Nếu không có khuôn mặt này, e rằng ngày hôm đó những người theo ta đều đã chết.
Sau khi nghĩ kĩ lại, cả người ta đều toát mồ hôi hột.
Đối diện, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của ta, Cố Kỳ và Hạ Mộng Ngọc thu lại nụ cười.
Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt lo lắng, thận trọng hỏi: "Nguyệt Nguyệt cô nương, chuyện gì đã xảy ra, hay là... ngươi đã gặp ai?"
Nghĩ đến những gì Bạch Vân Hải nói về số phận của Hạ gia, mặc dù không biết hai người này làm cách nào thoát khỏi tay Đế Trường Thanh, nhưng chắc chắn, họ đã phải chịu rất nhiều tra tấn.
"Các ngươi cứ trực tiếp gọi ta là Nguyệt Nguyệt đi.”
Ta biết họ có ý tốt, thở dài 1 tiếng, ta không vòng vo nữa mà nói thẳng:
"Ta đã gặp người mà các ngươi nhắc đến, Đế Trường Thanh. Ta không ngờ rằng hắn ta lại là Hoàng đế hiện tại."
Sắc mặt của hai người thay đổi mạnh mẽ, Hạ Mộng Ngọc lo lắng hỏi: “Hắn đã làm gì ngươi?”
Ta nhìn bọn họ: “Trước khi trả lời vấn đề này, xin hãy nói cho ta biết, hai người có thân phận gì…”
Hạ Mộng Ngọc cắn môi: “Nguyệt Nguyệt, không phải là ta không muốn nói cho ngươi biết, ta sợ làm liên lụy đến ngươi.”
“Ngược lại cũng không coi là liên lụy.” Ta nâng ly rượu lên, nhìn vào từng gợn sóng trong chén rượu, cười giễu cợt: “Chỉ là Đế Trường Thanh bắt ta vào cung mà thôi.”
Hạ Mộng Ngọc vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Tên điên này, chắc chắn hắn điên rồi."
Ta nhìn cô ấy còn tức giận hơn mình, bất đắc dĩ nói: “Đừng kích động, ta không phải là còn ngồi hoàn hảo ở đây sao?”
Cố Kỳ than thở một tiếng:””Thật xin lỗi, thân phận của chúng ta có lẽ không nói người cũng biết, ta là thái tử tiền Triều Cố Kỳ.”
Thật ra thì ta biết, nếu không phải là Đế Trường Thanh lên ngôi, thì Cố Kỳ đã trở thành tể tướng trẻ nhất triều đại.
Khi đất nước thái bình, bá tánh phồn vinh, có người kế nghiệp , anh sẽ rút lui về cùng Mộng Ngọc ở ẩn.
Ta chỉ làm muốn thử bọn họ xem có đáng giá để ta giúp hay không mà thôi.
Hạ Mộng Ngọc hai mắt đỏ lên: “Ta thiếu chút nữa thì trở thành hoàng hậu của Đế Trường Thanh, nhưng tại lễ phong hậu, ta đã đâm hắn một kiếm.”
Ta mở to mắt, sau khi ta chết thật sự có đoạn này à?
Không hổ là vai chính, quá trâu bò.
Hạ Mộng Ngọc nắm lấy tay ta: "Nguyệt Nguyệt, đừng sợ, đi theo chúng ta, chúng ta..."
Ta ngắt lời: “Ta đi cùng ngươi, nhưng song thân ta, đệ đệ ta thì sao? Bạch gia chúng ta trên dưới mấy trăm miệng ăn, chưa kể vô số người dựa vào Bạch gia ta để sinh sống, hàng trăm tá điền, chưởng quỹ cùng cả gia đình họ phải làm sao.”
Hạ Mộng Ngọc nhất thời không nói nên lời.
Cố Kỳ nhìn ta với ánh mắt phức tạp: “Nguyệt Nguyệt tiểu thư, ngươi đã quyết định rồi à?”
Ta im lặng một lúc, Đem ly rượu một hơi uống sạch.
“Ta sẽ vào cung.”
Hạ Mộng Ngọc hai mắt đỏ hoe:
"Nguyệt Nguyệt, đừng đi, đó là nơi ăn thịt người."
Chỉ cần rời khỏi Đế Trường Thanh, Mộng Ngọc vẫn sẽ là nữ anh hùng xinh đẹp, tốt bụng, không nhìn được những chuyện bất bình như trong truyện.
Ta làm sao mà không biết ý cô ấy nói, nhưng ta không có lựa chọn nào khác.
Ta mỉm cười nhìn họ, bình tĩnh nói: “Ta đã quyết định rồi, các ngươi… rời khỏi Trung Nguyên đi! Nghe nói biên giới Tây Nam có một nơi tên là Đại Lý quốc. Người dân mộc mạc, bốn mùa ấm áp như xuân, có lẽ nơi đó thích hợp với các ngươi.”
Hạ Mộng Ngọc lệ rơi đầy mặt, tự trách nói:“Đều là lỗi của chúng ta, Nguyệt Nguyệt, đều là lỗi của chúng ta. Thực xin lỗi. Nếu ngày đó chúng ta không xuất hiện ở đó, tên điên Đế Trường Thanh kia cũng sẽ không nhìn thấy ngươi. "
Ta lắc đầu.
Trong vài ngày qua, ta đã suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện.
Từ khi mình sống lại tới nay, tất cả những chuyện đang xảy ra dường như có một bàn tay vô hình trong bóng tối điều khiển.
Ta gặp Cố Kỳ cùng Hạ Mộng Ngọc và cứu họ đã là được sắp đặt trước.
Gặp Đế Trường Thanh cũng là đã được định trước.
Tất cả những điều này đều không cách nào trốn tránh được.
“Thứ kiểm soát tất cả những điều này hẳn chính là tình tiết cốt truyện.”
Ý nghĩ này bất chợt loé lên trong đầu ta.
Một bảng điều khiển trong suốt quen thuộc xuất hiện cùng với âm thanh điện tử khô khốc.
[Kí chủ Bạch Linh Hi đoán được từ khóa mấu chốt "tình tiết", kích hoạt hệ thống]
[Nhiệm vụ hệ thống - Chỉnh sửa cốt truyện của "Giang sơn mỹ nhân kế"]