm cho sợ ngây người!

Đừng nói Cố Hoài Chi, ngay cả Cố Lưu cũng là vẻ mặt hoảng hốt, ho nhẹ một tiếng nói với Cố Huyền: "Cha có phải quá mức nóng vội hay không? Hoài Nhi mới 4 tuổi, có thể quản tốt người trong sân của thằng bé đã không tồi, sao có thể lại quản thêm 50 bộ khúc nữa?"

Kết quả lại đổi lấy ánh mắt ghét bỏ của Cố Huyền, "Chuyện ngươi làm không được, Hoài Nhi chưa chắc làm không được!"

Cố Lưu:...... Hắn không nên lắm miệng. Là hắn phiêu, dám tham dự vào thế giới của học thần.

Cố Hoài Chi nhanh chóng tố khổ: "A công thật là xem trọng con! Con còn nhỏ như vậy, sao có thể quản tốt nhiều người như thế?"

"Ta mặc kệ, dù sao 50 danh bộ khúc này đều giao cho ngươi, lát nữa ta sẽ đem khế bán mình của bọn họ cho ngươi. Về phần gươi có thể nuôi sống bọn họ hay không, vậy muốn xem năng lực của ngươi."

Cố Huyền lão thần khắp nơi, không chút nào dao động, lại ném ra một câu, "Bọn họ còn có thê nhi già trẻ muốn nuôi sống, chính ngươi nhìn mà làm đi."

Cố Huyền sớm đã nhìn ra trưởng tôn này của mình có chút mềm lòng, đặc biệt là đối đãi với mạng người, vô luận đối phương là quý hay tiện, đều có một loại kính sợ phát ra từ nội tâm.

Không thể không nói, gừng càng già càng cay. Chiêu này của Cố Huyền không thể không khiến cho Cố Hoài Chi coi trọng.

Nhưng thực lực của Cố Hoài Chi cũng không kém, nhanh chóng nắm lấy cơ hội đàm phán với Cố Huyền, "Nếu đã như thế, tôn nhi đồng ý là được. Có điều a công, ngày xưa 50 danh bộ khúc này trồng không ít ruộng phải không ạ? Ngài ném người cho con, có phải cũng nên đem ruộng cho con không?"

Cố Huyền cười nhẹ, bớt thời giờ cho Cố Lưu một cái ánh mắt "Ngươi xem, ta chưa nói sai đi", rồi sau đó cười nói: "Ngươi đúng là sẽ nghĩ cách. Những đồng ruộng đó là của ta, lại không phải của những bộ khúc này, như thế nào? Cho ngươi người còn chưa đủ, còn muốn lấy cả ruộng sao?"

Cố Hoài Chi thầm nói chẳng lẽ chỉ cho ngài cường mua cường bán lại không cho con đề điều kiện sao? Nếu nói đến chuyện làm ăn, đồ vật có thể cân nhắc trong hợp đồng rất nhiều, mỗi người đều là cao thủ đàm phán, đời trước Cố Hoài Chi có thể lăn lộn ở thương trường như cá gặp nước, đứng trên đỉnh núi, lúc này sẽ không dễ dàng bị Cố Huyền nói mấy câu bức lui, bắt đầu chủ động phản kích, tranh thủ nắm giữ quyền chủ động, hỏi lại Cố Huyền: "A công là gia chủ Cố thị sao còn làm chuyện lỗ vốn như thế?"

Cố Huyền kinh ngạc nhướng mày, "A? Ngươi nói xem, ta làm chuyện lỗ vốn gì?"

Cố Hoài Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ngài nghĩ xem, vốn dĩ 50 bộ khúc này là giúp ngài trồng trọt thu lương thực, hiện tại ngài đem bọn họ cho con, con lại không có địa phương an trí bọn họ. Kết quả bọn họ không có việc gì làm, ngài còn phải phái người đi xử lý những miếng ruộng bỏ không kia một lần nữa. Tính như vậy thì hai ta đều có hại, chỉ có 50 bộ khúc này được lợi. Ngài nói, ngài có phải làm chuyện lỗ vốn không?"

Logic này không sai.

Cố Quyết ở một bên nhịn không được cười ha ha, duỗi tay chọc chọc Cố Lưu, cố ý cao giọng nói: "Ha ha ha, đại ca, nhi tử ngươi cũng thật lợi hại. Không biết đã bao nhiêu năm cha không ăn qua loại nghẹn này?"

Cố Huyền nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cố Quyết, ánh mắt lộ ra cảnh cáo. Cố Quyết lại một chút cũng không sợ, ngạnh cổ trừng qua rồi tiếp tục cười to, nói rõ là muốn xem chuyện cười của cha mình.

Nếu Cố Huyền dễ dàng bị Cố Hoài Chi mang lệch đi như vậy thì mấy năm nay hắn làm Thừa Tướng quả là uổng công. Có điều biểu hiện lúc này của Cố Hoài Chi xác thật ưu tú, logic rõ ràng lại có gan tranh thủ ích lợi, trong lòng Cố Huyền đã cho hắn mãn phân, tất nhiên là cũng vui vẻ lui một bước: "Ruộng ta cũng không thể cho ngươi, có điều ngươi nói cũng có đạo lý. Như vậy đi, để cho 50 bộ khúc kia trồng 50 mẫu đất, coi như là bộ khúc của ngươi làm việc cho ta, nhưng ruộng vốn là của ta nên ta còn muốn thu địa tô. Cứ thu theo địa tô mà tá điền nộp lên đi, ba phần, như thế nào?"

Bản tính thương nhân của Cố Hoài Chi lại phát tác, mở miệng liền chém xuống một phần. Hai tổ tôn ngươi tới ta đi, ngay cả vấn đề thuê ruộng cũng triển khai đàm phán kịch liệt.

Cố Quyết ban đầu còn cười to, sau khi nghe được đều trợn tròn mắt, chọc chọc hai vị ca ca, nhỏ giọng phun tào: "Hoài Nhi sợ là không phải đều giống cha, tuổi nhỏ còn khá có khí thế. Tranh chấp với cha lâu như vậy mà còn không rơi hạ phong chút nào! Ngày khác ta phải đi hỏi các tộc lão xem có phải khi còn nhỏ cha cũng trí gần yêu như vậy không? Nếu không có vậy đến chúng ta xem chê cười của cha. Ai bảo cha luôn ghét bỏ chúng ta!"

Cố Dục nghe Cố Quyết càng nói càng thái quá, ấn đầu hắn một phen, hạ giọng nói: "Ngươi mau câm miệng đi."

Sương phòng bên kia, ba huynh đệ Cố gia nội chiến, sương phòng bên này Cố Hoài Chi tiếp tục đấu võ mồm với Cố Huyền, cuối cùng hai người đạt thành chung nhận thức, giao thuế hai phần.

Hiệp nghị đã định, Cố Huyền trực tiếp sai người cầm khế bán mình lại đây đặt trong tay Cố Hoài Chi, mở miệng nói: "50 danh bộ khúc đã chờ bên ngoài, lúc ngươi trở về phòng nhân tiện mang về đi."

Cố Hoài Chi bình tĩnh gật đầu, "Vậy tôn nhi xin phép cáo lui, còn muốn trở về an trí bộ khúc, nên không bồi tổ phụ quá lâu."

Cố Lưu cùng Vương thị liếc nhau, đồng thời đứng dậy cáo lui.

Một nhà ba người ra khỏi chính viện, quả nhiên giống Cố Huyền nói, 50 danh bộ khúc đã quy quy củ củ chờ bên ngoài.

Cố Hoài Chi cảm giác đầu lớn, nhất thời còn không nghĩ ra biện pháp gì, đành để bọn họ đi về trước chờ triệu hoán.

Cố Lưu nhìn buồn cười, trở về sân đại phòng liền trêu ghẹo Cố Hoài Chi: "Lúc trước ngươi cùng a công ngươi thương nghị địa tô không phải rất có năng lực sao, sao giờ còn chưa nghĩ tốt an trí đám bộ khúc này như thế nào?"

Cố Hoài Chi xoa xoa mặt, bất đắc dĩ nói: "Ngài cũng quá xem trọng con. Mới có một chút thời gian, sao con có thể ra ý kiến gì hay được, đành trước để bọn họ làm ruộng đi."

"Ngươi cũng đừng quá phiền lòng." Cố Lưu cười sờ đầu Cố Hoài Chi, ôn thanh trấn an hắn, "Bộ khúc vốn là tài sản của nhà chủ, không để bọn họ đói bụng là được. Trước kia mỗi người bọn họ muốn chăm sóc năm mẫu đất, hiện tại chỉ có một mẫu, đã nhẹ nhàng hơn không ít. 50 mẫu đất kia, trừ bỏ tiền thuê, dư lại lương thực cũng đủ bọn họ dưỡng gia sống tạm, không đói bọn họ."

Vấn đề là trình độ sinh hoạt trước kia của người ta cũng không tệ lắm. Cố Hoài Chi cổ cổ mặt, thầm nghĩ con người đều có tư tâm, thay đổi chủ nhân khiến đại ngộ rót một mảng lớn, ai có thể vui?

Nghĩ đến đây, Cố Hoài Chi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hóa ra dụng ý của Cố Huyền ở đây! Trách không được không buông khẩu đưa ruộng còn chết sống muốn thu thuế, nói đến cùng chính là muốn nhìn hắn tại tình huống bất lợi như thế này làm sao có thể thu phục các bộ khúc này.

Cố Hoài Chi bình tĩnh tính thử các điều kiện trước mắt của mình: Tuổi còn nhỏ nên bẩm sinh uy thế không đủ, không thể cho bọn hắn tăng lên đãi ngộ còn chưa tính, còn muốn bọn họ hạ thấp tiêu chuẩn sinh hoạt.

Muốn bọn họ thật lòng thần phục, cũng quá khó khăn.

Vương thị không thể nhìn Cố Hoài Chi phiền lòng nhất, vội vàng ôm chầm Cố Hoài Chi ôn tồn an ủi: "Hoài Nhi đừng lo lắng, còn không phải là muốn nuôi thêm 50 bộ khúc sao? Nương có rất nhiều bạc, chúng ta là nhà công khanh bực này, sao còn phải vì việc nhỏ này mà phát sầu?"

Cố Hoài Chi cười dỗ nương hắn: "A công đây là muốn kiểm tra con, nếu thật sự dùng tiền bạc của ngài thì còn kiểm tra gì nữa?? Ngài yên tâm đi, con khẳng định có thể nghĩ ra biện pháp. Ngài hiện tại chỉ cần thanh thản ổn định dưỡng thai, thuận lợi sinh đệ đệ muội muội là được."

Vương thị bỗng nhiên "Ai da" một tiếng, rồi sau đó lập tức cười, lấy tay Cố Hoài Chi ấn trên bụng mình, vui vẻ nói: "Tiểu gia hỏa này cũng biết đại ca quan tâm hắn, vừa mới đạp ta một cái."

Cố Lưu cũng kinh hỉ đi tới, "Bảo bảo động sao? Đây là lần đầu tiên bảo bảo động phải không?"

"Đúng vậy, xem ra tiểu gia hỏa này cũng là đứa nhỏ biết đau lòng ca ca."

Cố Hoài Chi thuận thế nói vài câu lời hay sau đó thừa dịp lực chú ý của cha mẹ hắn đều bị đệ đệ muội muội còn chưa sinh ra hấp dẫn, một mình trở lại phòng nghĩ cách.

Theo Cố Hoài Chi, thứ có thể thu mua nhân tâm nhất chính là ích lợi. Chỉ cần làm những bộ khúc này minh bạch đạo lý đi theo hắn sẽ có thịt ăn, trước tiền đề tính mạng của người trong nhà đều nằm trong tay nhà chủ, khiến bọn họ dâng lên trung tâm cũng không phải việc khó.

Hiện tại vấn đề chủ yếu là lợi từ đâu tới?

Cố Hoài Chi không khỏi thở dài, đời trước hắn ở thương trường cả ngày đều cân nhắc kiếm tiền như thế nào. Không nghĩ tới sau khi biến thành thế gia tử cao thượng, vẫn phải suy xét kiếm tiền như thế nào. Xem ra ngũ hành hắn thiếu tiền, cho dù đến chỗ nào cũng phải làm lại nghề cũ.

Cố Hoài Chi cẩn thận hồi ức lời nói khi Cố Huyền giới thiệu trang viên, tự nhiên mà đem mục tiêu định ở phần kinh tế đang thịnh hành trong trang viên.

Một bên cân nhắc những điều Cố Huyền nói qua, Cố Hoài Chi lấy ra giấy bút, căn cứ vào ký ức vẽ bản phân bố trong trang viên, cũng tiến hành phân tích từng loại thương phẩm.

Đây là một công trình lớn, rốt cuộc trang viên cơ hồ cái gì cũng có, Cố Hoài Chi còn có nhiệm vụ học tập cần hoàn thành, chỉ riêng phần phân tích này, Cố Hoài Chi phải viết suốt ba ngày.

Sáng sớm ngày thứ tư, làm xong bản phân tích, Cố Hoài Chi thần thanh khí sảng rời giường rửa mặt, tiếp nhận mảnh dương liễu mà tỳ nữ đưa qua cắn vỡ cẩn thận đánh răng, đánh một nửa, khi đang muốn ngửa đầu xúc miệng, Cố Hoài Chi bỗng nhiên linh quang chợt lóe, má! Mình đúng là đứng dưới bóng đèn thấy tối! Có sẵn đồ chơi mới chờ chính mình làm ra đây!

Bàn chải đánh răng! Trang viên có rất nhiều cây, lại nuôi các loại súc vật, có thể thử qua một lần xem lông loại động vật nào làm lông bàn chải đánh răng càng tốt.

So với mảnh dương liễu cứng rắn, vừa lơ đãng là có thể làm lợi xuất huyết, bàn chải đánh răng mềm mụp lại thoải mái sạch sẽ không thơm sao?

Đây xem như tìm được manh mối!

Cố Hoài Chi xưa nay trầm ổn, sau khi có suy nghĩ cũng không dễ dàng hạ quyết định, sau khi cùng đám người Cố Lưu đi chính viện thỉnh an mới sai người gọi sáu gã bộ khúc lại đây, làm cho bọn họ khua xe bò đưa chính mình đi vườn nuôi dưỡng nhìn một cái.

Cố Huyền luôn chú ý đến Cố Hoài Chi tự nhiên cũng nhận được tin tức, còn riêng gọi cả ba nhi tử đến, muốn bọn họ đoán xem Cố Hoài Chi sẽ xuống tay ở phương diện nào.

Mấy ngày nay Cố Quyết lại khiêu thoát lên, ánh mắt nhìn về phía Cố Huyền rất quái dị. Cố Huyền thấy hắn lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ ban đầu, nhịn không được nhíu mày, "Ngươi đây là bộ dáng gì? Đều là người sắp nhược quán, còn kém một hài tử 4 tuổi như Hoài Nhi."

Cố Quyết chờ chính là những lời này của lão cha, nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, cao giọng phản bác, "Ngài ngừng nghỉ chút đi, cả ngày ghét bỏ này ghét bỏ kia. Con là không bằng Hoài Nhi thật nhưng thời điểm ngài lớn như vậy, không phải cũng không bằng Hoài Nhi sao? Con đều đã hỏi qua tộc lão, bọn họ nói, khi ngài 4 tuổi, vẫn còn đái dầm kìa!"

Cố Huyền:???

----------

:vv Thì ra Cố Quyết muốn chọn cái chết!!!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv