“Chủ tử, ngài không có việc gì chứ?”
Hoắc Cần ghét người khác bước vào Chính Khí Viện nên Thanh Mai đành phải canh giữ ở bên ngoài. Thấy Vân Lộ bước ra, nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi đến.
“Không có việc gì, đi thôi.”
Tuy chủ tử nói thế nhưng Thanh Mai vẫn cảm thấy nàng có chút kì lạ, cả người lơ đễnh, hơn nữa trên người còn mặc quần áo của Hoắc Cần, trong lòng nàng cả kinh, biến mất một canh giờ, giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì?
“Chủ tử, đại gia và tiểu gia đang chờ ngài ở Di Tâm Viện.”
Nàng ừ một tiếng, Vân phủ về khuya trở nên tĩnh lặng, chủ tớ hai người một trước một sau đi về phía Di Tâm Viện.
“Chủ tử có tâm sự?”
Vân Lộ hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thanh Mai có yêu thích nam nhân nào không?”
“Thanh Mai không hứng thú chuyện tình yêu lắm.”
“Vậy à?” Nàng than thở: “Dù làm bất kì chuyện gì, cả hai người đều thích nhau mới tốt.”
“Thanh Mai đã hiểu…”
!!!!!!!
“Thê chủ!”
“Cuối cùng nàng cũng trở lại.”
Dù đã muộn, Tề Tử Mạch và Tang Nô vẫn đợi nàng, quan tâm lo lắng hiện rõ rành rành trên mặt. Vân Lộ cảm động không thôi, xúc động tiến lên ôm chặt hai người.
Thân là phu quân, bọn họ quá hiểu nàng, cả hai nghi hoặc âm thầm trao đổi ánh mắt.
Tề Tử Mạch cho người khác lui xuống, đến khi trong phòng chỉ còn ba người mới mở miệng hỏi: “Sao nàng có vẻ tủi thân vậy, trong cung có người gây khó dễ cho nàng à?”
Vân Lộ buông tay ngồi xuống, Tề Tử Mạch và Tang Nô cũng ngồi hai bên trái phải của nàng. Uống xong một ly trà, nàng mới từ từ kể lại chuyện xảy ra hôm nay, từ lúc gặp mặt Vân Như Thanh, mưu kế của mẹ con Hoắc gia, thánh chỉ của nữ đế, đến chuyện phát sinh vừa rồi…
Sắc mặt bọn họ thay đổi như tàu lượn siêu tốc, cuối cùng đọng lại là vẻ mặt trầm ngâm không nói lời nào, bầu không khí khác xa với dự đoán của nàng, không hiểu sao nàng cảm thấy như mình đang thuật lại chuyện ngoại tình, trong lòng có điểm áy náy.
“Nàng thật lòng muốn giúp hắn?”
Một lúc sau, Tề Tử Mạch lạnh lùng hỏi, nàng không khỏi rụt người lại: “Ta, ta cũng không có lí do gì để cự tuyệt, ai kêu ta hiện đang là thê chủ của hắn…”
“Nhưng mà chẳng phải thê chủ không thích sao?” Tang Nô bắt lấy ống tay áo nàng, hốc mắt hơi đỏ.
“Ta…”
Vân Lộ không nói ra được đó là thích hay không thích.
Ngay từ đầu, dù không phải xuất phát từ ý nguyện cá nhân, còn cảm thấy khó chịu khi bị cưỡng ép, nhưng đối phương là loại hình nàng thích, hơn nữa trong quá trình, việc nàng hưởng thụ là chuyện không thể chối cãi. Hiện tại, nàng đã không còn mặt mũi nào để đổ mọi trách nhiệm lên đầu Hoắc Cần rồi.
“Thế sao nàng lại đáp ứng hắn?”
“Chàng giận?”
Hắn dời mắt: “Tang Nô không giận.”
“Nhưng ta thì có.”
Vân Lộ quay đầu, Tề Tử Mạch đang vô cảm trừng nàng. Nàng đã chọc giận hai người, bất đắc dĩ, nàng chỉ còn cách nắm tay cả hai.
“Từ khi tỉnh lại trong thân xác này, các chàng, cả Hoắc Cần và Phàn Thiều Ngọc cũng đã là phu quân của ta, ta phải có trách nhiệm chiếu cố yêu quý tất cả. Nói thẳng ra là phu quân muốn sinh hài tử, thê chủ lấy lí do gì để cự tuyệt?”
“Nhưng mà…”
“Tang Nô, ta không phải không thích, nếu ta thật sự không thích, không ai có thể bức ta.”
Nàng lần lượt hôn mu bàn tay hai người, cười khổ: “Ta nghĩ tới Vân gia phải có người thừa kế, nhưng ta lại không đành lòng để các chàng sinh hài tử. Hắn muốn sinh cũng tốt, dù sao cơ thể hắn cường tráng, hai chàng cũng bớt khổ.”
“Thê chủ…” Tang Nô đau lòng.
Tề Tử Mạch vẫn luôn như suy tư gì mà trầm mặc không nói. Trước khi đứng dậy rời đi, hắn nhìn sâu Vân Lộ, nhìn lâu đến độ nàng khó hiểu muốn hỏi một chút, nhưng hắn cũng không quay đầu lại mà đi rồi.
Qua mấy canh giờ nữa thì trời sáng.
Vân Lộ muốn tắm. Tang Nô dịu dàng giúp nàng tắm rửa, xóa sạch hương vị xa lạ bám trên người nàng.
Sau đó, hai người ôm chặt nhau trên giường. Nàng hôn hắn một lần lại một lần như không bao giờ đủ, triền miên cuốn lấy lưỡi hắn, Tang Nô ôm chặt nàng rên nhẹ.
Không lâu sau, nàng cảm giác được vật cứng dưới thân, nhét chân phải vào giữa hai chân hắn, cọ đùi hắn: “Chàng muốn à?”
______________