Editor: coki (Mèo)
Quân Nhược Thủy bôi hết thuốc, nhẹ nhàng kéo áo xuống giúp Tô Tử Bội, trên mặt của nàng nhuộm một tầng áng sáng nhu hòa, giống như hoa sen nhấp nhô trên mặt nước, oánh nhuận sáng tỏ. Ánh mắt của nàng dịu dàng như vậy, không có khinh nhờn, không có tình dục, không có mê luyến, chỉ có ân cần và thương tiếc. Nhớ tới cử chỉ thường ngày của nàng, hình như...... nàng chỉ là coi hắn như một hài tử cho nên mới dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng làm bậy, cố tình gây sự của hắn. Nàng hoàn toàn không có coi hắn như là một nam nhân sao?
Quân Nhược Thủy bôi xong thuốc trị thương, sau đó ngồi ở trước mặt hắn ôn hòa hỏi: "Ta đoán tối nay ngươi đi Quân phủ phải không?"
Tô Tử Bội im lặng gật đầu một cái.
"Ngươi biết tối nay sẽ có người đi bắt phụ thân ta?" Hai mắt Quân Nhược Thủy sáng trong giống như trong lòng đã sớm biết.
Tô Tử Bội khẽ lắc đầu một cái, nói: "Ta không biết. Ta cũng chỉ đoán thôi."
Ánh mắt Quân Nhược Thủy lấp lánh giống như một hồ nước mùa xuân lẳng lặng nhìn hắn, lộ ra nét mặt rửa tai lắng nghe.
Loại ánh mắt này không khỏi làm cho Tô Tử Bội có chút ngượng ngùng, hắn mấp máy môi, nói: "Dựa vào tính tình của nhạc mẫu đại nhân, tất nhiên người sẽ nguyện ý dùng...... Nhạc phụ đổi lấy vàng bạc châu báu, nhưng mà hôm nay người lại kiên trì muốn mảnh đất kia khiến ta cảm thấy có chút kỳ lạ. Mặc dù mảnh đất kia rất lớn nhưng bởi vì cằn cỗi, vắng vẻ, không canh tác được nên nếu bán cũng không được giá cao. Hiển nhiên là nhạc mẫu sẽ không làm loại buôn bán lỗ vốn này cho nên tất nhiên là có người cho nhạc mẫu một cái gì đó tốt hơn."
Quân Nhược Thủy gật đầu liên tục, trong mắt tràn đầy tán thưởng.
Tô Tử Bội nhìn nàng một chút, nói tiếp: "Tuy ngươi không đồng ý yêu cầu của nhạc mẫu đại nhân ngay lúc đó nhưng hình như trong lòng đã có dự liệu trước."
Quân Nhược Thủy gật đầu lần nữa, đối với Quân Mẫn Đình, quả thật nàng cảm thấy nàng ta chỉ là một đĩa đồ ăn.
"Cho nên, tất nhiên nhạc mẫu sẽ có đề phòng với ngươi mà người phía sau so ra lại càng thiếu kiên nhẫn. Ta đoán tối nay bọn họ sẽ chọn lựa hành động, đưa nhạc phụ đi chỗ khác bởi vì bọn họ biết tầm quan trọng của nhạc phụ đối với ngươi, đề phòng ngươi tiên hạ thủ vi cường*." Nói tới chỗ này Tô Tử Bội không khỏi có mấy phần buồn bã. Nếu như là hắn không biết nàng có thể nguyện bỏ ra bất cứ giá nào hay không?
*Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Quân Nhược Thủy chợt giật mình, quả thật nàng đã đánh giá thấp đối thủ. Nếu như chỉ một Quân Mẫn Đình thì nàng có niềm tin tuyệt đối. Từ lúc Tế Thiện Đường khai trương nàng đã vạch ra kế hoạch này. Nhưng mà vì sao sự tình lại trở nên phức tạp như vậy?
"Ta suy đi nghĩ lại bèn cùng với Thanh Phong thừa dịp bóng đêm đi đến Quân phủ. Mặc kệ như thế nào trước tiên đón nhạc phụ ra vẫn an toàn hơn. Lúc tới thì thấy mấy người áo đen đang định vượt tường ra ngoài, một người trong đó khiêng nhạc phụ trên vai. Ta và Thanh Phong lập tức ngăn cản bọn họ. Mấy người áo đen kia chia làm hai phe, dĩ nhiên là chúng ta tập trung công kích người khiêng nhạc phụ. Có mấy người áo đen khác lại rất kì quái, giúp chúng ta cứu nhạc phụ, sau đó chúng ta vội vã mang nhạc phụ trở về."
Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc hỏi: "Thanh Phong cũng biết võ công?"
"Ừ, từ nhỏ Thanh Phong đã cùng ta luyện võ."
"Người áo đen chia làm hai phe?" Quân Nhược Thủy nhíu chặt chân mày, như vậy trừ bỏ thế lực phía sau Quân Mẫn Đình còn có một thế lực khác cũng đã tham dự mà thế lực này lại đứng sau lưng nàng. Thế lực này có mục gì đích đây?
Đang lúc này Thanh Văn gõ nhẹ một cái lên cửa, đứng bên ngoài bẩm báo: "Thiếu phu nhân, có Tử Trúc cô nương tới."
Không đợi mở cửa, Tử Trúc đã thất hồn lạc phách xông vào, khóc nói: "Tiểu thư, chủ tử đã bị người bắt đi. Hu..hu.., Tử Trúc vô dụng, tới người bắt chủ tử đi là ai cũng không biết."
Quân Nhược Thủy khẽ mỉm cười: "Nếu muốn bắt người thì tất nhiên sẽ không để cho ngươi nhìn thấy mặt thật."
"Tiểu thư?" Đôi mắt Tử Trúc đẫm lệ mông lung nhìn Quân Nhược Thủy, không hiểu tại sao tiểu thư...... lại bình tĩnh như vậy?
"Chuyện ta phân phó ngươi đã làm xong chưa?" Quân Nhược Thủy cười hỏi, bình tĩnh như cúc.
"Làm xong rồi." Tử Trúc hít hít mũi, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy, đưa cho Quân Nhược Thủy.
Quân Nhược Thủy mở ra nhìn một cái, thoả mãn gật gật đầu, nói: "Tử Trúc, về sau ngươi không cần ở lại Quân phủ làm nha đầu nữa." Nhìn Tử Trúc lộ ra dáng vẻ bi thương và tự trách, Quân Nhược Thủy không khỏi cười trấn an nàng ta: "Đừng lo lắng, bây giờ phụ thân đang ở Tố Tâm Cư."
Tử Trúc trợn to hai mắt, mờ mịt có chút không dám tin nhìn Quân Nhược Thủy.
"Ta biết rõ ngươi có rất nhiều nghi vấn, ngày mai ta sẽ từ từ giải đáp cho ngươi. Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Quân Nhược Thủy phân phó Thanh Văn dọn dẹp một gian phòng khách cho Tử Trúc rồi dẫn nàng ta đi xuống nghỉ ngơi.
Tô Tử Bội vẫn kinh ngạc nhìn nàng, lúc này mới lên tiếng hỏi thăm: "Ngươi...... Lấy được thư từ hôn rồi?"
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: "Mặc dù thủ đoạn không được trong sáng nhưng mà đối với tiểu nhân, không cần thiết phải quang minh lỗi lạc. Đạt được mục đích mới là quan trọng nhất."
Thì ra là nàng đã sớm có kế hoạch. Chỉ là không ngờ nửa đường lại nhảy ra hai đội người ngựa làm nhiễu loạn kế hoạch ban đầu nhưng cũng coi như là trăm sông đổ về một biển, mặc dù có biến cố nhưng vẫn cứu được Liễu Miên.
"Làm sao ngươi có thể khiến cho nhạc mẫu cam tâm ký tên được?" Tô Tử Bội tò mò hỏi.
"Đây là bí mật!" Quân Nhược Thủy bán úp úp mở mở, vui vẻ cười cười trêu chọc hắn.
Tô Tử Bội lườm nàng một cái, gương mặt không vui, hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
"Năm xưa có một loại thuốc thất truyền được đặt tên là Ma Phí Tán. Thuốc này có khả năng làm cho người ta mê man, bất tỉnh nhân sự, mặc cho người chém giết cũng không biết đau, thích hợp trong việc chữa trị ngoại thương. Nếu dùng chung với rượu thì dược tính sẽ tăng lên gấp nhiều lần. Nếu dùng với một lượng vừa đủ thì có thể xuất hiện ảo giác, tinh thần không còn tỉnh táo." Quân Nhược Thủy chậm rãi nói.
Tô Tử Bội bỗng dưng quay đầu lại, kinh ngạc và sùng bái nhìn nàng: "Ngươi...... chế ra Ma Phí Tán này? Lợi dụng dược tính của thuốc khiến nhạc mẫu mất đi tỉnh táo, dưới tình huống này ép người kí thư từ hôn?"
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, lộ ra nét mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Thật ra thì Hoa Đà Ma Phí Tán đã sớm thất truyền, trên sách sử cũng không có ghi lại cách điều chế của Ma Phí Tán. Theo thí nghiệm của đời sau, Ma Phí Tán được tạo thành từ hoa Mạn Đà La, Sinh Thảo Ô, Đương Quy, Hương Bạch Chỉ, Xuyên Khung bốn tiền, Sao Nam Tinh một tiền*. Nhưng đây cũng không phải là Ma Phí Tán nguyên gốc, Ma Phí Tán chân chính đã sớm thất truyền từ lâu. Nếu như...... Xuyên qua đến thời đại Hoa Đà chắc sẽ có khả năng lưu truyền Ma Phí Tán đến đời nay.
*Các vị thuốc trong đông y. Còn bốn tiền hay một tiền là cách định lượng các vị thuốc thời xưa.
Trong thời đại này không có thuốc tê của hiện đại cho nên Ma Phí Tán chính là thuốc mê tốt nhất dùng trong ngoại khoa hơn nữa tổ mẫu của Tôn Minh Huân từng là quân y, trong bút ký hành y của bà cũng có nghiên cứu và ghi lại đối với đối với các loại thuốc mê dành cho ngoại thương cho nên Ma Phí Tán mà Quân Nhược Thủy nghiên cứu và bào chế mặc dù không thể so sánh với Hoa Đà, chất lượng cũng kém xa thuốc tê hiện đại nhưng ở thời không này cũng xem như là tân tiến nhất rồi.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tô Tử Bội hăng hái dồi dào, vui mừng và sùng bái giống như hài tử nhìn thấy thứ đồ mình thích.
Quân Nhược Thủy không khỏi cười: "Tốt lắm, nên nghỉ ngơi thôi. Ta đi gọi Thanh Phong tới thay y phục giúp ngươi."
Tô Tử Bội không khỏi có chút tiu nghỉu, lưu luyến nhìn nàng. Hắn...... không muốn nàng tránh đi.
"Ai, nếu biết sẽ có đánh nhau tại sao lại không dẫn theo nhiều người? Tại sao lại để cho mình bị thương như vậy?" Quân Nhược Thủy nhìn đầu vai đỏ thẫm của hắn, lắc đầu đứng dậy, hơi trách cứ.
Tô Tử Bội hất cằm lên nói: "Ta đoán bọn họ sẽ hành động thêm một bước nhưng mà ta cũng có lợi thế của mình."
"Có lợi thế gì?" Quân Nhược Thủy dừng bước lại, hoài nghi hỏi.
Tô Tử Bội tự đắc nói: "Ta mang theo khế đất."
Quân Nhược Thủy hoảng sợ nói: "Ngươi định dùng khế đất trao đổi?"
"Âm mưu sau lưng khế đất thì ta không biết nhưng mà ta cảm thấy đây là phương pháp nhanh nhất để có được thứ mình muốn." Tô Tử Bội nói năng nhẹ nhàng giống như nước chảy mây trôi.
Mặc dù hắn nói rất bình thản nhưng làm sao Quân Nhược Thủy có thể không hiểu? Hắn là vì nàng nên mới nguyện ý lấy khế đất Tô gia ra. Quân Trong lòng Nhược Thủy cảm động nhưng vẫn ôn hòa mà kiên quyết nói: "Công tử, cám ơn ngươi. Nhưng ta lại không nguyện ý dùng khế đất làm vật trao đổi. Bởi vì đó là sản nghiệp của Tô gia."
"Ngươi......" Tô Tử Bội căm tức nhìn nàng. Nàng coi thường tâm ý của hắn như thế sao? Hắn muốn giúp nàng mà.
Quân Nhược Thủy cười cười: "A, ngươi lại tức giận? Tính khí thật là không tốt."
"Ta không đủ dịu dàng, không đủ hiền thục, dã man, cường hãn lại tùy hứng, vậy thì thế nào?" Đột nhiên hắn rống to, sắc mặt khoa trương không cần thiết, giống như một con nhím cả người dựng lông chỉ vì muốn che giấu bi thương trong lòng.
Quân Nhược Thủy lắc đầu một cái, mỉm cười nói: "Công tử, ta vẫn còn nhớ vào đêm thành thân ngươi đã nói, không được mơ tưởng đến sản nghiệp Tô gia. Ta cũng muốn nói cho ngươi biết ta chưa bao giờ nghĩ tới đồ vật của Tô gia, bất luận là quá khứ, hiện tại hay là tương lai cũng đều như vậy. Ta cũng có kiêu ngạo của nữ nhi. Phụ thân của ta, ta sẽ dùng chính sức lực của mình để bảo vệ."
Tô Tử Bội ngơ ngác nhìn nàng, im lặng không lên tiếng. Nàng dùng lời của mình để chặn miệng mình, hắn còn có thể nói gì đây? Nhưng mà trong lòng lại đèn nén khó chịu vì những lời của nàng..., từng câu từng chữ đều bình tĩnh lạnh nhạt giống như hắn và nàng không có quá nhiều quan hệ. Nàng là thê chủ của hắn, phụ thân của nàng hiển nhiên cũng phụ thân của hắn mà.
Không ngờ rằng một câu nói trong lúc bốc đồng mà nàng lại ghi nhớ cho đến nay. Nhưng bây giờ hắn muốn thu lại câu nói kia, còn có thể sao?
Thì ra nàng cũng là một nữ nhân đầy kiêu ngạo, mẫn cảm lại tự tôn. Khi đó hắn đã làm tổn thương lòng tự trọng của nàng sao?