“Hôm nay kiểm tra bạc gạo thóc xong, phiền toái Dương lãnh sự đi Trương gia áp giải tiêu cục đến Vân Thủy Lâu.”
“Vâng, tiểu nhân đã rõ.”
Năm rồi là một tay Vân Lộc dẫn đầu thu nợ, Vân Lộ ngại hiệu suất không đủ, hạ lệnh cứ nửa năm sẽ đi tuần tra để kiểm kê nhập kho.
Dương Lệ là một nhân tài được nàng đề bạt lên làm quản lí, tính cách chất phát, làm việc nghiêm túc cẩn thận, xử lí tiền bạc rất được việc.
Sợ đụng phải nghịch lân của Vân Lộ, Dương Lệ dè dặt hỏi: “Chủ thượng, Lý gia ở Nam Sơn trấn nợ trả góp, lần này vẫn cho bọn họ thong thả trả dần sao ạ?”
“Lý gia Nam Sơn?” Nàng nhíu mày: “Không phải đã thiếu một năm à?”
“Đúng vậy, mấy năm gần đây Lý gia ngày càng sa sút, lúc đầu chỉ là tiền đầu tư có vấn đề, trễ mấy tháng còn có thể trả nợ được. Sau đó không biết sao mà lương tháng cho công nhân cấp không nổi, đất gieo trồng bị bỏ hoang từ cuối năm ngoái đến nay.”
“Ta biết rồi, chuyện của Lý gia ta sẽ xử lí.”
Lý gia có điểm kì quái.
Làm không ra tiền không kì lạ, nhưng có thể cho chịu thì rất hiếm lạ, đặc biệt là được Vân Lộc cho nợ.
Vân Lộ hơi bất an, cảm thấy bom được chôn ở nơi nào đó đang chờ nàng đào, và nàng không thể không đào.
Dương Lệ lĩnh mệnh đi xúc tiến. Thấy sắc trời không còn sớm, Thanh Mai tiến lên hỏi: “Chủ thượng, nơi đây cách Lý gia không xa, ngài có muốn đi đến tiệm cơm không?”
“Cũng được.”
Những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt nàng luôn để người khác an bài. Ra khỏi kho hàng, nhìn thấy xe ngựa bên ngoài Vân Lộ mới sực nhớ đến người được giấu ở trong.
“Cái kia… Thanh Mai, ta không đi tiệm cơm nữa, trên đường mua mấy cái bánh bao ta ăn trên xe ngựa là được rồi.”
“Chỉ mua bánh bao thôi ạ?”
“Ừm, mua nhiều chút, ta đói bụng.”
Vân Lộ mở cửa xe. Hoắc Cần quả nhiên đang ngoan ngoãn ngồi trong đó giống hệt khung cảnh ban sáng, nhìn nàng giây lát lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Nàng quan sát kĩ cửa xe, rất sợ bị Thanh Mai và xa phu bên ngoài phát hiện.
Rõ ràng Hoắc Cần là phu quân được cưới hỏi đàng hoàng, mà tình cảnh này chẳng khác nào đối tượng yêu đương vụng trộm, nơi nơi trốn trốn tránh tránh, hại nàng bất tri bất giác giúp hắn giấu giếm hành tung.
Ngồi xuống phía đối diện thì thấy cuốn sách hắn đang xem chính là quyển phong tục tập quán Đại Diệu nàng cố tình để trên xe ngựa để giải buồn. Không ngờ người Đại Diệu chính thống như hắn còn có thể xem hăng say đến thế.
Nàng nào biết, tuy là người Đại Diệu nhưng khoảng thời gian từ lúc tòng quân đổ về trước, Hoắc Cần chưa từng đi nơi nào. Có thể nói, so với đất Đại Diệu, hắn quen thuộc vùng biên cương hơn hẳn.
Vốn đang đọc đến nhập tâm nhưng khi Vân Lộ tiến vào, mọi sự chú ý đều dồn vào nhất cử nhất động của nàng. Ánh mắt đăm đắm kia khiến hắn như đứng đống lửa ngồi đống than, mắt dán lên nét mực trên giấy mà một chữ cũng đọc không vào.
Hắn nâng mắt trừng nàng, môi ngữ* hỏi: “Ngươi nhìn gì?”
“Nhìn ngươi tuấn tú.”
Nàng cũng môi ngữ, mặt đong đầy ý cười. Nhưng đời nào hắn lại tin, chỉ cảm thấy bực bội, nữ nhân này rõ ràng đang đùa cợt hắn.
*môi ngữ: hiểu được người đó nói gì bằng cách nhìn vào môi. Từ này mình không biết phải diễn tả sao, nếu bạn nào biết thì cmt giúp mình nha.
“Còn có nơi cần phải đi, ngươi kiên trì chút liền có thể về nhà cùng nhau rồi.”
Hắn không đáp, yên lặng cúi đầu, làm bộ như đọc sách.
Hắn đúng là ngốc tử mà.
Ở ngoại thành ban sáng, vốn có thể trực tiếp về Vân phủ, nhưng vì nàng bảo hắn chờ, hắn liền chờ trong xe ngựa vài canh giờ.
Hiện tại, chỉ một câu nói thuận miệng, cùng nhau về nhà, trái tim hắn lại đập liên hồi.
Hắn không hé môi nửa lời. Nàng tưởng mình đang quấy rầy hắn đọc sách bèn thức thời im lặng.
Thanh Mai mua bánh bao tới, ước chừng mười mấy cái, chay mặn có đủ. Hai người trầm mặc ăn trong lúc xe ngựa thẳng tiến tới Nam Sơn trấn không ngừng nghỉ.
Bầu trời sau giờ ngọ quang quẻ, hơi ẩm tích tụ, mây đen đùn đùn kéo đến từ phương xa.
Hết chương 51