“Những thứ đó không có cũng không sao, chỉ có hai người như bình thường ta cũng thích rồi, hay là… Chàng muốn?”
“Ta…” Tang Nô chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, hai má ửng đỏ, cánh môi hé mở hơi run rẩy: “Đúng vậy, ta muốn…”
Trái tim nàng đập liên hồi khi nghe những lời Tang Nô nói.
Bộ dáng này của chàng ấy ai mà chịu nổi!?
Nội tâm Vân Lộ như có nai con động dục đang chạy như điên, lăn lộn thét chói tai.
Nàng dao động, nhìn các loại đạo cụ hiếm lạ cổ quái kia mà không khỏi lưỡng lự: “Tang Nô, chàng thật sự muốn sao?”
Tang Nô nhấp môi, dè dặt gật đầu.
Với hắn, những đạo cụ đó là cơn ác mộng, nỗi sợ tới nay vẫn còn chưa tan, nhưng hắn vẫn còn lăn tăn một việc.
Hắn muốn biết, Vân Lộ, là nàng thật sao?
Nếu tình huống ngày đó lặp lại, có phải nàng ấy sẽ lại biến mất?
“Ta hiểu rồi…”
Tang Nô thật sự quá M, một người vốn dĩ không phải S như nàng cũng phải bị kích thích.
Vân Lộ nhanh chóng cởi sạch xiêm y Tang Nô, dùng dây thun đặc chế trói hai tay hắn ra sau.
Trong suốt quá trình, mặt Tang Nô đỏ lựng, nằm yên để mặc nàng động tay động chân.
Tia nắng mỏng manh chiếu sáng cơ thể trần trụi của thiếu niên, vừa thuần khiết vừa mị hoặc.
“Chàng đang run kìa, chàng sợ à?”
Vì đưa lưng về phía nàng nên Tang Nô không nhìn thấy gì, chỉ nghe được giọng nói và từng đợt phun khí bên tai, cơ thể cũng theo đó mà ngứa ngáy một cách kì lạ, tim đập loạn xạ, thở hổn hển lắc đầu phủ nhận.
“Chàng không sợ, nhưng nơi này lại rất hưng phấn phải không?”
Vân Lộ nắm lấy ngọc hành, làm hai chân hắn mềm oặt ngã xuống. Sau đó, nàng dùng một tay nâng hắn lên, ngón tay vuốt ve như có như không.
Địa phương mẫn cảm như có hàng ngàn con kiến đang bò làm hắn ngứa vô cùng, song hắn không dám né tránh, chỉ run rẩy chịu đựng.
“A ưm…”
“Từ khi nào mà chàng đã cương rồi? Là lúc ta trói chàng à? Hay là khi ta thoát xiêm y của chàng? Hay là thời điểm chàng nói muốn?”
Hắn đè thấp tiếng thở dốc: “Không, ta không biết…”
“Tang Nô là tiểu sắc ma, chưa được thê chủ đồng ý đã cương một mình. Chàng nói xem, có phải chàng đáng bị phạt không, hử?”
Nàng mơn trớn lỗ tai hắn, tiếng liếm mút ái muội phóng đại vô hạn bên tai, còn có cả tiếng thở dốc của nàng, tất cả đều làm hắn vô thức nâng eo, mà nàng lại cố ý dời tay sang nơi khác, cố tình không thỏa mãn hắn.
“Thê, thê chủ…”
Rất muốn chạm vào nàng, ôm nàng, nhưng đôi tay lại đang bị trói; cảm thấy uất ức, hắn bắt đầu vùng vẫy.
“Chàng đừng nóng vội.” Nàng quay mặt hắn qua rồi trêu đùa lưỡi hắn: “Ta sẽ cho chàng.”
“Nàng có thể thô… Thô bạo một chút…”
“Thô bạo?” Nàng áp hắn lên giường: “Tiểu Tang Nô đang ra lệnh cho ta đấy ư?”
“Không, không phải…”
“Chàng nâng mông cao lên, mở rộng chân ra chút nào!”
Dù rất thẹn thùng, nhưng hắn lại không có cách nào từ chối.
“Thê chủ…”
Bờ lưng duyên dáng, cánh mông căng tròn vểnh cao, chân dài trắng nõn, ngọc hành đã cương cứng và trứng dái no đủ, cúc huyệt hồng nhạt đang rụt lại, hình ảnh hiện ra trước mắt làm nàng miệng đắng lưỡi khô, quần lót bị nước xối ướt đẫm.
Bang!
“Ô…”
Mông đột nhiên bị đánh một cái, tuy lực không lớn nhưng với tình trạng thân trên không có tay chống đỡ như Tang Nô hiện giờ thì mặt liền chúi vào gối đầu theo quán tính. Hắn hoảng loạn giãy giụa, song không ngờ bàn tay ác ma kia lại đánh thêm nhiều cái nữa.
“A! A a! Thê, thê chủ… Chờ… Ư a! A…”
Vừa nhục nhã lại đau đớn, sau khi đánh mười cái, rốt cuộc nàng cũng dừng lại, hai tay trái phải bắt lấy cánh mông phiếm hồng của hắn, thịt mông co dãn tràn ra từ khe hở ngón tay nàng, cảm xúc quả là tuyệt vời.
“Sao Tang Nô lại có thể dâm đãng đến mức này chứ?”
“Ưm… Ta, ta không có mà…”
“Ta đánh chàng một chút, dương v*t liền nhảy một chút, ngay cả bây giờ, hậu môn chàng cũng đang co rụt lại, muốn ăn đồ vật sao? Hửm?”
“Đừng, đừng nói nữa…”
Hắn cựa quậy nhưng ngược lại càng bị nàng nắm chặt, nơi tiếp xúc truyền đến cảm giác đau đớn quái dị, khiến hắn trở nên thật kì lạ…
Rõ ràng nàng đang khi dễ hắn, nhưng lạ thay, hắn không hề cảm thấy thống khổ, dù một chút cũng không; ngược lại, ngự trị cả tâm hồn và thể xác hắn giờ đây chỉ có khoái cảm kì diệu, cơ thể hắn khô cằn, chỉ mong nàng ức hiếp mình nhiều hơn…
Cớ sao lại thành ra như vậy? Là do hắn hư hỏng thật sao?
Hắn vặn vẹo thân trên, quay đầu lại cầu xin: “Thê chủ, xin nàng… Tang Nô muốn, muốn…”
Rất muốn…
Muốn nơi đó của nàng, muốn nàng nuốt hắn…
Bang!
“A! Ô…”
Đôi đồng tử đẫm lệ ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy phía sau là một Vân Lộ tựa như thánh thần, dù cho đang quỳ gối giữa hai chân hắn thì nàng vẫn duy trì tư thế nhìn từ trên cao xuống, kiểm soát mọi cử động của hắn.
Hắn nức nở, hạ thân càng cương cứng.
“Ta nói chàng đừng gấp mà.” Nàng trở tay đánh tiếp hai cái, mạnh đến mức trứng dái hắn đong đưa.
“A ha… Ô…”
Vân Lộ lấy ra dầu bôi trơn từ trong ngăn kéo, sau khi bôi đầy tay mình, nàng đổ một lượng lớn ra giữa đùi hắn.
“Thê chủ?”
Quái lạ? Lành lạnh ươn ướt, là gì thế nhỉ?
Đáp lại hắn chính là ngón giữa của nàng, không hề báo động trước đã cắm vào cúc huyệt hắn. Hắn nhịn không được kêu rên ra tiếng, khẩn trương đến độ cơ thể cứng đờ, huyệt khẩu không tự chủ được mà co rút lại.
Nàng chuyển động ngón tay, thong thả thọc vào rút ra.
“Chàng đau à?”
Vừa sờ ngực hắn, nàng vừa cúi người kề sát, tư thế như hai động vật tiến hành giao phối, chỉ là hắn đang trần như nhộng, còn nàng vẫn là một thân quần áo chỉnh tề.
Vì quá đau, cơ thể hắn như không thuộc về mình, thậm chí còn không cảm nhận được từng cái vỗ về âu yếm của nàng.
Đã từng, nơi đó bị nhét rất nhiều loại đồ vật vượt ngoài sức tưởng tượng của con người, huống hồ đây chỉ là một ngón tay. Giờ này khắc này, hắn chỉ cảm thấy có dị vật xâm nhập, càng nhiều hơn là thứ cảm xúc lo sợ bị xé rách tiếp theo đó.
“Không đau…A!”
Còn chưa dứt lời, nàng đã cắm thêm ngón trỏ. Hắn hoảng hồn, run rẩy quay đầu nhìn nàng.
Nàng cười, dịu dàng hôn hắn: “Chàng mềm mại đáng yêu như thế, còn muốn ta thô bạo, sao ta nỡ lòng từ chối cho được.”
Hắn khẳng định, đây là Vân Lộ, không phải Vân Lộc.
Hắn há miệng thở dốc, làm lưỡi nàng thuận lợi tiến vào.