Tiệc tẩy trần là do Hoắc Cần làm chủ, đơn giản chỉ là mời vài võ tướng có chức vụ tương quan, thân hữu có thể đếm được trên đầu ngón tay, có đế vương và đế vương quân, chỉ có vỏn vẹn tầm mười người tới, bữa tiệc chiêu đãi này thậm chí còn không dùng tới một phần ba không gian của cung điện.
Lấy đế vương và đế vương quân làm chủ, trái phải có đặt hai chiếc bàn, thân hữu của Hoắc Cần ngồi chung một chỗ, đối diện là đồng liêu. Ngoại trừ Hoắc Đông và Hoắc Anh, quan giai ở đây đều từ Bính cấp trở lên.
Quan khách lần lượt tiến vào bữa tiệc trao nhau lời chào hỏi.
Vì đây là lần đầu nên Vân Lộ đã có chuẩn bị từ trước, theo sát bước chân của Hoắc Cần, chào hỏi mỉm cười, tiết chế không nói lời dư thừa. May mắn là việc nàng bị thương ở đầu không ai không biết, họ đều thức thời không hỏi nhiều, đề tài chỉ xoay quanh chuyện biên cương của Hoắc Cần.
Nhóm người bên kia nói chuyện phiếm rôm rả, bên này Phàn Thiều Ngọc đặt mông ngồi xuống vị trí của mình, biểu cảm lạnh nhạt thất thần, chốc chốc lại trộm ngắm nhìn Vân Lộ.
Bà bà tức phụ trên danh nghĩa chạm mặt nhau, mặt ngoài nhìn như hài hòa, nhưng mỗi người đều ngầm hiểu giấu giếm huyền cơ trong đó.
“Tức phụ, đã lâu không gặp.” Hoắc Anh chào hỏi.
“Đúng thật.” Vân Lộ ngoài cười nhưng trong không cười đáp, trước khi Hoắc Anh kịp nói, nàng đã quay đầu thì thầm cùng hoàng tử điện hạ: “Rốt cuộc là khi nào mới ăn cơm?”
Lòng Hoắc Cần nóng như lửa đốt, không hơi đâu để ý đến hai mẹ con Hoắc gia, Vân Lộ cũng không muốn nhiều lời cùng bọn họ.
Vì đến tận lúc này nàng mới chịu nhớ đến hắn, đã vậy còn lấy hắn ra làm lá chắn, nên Phàn Thiều Ngọc cảm thấy hơi khó chịu. Không chịu yếu thế, hắn nói nhỏ bên tai nàng: “Xú nữ nhân, tốt nhất là ngươi nên đói chết đi!”
“…” Vân Lộ sờ sờ mũi.
Thấy đôi phu thê đang ân ái, Hoắc Anh cũng không tiện chen vào, đành ngồi lại vị trí của mình.
Vân Lộ khinh thường Hoắc Anh, khinh thường nàng lợi dụng tâm huyết của nhi tử như một lẽ đương nhiên, khinh thường nàng lợi dụng xong rồi còn bày ra thái độ ghét bỏ. Những suy nghĩ này, tất nhiên Hoắc Anh không biết được, chỉ cảm thấy nữ nhân vốn âm trầm hung ác hôm nay có điểm kì quái, nhưng cụ thể ra sao thì không rõ.
Song, thái độ xa cách của Hoắc Cần với đôi mẹ con Hoắc Anh, các quan viên đều nhìn thấu.
Lúc không khí đang trở nên ngày càng vi diệu thì đế vương và đế vương quân lên sân khấu. Vân Lộ đứng dậy hành lễ theo mọi người, trộm quan sát đương kim nữ đế Phàn Thịnh Hi.
Phàn Thịnh Hi hiện 45 tuổi, mười tuổi đã đăng cơ, đến nay chấp chính đã được 35 năm, năm tháng để lại tóc mai bạc trắng và nếp nhăn trên gương mặt, nhưng so với các lão thái thái, ở nơi nàng, khí chất uy nghiêm của một bậc đế vương được triển lộ rõ rệt.
Ngũ quan hài hòa, trán cao rộng, mũi thẳng tắp, môi dày rộng, hai mắt thâm thúy sáng ngời có thần, dong dỏng cao, ngay cả Hoắc Cần cũng phải ngước nhìn, hơn nữa nàng lại tay dài chân dài, ngồi xuống ghế rồng liền chiếm trọn không gian.
Đế vương quân Hà Thấm đang nép vào người Phàn Thịnh Hi như một chú chim nhỏ.
“Hoắc tướng quân, tình trạng ở biên cương vẫn tốt chứ?” Phàn Thịnh Hi hỏi, giọng nói trầm thấp, mỉm cười thân thiết, lịch sự tao nhã.
“Thưa bệ hạ, các tiểu quốc ở biên cương đều nằm trong tầm khống chế, không cần lo lắng.”
“Không hổ là Hoắc tướng quân, dụng binh như thần.” Phàn Thịnh Hi cười, sai cung hầu dâng lên rượu và thức ăn, nâng chén khai tiệc: “Trẫm kính Hoắc tướng quân một ly.”
Mọi người nâng chén theo sau, Hoắc Cần đứng dậy tạ ơn, ngửa đầu sảng khoái uống một hơi liền.
Vì không biết uống rượu nên Vân Lộ chỉ nếm một ngụm nhỏ, uống không ra vị gì, còn cay đến thiếu chút nữa lè lưỡi.
Thấy Phàn Thiều Ngọc chuẩn bị nâng chén uống, Vân Lộ liền vội vàng chặn lại, đổi trà cho hắn. Dù khó hiểu nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn uống trà.
Quy mô yến hội tuy nhỏ nhưng vẫn có vũ cơ và âm nhạc trợ hứng.
Vân Lộ ăn không ra mùi vị gì, tuy trước mặt là một bàn thức ăn phong phú. Trong khi nghe đủ loại lời khách sáo xung quanh, nàng ngầm quan sát sắc mặt của Hoắc Cần. Thú thật, nếu không nghe đoạn đối thoại ban nãy, có lẽ nàng sẽ nhìn không ra rằng tâm tình hiện tại của hắn đang cực kì tệ.
Rốt cuộc… Hắn đang suy nghĩ gì?
“Hoắc tướng quân thật vất vả mới trở lại, lúc này phải nghỉ ngơi thật tốt, bệ hạ còn dụng tâm chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho ngươi đó.” Hà Thấm mở miệng nói.
Hà Thấm là một phiên bản diễm lệ thành thục của Phàn Thiều Ngọc, có lẽ do thân phận đế vương quân nên trên mặt hắn là lớp trang điểm đậm, đồng thời đeo rất nhiều trang sức hoa lệ, đẹp thì có đẹp nhưng Vân Lộ vẫn không ngấm nỗi.
“Không sai, phần lễ vật này tướng quân nhất định sẽ thích.” Phàn Thịnh Hi cường điệu cười. “Tiểu Lý Tử, tuyên ý chỉ của trẫm.”
Đại cung hầu cầm quyển trục đứng dậy. Vừa thấy thánh chỉ, tất cả mọi người liền quỳ xuống.
Tới rồi… Trực giác của Vân Lộ cảnh báo đây không phải chuyện tốt gì. Sắc mặt Hoắc Cần vẫn như thường, nhưng hai tay rũ bên người đã nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Quả nhiên, nội dung thánh chỉ giống với những gì Hoắc Anh đã nói đến tám chín phần, ngoại trừ việc Hoắc Đông sẽ thay thế chức vụ của Hoắc Cần, lương bổng mỗi tháng của Hoắc Cần vẫn chiếu lãnh*, chỉ cần đợi mệnh ở kinh thành, và sẽ tùy thời lĩnh mệnh rời đi nếu biên cương có xảy ra bất kì xung đột nào.
Chiếu lãnh*: lãnh như thường.
Đại cung hầu tuyên chỉ xong liền chờ Hoắc Cần tiếp nhận. Song, hắn vẫn duy trì tư thế lúc trước, đứng im như tượng, Vân Lộ thấy vậy bèn âm thầm kéo ống tay áo hắn, nhưng hắn vẫn giống như không có cảm giác gì.
Bầu không khí bất thường làm Phàn Thịnh Hi nhướng mày: “Hoắc tướng quân?”
Lúc này, Hoắc Cần mới lấy lại tinh thần, chậm rì rì quỳ xuống, tiếp chỉ tạ ơn.
___________