Sau khi ta tiết lộ mình đã nhớ lại mọi thứ, Đế Trường Thanh đối với ta gần như là muốn gì được đó.
Mà ta thì thường xuyên bày ra bộ dạng uể oải, không hứng thú với bất kì điều gì.
Ta không muốn sống trong cung, nên Đế Trường Thanh liền bồi ta ở Trường Thanh Phủ, mỗi ngày đều dậy sớm đi vào triều.
Ta ho 2 tiếng, hắn liền nghỉ khỏi vào triều.
Lúc ta đi dạo phố, nhìn thấy chữ “Tần thị” treo trên khắp con phố thương hội, ta lập tức sa sầm mặt.
Đế Trường Thanh hỏi ta có chuyện gì, ta nói nhìn thấy hai chữ này rất khó chịu.
Chỉ 1 ngày sau, tất cả các nhãn hiệu đều bị thay thế thành Bạch Thị.
Bộ dáng yêu phi hại quốc của ta tự nhiên sẽ khiến nhiều người bất mãn.
—-------------------
Ta đang ngồi trong đình ngoài hoa viên cho cá ăn thì nghe tin có người muốn gặp mình.
Ta uể oải ném ra hai từ: “Không gặp!”
Một lúc sau, ngoài vườn vang lên những âm thanh ồn ào.
Ta nói với tỳ nữ ở bên cạnh: “Đi xem xem chuyện gì xảy ra?”
Một lúc sau, nha hoàn quay lại báo: “Tiêu Vô Chu tướng quân và Tần Nhiễm thiếu gia đều tới.”
Ta dừng lại, bình tĩnh nói: "Đem người mời vào đi!"
Nói xong, ta ném nắm thức ăn cá cuối cùng trên tay ra, lập tức có người đưa cho ta một chiếc chậu sứ và một chiếc khăn tay trắng như tuyết để rửa tay.
Vừa mới rửa tay, hai bóng người mảnh khảnh một đen một xanh bước vào.
Khoảnh khắc ta ngước lên, vẻ mặt thờ ơ của hai người biến thành kinh ngạc.
“Linh Hi?” Hai người kinh ngạc kêu lên.
Ta nhàn nhã ngồi xuống, uống một tách trà thơm rồi chậm rãi nói: “Ngồi xuống, các ngươi tìm ta làm gì?”
Hai người nhìn nhau, Tiêu Vô Chu thấp giọng nói: "Không có khả năng, Linh Hi đã chết từ lâu, ta tận mắt nhìn thấy."
Dường như nhận được câu trả lời khẳng định, sắc mặt Tần Nhiễm trở nên lạnh lùng.
Hắn nhìn ta và nói với giọng sắc bén, "Ngươi là ai?"
Ta cười khẽ 1 tiếng: “Ta là Bạch Linh Hi a.”
Không thể nào họ không thăm dò về điều này trước khi đến đây.
Tiêu Vô Chu cau mày nói: "Người chết không thể sống lại. Rốt cuộc là người từ chỗ nào biết được chuyện của thần nữ sau đó giả dạng làm hình dáng của nàng tới đây mê hoặc bệ hạ?
"Người chết không thể sống lại?" ta nghĩ đến câu nói này một chút, càng cười càng vui vẻ hơn, "Hai người không phải là đã đưa ra ý kiến chiêu hồn ta với Đế Trường Thanh à? Hay là các người chỉ đang muốn lừa hắn?"
Vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ, ta liền biết hai người này quả thực đã lừa gạt Đế Trường Thanh.
Hai người này rất trung thành với Đế Trường Thanh, họ sẽ không ngần ngại phạm phải tội lừa dối khi quân để ngăn hoàng đế không phạm sai lầm lớn hơn.
Thì ra từ đầu đến cuối, trong 4 chúng ta, chỉ có mình ta là bị bài trừ khỏi họ.
Ta thu lại nụ cười và nhìn họ.
Thật lâu sau, ta mới bình tĩnh nói chuyện.
"Nhưng trên đời này lại có những điều kỳ diệu như vậy đấy. Ta đã... hồi sinh từ cõi chết."
"Vô Chu, Nhiễm Chi, từ ngày chúng ta đã gặp nhau lần đầu ở núi Thương Lan, đã mười năm trôi qua rồi."
Ta nhìn vẻ mặt biến sắc của 2 người, từng câu từng chữ truy hỏi.
“Mười năm tình nghĩa, các ngươi giấu ta làm những chuyện đó, thật sự không hề cảm thấy có lỗi với ta chút nào sao?”
Tần Nhiễm sắc mặt tái nhợt nói: "Linh Hi, thật là ngươi sao?"
Chỉ có ta mới gọi họ như vậy.
Ta không trả lời mà tiếp tục hỏi: “Ta đã bị giam trong Phất Tinh Điện được nửa năm,các ngươi có từng có lúc nào quan tâm không?
“Ngày đó, 4 người chúng ta đã cùng nhau lập lời thề, có phải, các ngươi chưa bao giờ đem ta tính vào trong đúng không.”
Nhìn khuôn mặt của họ giống như những bảng màu, đỏ rồi lại trắng theo từng lời ta nói, quá xuất sắc.
Ta không vội, ta chỉ im lặng quan sát họ.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Vô Chu nói: "Linh Hi, chuyện trước kia, chúng ta không ai ngờ là lại có kết quả như vậy."
Hắn cười khổ: “Bệ hạ vẫn luôn muốn loại trừ thế gia, việc này nhất định phải bắt đầu từ Hạ gia trước, cho nên người phong Hạ Mộng Ngọc làm hoàng hậu, chính là muốn làm Hạ gia mất cảnh giác, lừa họ vào tròng.”
"Chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng ngươi sẽ chết."
—-------------------------